Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 356: Kiến thức của người đi trước (2)

Thẩm Khanh Ninh mím chặt môi, nghĩ rằng "Quả nhiên hắn vô thức cho rằng cô có việc nên mới tìm hắn."
Cô do dự một lúc, sau đó mới lén lút nói chuyện với Trình Trục ngay trước mặt Giang Vãn Châu và Thẩm Minh Lãng :"Không có chuyện gì đâu, chỉ là định hỏi xem cậu làm việc xong chưa."
Không khó để nhận ra rằng, quả thật cô không hề biết cách nói chuyện.
Có lẽ cô cũng tự nhận ra rằng mình trả lời hơi khô khan, thế là chế độ hành động khẩn cấp được kích hoạt.
Chỉ thấy Thẩm Khanh Ninh mở nhật ký nhóm wechat của 5 người họ ra, trong nhóm chi có mỗi cô là không bao giờ sử dụng sticker, cô lưu một cái thích hợp, sau đó gửi cho Trình Trục.
Cô chọn sticker chú mèo con gõ cửa, ý muốn nói mình tìm hắn để nói chuyện. Tin nhắn không thể hiện được cảm xúc thì đành nhờ sticker vậy. Rất vụng về, thực sự còn hơi ngốc nữa. Nhưng đây cũng chính là cảnh giới cao nhất của Thẩm Khanh Ninh. Tuy vụng về nhưng đã cố gắng hết sức. Khi Trình Trục nhìn thấy sticker, hắn hơi ngạc nhiên. Sau đó hắn liền kéo nhật ký trò chuyện lên, ấy vậy mà phát hiện từ trước đến nay Thẩm Ninh Khanh chưa bao giờ sử dụng sticker. Trực giác mách bảo hắn mọi chuyện bất thường như thế này ắt có gì đó kỳ quái! Sao hôm nay bé Ninh lại khác hẳn mọi ngày vậy? Thật sự quá trùng hợp rồi! Vốn dĩ hôm nay hắn định tìm lý do để được gặp cô. Thế là Trình Trục bắt đầu nhắn:
"Tôi thì lại có việc định nhờ cô đây. Lát nữa cô có về chung cư Tân Hàng không, nếu không thì thôi, còn nếu về thì giúp tôi một chuyện nhé."
Vào lúc này, câu từ bỗng trở nên quan trọng. Hôm nay là thứ 5, Thẩm Minh Lãng hẹn mọi người đi ăn cơm trong nhóm wechat, Trình Trục chắc chắn Ninh Ninh sẽ về nhà chứ không về chung cư Tân Hàng. Nhưng ngôn ngữ là nghệ thuật mà. Sẵn tiện cho cô gái kiêu ngạo này một bậc thang nhỏ. "Ồ, đúng lúc tôi định về nhà để lấy đồ."
Cô gái kiêu ngạo vừa thấy bậc thang liền bước xuống theo. "Được, vậy khi nào cô về chung cư thì báo tôi nhé."
Trình Trục nhắn.
"Được".
Sau khi đặt điện thoại xuống, cô gái này lập tức trở về đúng bản chất lạnh lùng của mình, hỏi "Ăn xong hết chưa?"
Ý là muốn đi rồi đấy. Thật ra Thẩm Minh Lãng chưa nói đã đâu! Nhưng Giang Vãn Châu thật sự không nghe nổi nữa. Hắn lập tức nói với nhân viên phục vụ "Thanh toán."
Để không phải nghe mấy lời nhảm nhí, tiểu Giang tổng quyết định sẽ mời mọi người ăn. Ba người ra khỏi nhà hàng, gió mùa đông tràn đến. "Ninh Ninh, anh còn có chút chuyện, em trực tiếp về nhà luôn hay sao?"
Tối nay Thẩm Minh lãng còn có hẹn với em gái nào đó nữa. Cô đáp:
"Ừm, nhưng em phải về chung cư lấy đồ trước."
Thẩm Khanh Ninh hoàn toàn không nhắc đến việc bản thân sẽ gặp Trình Trục trước mặt hai người này.
"Được, vậy em lái xe cẩn thận nhé."
Thẩm Minh Lãng nói. "Được". Sau khi lên xe, cô lập tức nhắn cho Trình Trục, báo rằng mình đang chạy xe về chung cư. Cô còn xem thời gian chạy xe trên maps một cách kỹ càng, bảo rằng tầm 15 phút nữa sẽ đến. "OK". Trình Trục trả lời. Khi cô vừa chạy xe vào chung cư Tân Hàng, Trình Trục cũng vừa đến nơi. Hắn nhìn Thẩm Khanh Ninh xuống xe, sau đó lại chỉ về phía tòa B của chung cư Tân Hàng và nói:
"Nào, lên lầu thôi, tôi có làm trà sữa cho cô, cô giúp tôi nếm thử xem, ý kiến của cô rất quan trọng với tôi đấy."
"Hả? Đến nhà cậu?"
Thẩm Khanh Ninh hơi sửng sốt. Màn đêm sắp buông xuống, một cô gái như mình cứ thế mà đến nhà thuê của một người con trai như vậy ư? "Đúng vậy, không thì sao mà làm trà sữa được? Thiết bị và nguyên liệu đều nằm trong nhà cả."
Trình Trục trả lời một cách đương nhiên. Nhắc đến trà sữa, Thẩm Khanh Ninh bỗng có tâm trạng rất phức tạp. "Tại sao đối với cậu, ý kiến của tôi rất quan trọng?"
Cô hỏi. "Bởi vì là trà sữa dâu."
Trình Trục nói :"Chẳng phải cô thích dâu nhất sao, hình như mấy món có vị dâu cô cũng rất thích thì phải."
Nghe xong câu này, chợt tim cô mềm nhũn, cảm giác như thứ gì trong tim đang tan chảy vậy. Nhưng cô không nhớ là mình đã từng nhắc về những điều này với Trình Trục. Thẩm Khanh Ninh bối rối:
"Sao cậu biết? Hình như tôi chưa nói với cậu bao giờ mà nhỉ."
Trình Trục nhớ rất rõ, có lần cô vô tình nhắc đến chuyện này, thế là hắn cứ theo bản năng nắm bắt tỉ mỉ từng chi tiết, chẳng mấy chốc đã ghi nhớ trong lòng. Rõ ràng cô đã quên câu nói thuận miệng đó. Cái tên đàn ông chó má này lại không trả lời rằng:
"Cô từng nói nhưng quên rồi."
Mà lại thuận theo câu đó để nhấn mạnh sự quan tâm tinh tế của mình dành cho cô. Nhớ rõ sở thích của cô thì đương nhiên rất tốt, và thật ra còn có thể tốt hơn nữa.
"Do người khác nói, tôi quên ai nói rồi, cơ mà chuyện này thì tôi nhớ."
Những điều người khác nói có liên quan đến cô, hắn đều sẽ quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận