Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 495: Tiêu rồi, mình đã trở thành nữ chính ngược văn rồi (2)

Trình Trục vừa tắm nước nóng vừa suy đoán:
"Tiểu Lộc chắc chắn sẽ nói cho Ninh Ninh biết rằng cô ấy đã thổ lộ với mình rồi."
"Nhưng mà, chắc chắn sẽ không nói chuyện xảy ra trong công viên."
Sau khi ra khỏi nhà tắm, Trình Trục đang mặc đồ ngủ đứng trước cửa sổ nhìn tuyết vẫn đang rơi bên ngoài.
Có một câu nói lưu hành trên mạng rất kinh điển: Thích một người giấu không được.
Mà tên cẩu nam nhân này lại từng nói: Nếu như thích nhiều người thì bạn có thể giấu được.
Nhìn từ cục diện trước mắt dường như hắn không phải rất giỏi che giấu rồi.
"Bỏ đi, đi ngủ trước."
Hôm sau, Hàng Châu thực sự đã đóng một lớp cũng không xem là quá dày. Nó khiến cho cả thành phố đều trở nên náo nhiệt hơn một chút trong ngày 26 tháng 12. Đặc biệt là phía thị trấn đại học càng cực kỳ đùa vui ồn ào. Hôm nay bạn chỉ cần mở tưởng Wechat đều thấy sẽ đăng những thứ liên quan đến tuyết. Đối với nhiều người phía Nam mà nói, tuyết rơi thật sự giống như ngày cuối năm vậy. Đổng Đông gào thét trong nhóm Wechat, hỏi anh Trình khi nào quay lại, bọn họ ba người thiếu một, ba người chơi ném tuyết có chút chơi không lại phòng khác. Phải biết rằng đôi chân to dài, cơ bụng, cơ ngực đó của Trình Trục chắc chắn là sức chiến đấu hàng đầu trong nam sinh viên đại học. Kết quả, Trình Trục đáp lại ngay một câu trong nhóm:
"Cho dù tôi tham gia chiến đấu thì cầu tuyết của bọn họ vẫn nhắm vào ba người các cậu, cậu tin không?"
Đổng Đông trầm mặc.
Cậu ta rất cạn lời, nhưng cậu ta tin. Sinh viên lớp hai khoa kế toán hiện giờ không có ai dám gây hấn với Trình Trục. Hắn vốn cho người khác cảm giác áp bức rất mạnh, bây giờ vì sự thay đổi thân phận nên cảm giác càng mạnh mẽ hơn lúc mới vào học. Cuối cùng, Đổng Đông cũng chỉ đành hỏi trong nhóm:
"Anh Trình, hôm nay cậu cũng không lên lớp sao?"
"Ừ, hôm nay cũng trốn tiết."
Trình Trục gõ chữ trả lời lại. Điều này khiến cho ba con chó điên phòng 309 rơi vào sự suy diễn vô tận. Xảy ra chuyện gì rồi, vui vẻ hai đêm vọng lễ Giáng sinh và lễ Giáng sinh liên tiếp chưa đủ! Hôm nay vẫn còn muốn vui vẻ sao? Thêm mấy ngày nữa là năm mới rồi, không phải anh Trình muốn một hơi lướt đến cuối năm luôn chứ? Đây là sự hoan lạc cuối năm 2014 của nam thần sao? Anh Trình, cũng không thể làm như vậy với thân thể mười tám tuổi của chúng ta được! Trình Trục lười để ý đến bọn họ, chỉ là cầm điện thoại lên, sau khi do dự một lúc thì gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Minh Lãng. "Anh họ, không phải anh bảo tôi có thời gian rảnh thì cùng anh ăn cơm sao, hôm nay thế nào?"
Hắn gõ chữ. Con người Thẩm Minh Lãng yêu thích ồn ào như vậy, gần đây lại nhiều lần một mình hẹn Trình Trục ăn cơm, có lẽ rất hiếm thấy có chuyện nghiêm túc cần nói. Trình Trục cảm thấy hôm nay là thời cơ tốt hẹn anh ta ăn. Tối qua hắn đã cân nhắc một lúc, hắn quyết định chủ động hẹn Thẩm Khanh Ninh một lần. Nhưng trước đó, hắn cảm thấy có thể gặp mặt Thẩm Minh Lãng trước. "Được, tôi lúc nào cũng rảnh, cơm tối hay là ăn khuya?"
Ông chủ Thẩm trả lời. "Cơm tối, chỗ anh chọn."
Trình Trục đáp lại. "Được! Anh họ tôi mời cậu bữa thật ngon ha!"
Thẩm Minh Lãng khí khái nói:
"Tôi mang thêm chai rượu ngon đến!"
Từ đây cũng có thể nhìn ra, chắc chắn là thật sự có chuyện nghiêm túc gì rồi. Buổi sáng, Trình Trục không ra ngoài. Ăn cơm trưa xong, hắn đi một chuyến đến phòng làm việc của "Kiên trì ghé thăm" trước. Lúc hai giờ Lâm Lộc đã chủ động gửi cho hắn một tấm ảnh. Cô ấy thật sự đã đắp một người tuyết rất nhỏ, vô cùng xấu xí, sau đó còn viết hai chữ Trình heo lên trên thân người tuyết. Cô ấy còn chủ động gửi yêu cầu ra:
"Trình Trục, tối nay chúng ta tản bộ bên hồ nhân tạo của trường không?"
Tản bộ? Nói, có phải cô muốn hôn! Nhưng mà trong trường rất nhiều người, bây giờ lại có tuyết bao phủ, người ra ngoài chơi sẽ càng nhiều hơn. Một khi có tiếp xúc thân mật gì chắc chắn sẽ bị người khác nhìn thấy, vậy thì phiền lắm. "Có lẽ hôm nay không được, buổi tối tôi đi ăn với Thẩm Minh Lãng, chắc anh ta có chuyện nói với tôi."
Trình Trục trả lời. "Anh ta chỉ hẹn một mình cậu?"
"Đúng vậy, người ưa náo nhiệt như anh ta mà chỉ gọi tôi thì chắc chắn là có chuyện."
"Được rồi, mình anh ta hẹn người khác ăn cơm thật kỳ lạ."
Lâm Lộc đáp. Trong tình huống này chắc chắn cô ấy không tiện đi. Sau khi buông điện thoại xuống, cô ấy nhìn về phía Thẩm Khanh Ninh đang trong nhà bếp gọt vỏ lê, nói:
"Ninh Ninh, Trình Trục nói hôm nay anh cậu một mình hẹn cậu ta ăn cơm."
Tiểu Lộc bỗng nghiêng đầu thông báo tin này cho Thẩm Khanh Ninh. Làm cho Thẩm Khanh Ninh ngưng động tác trên tay lại. "Anh ấy không có nói với tôi."
Cô tiếp tục tiếp gọt vỏ lê, nói với Lâm Lộc. "Được rồi, vậy lát nữa tôi quay về nhà."
Lâm Lộc đứng dậy từ ghế sô pha. "À, được."
Cô gái lạnh lùng bên trong nhà bếp khẽ gật đầu. Cô gọt hai trái lê, đưa một trái cho Lâm Lộc. "Cảm ơn Ninh Ninh bảo bối của tôi!"
"Tôi vào phòng thu dọn trước."
Lâm Lộc nói. "OK."
Thẩm Khanh Ninh cũng quay về phòng. Sau khi quay về phòng, cô nhìn điện thoại của mình, cầm lên gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Minh Lãng:
"Tối anh không về nhà ăn cơm hả? Hẹn với Trình Trục rồi?"
Cô là em gái của anh ta, anh không về nhà ăn cơm, dĩ nhiên có thể hỏi một tiếng. Thế nhưng, câu trả lời cô ấy nhận được lại là:
"Đúng rồi, muốn tìm cậu ta học hỏi kinh nghiệm, em muốn đến không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận