Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 218: Đâm ngươi một dao

Nhà hàng đồ nướng này tên là Rượu Và Thịt, món đặc trưng của quán là rượu gạo và thịt bò nướng.
Rượu gạo là hàng tặng kèm, khách muốn uống bao nhiêu cũng được.
Nhưng giá thịt thì có hơi đắt.
Trần Tầm nhìn thực đơn không có lấy một món mặn nào rẻ.
Cô nhẩm tính đại khái, chi phí bình quân đầu người trong cửa hàng này sẽ rơi vào khoảng bốn, năm trăm tệ.
Nói cách khác, nếu hai người tới đây dùng bữa thì sẽ tốn hết 1000 tệ!
Nó là một sự xa xỉ đối với tình hình kinh tế của cô lúc trước.
Bây giờ, tuy Trình Trục đồng ý trả cho cô 4000 tệ một tháng thì giá bữa ăn này vẫn cao ngất trời.
Nhưng cô thấy rõ với tình hình kinh tế và năng lực chi tiêu của Trình Trục mà nói thì điều này chẳng là gì cả. "Cô Trần, chất lượng thịt ở cửa hàng này khá tốt, đều dùng nguyên liệu cao cấp để nấu ăn."
Trình Trục vừa xem thực đơn, vừa giới thiệu. Ở thành phố lớn, có một số nhà hàng buôn bán đồ ăn cao cấp, nhưng chất lượng nguyên liệu thì không được tương xứng. Không thấy tốt chỗ nào. Trình Trục cảm thấy nhà hàng này khá đúng với câu tiền nào của nấy. Trần Tầm hơi gật đầu, nhưng trong đầu lại thầm nghĩ ăn xong bữa này, những ngày kế tiếp của cô sẽ thế nào, nên làm thế nào để giảm bớt chi tiêu lại? Sinh hoạt phí tháng sau trực tiếp bị bớt đi 1000 tệ, sợ là mọi mặt đều phải giảm bớt mới được. Trình Trục hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ suy xét tình hình kinh tế của đối phương, lúc gọi món đều chọn những món bình thường hay ăn, muốn ăn gì thì ăn đó. Trần Tầm không chọn nhiều món. Cô tỏ ý bình thường mình vẫn luôn ăn tối ít như vậy. Cái này cũng là nói thật. Những người ăn bao nhiêu cũng không mập kỳ thực chỉ là số ít trong số ít. Phụ nữ nếu muốn giữ được vóc dáng của mình vẫn phải dựa vào câu nói: Quản được miệng, nhấc được chân. Ông trời cũng không cho cô quá nhiều quân bài tốt, từ lúc sinh ra đã có một đôi tay xấu xí. Nếu ngay cả khuôn mặt và dáng người cũng không duy trì được thì cô đúng là quá ngu ngốc rồi. Trình Trục thấy cô không chọn món nhiều cũng không nói gì. Một lát sau, nữ phục vụ bê tới một bình rượu gạo và hai cái ly nhỏ tinh xảo. "Đây là rượu gạo cửa hàng chúng tôi tặng kèm, hai vị có thể thử một chút."
Trần Tầm vừa định nói không cần, Trình Trục đã tự mình cầm lấy bình rượu rót vào trong hai cái ly nhỏ. Kỳ thực cô có thói quen uống rượu hằng ngày. Bởi vì đôi lúc cô sẽ mất ngủ, ngủ không sâu. Trước khi ngủ uống một chút rượu, cô có thể ngủ sâu hơn, ngon giấc hơn một chút. Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ tới sẽ một mình ăn cơm cùng với học sinh, còn ngồi uống rượu với học sinh của mình. Nữ phục vụ đi rồi, Trình Trục bèn đẩy cái ly rượu nhỏ tới trước mặt Trần Tầm, còn bản thân thì cầm lấy cái ly còn lại đưa lên miệng uống thử, hài lòng gật đầu:
"Ừm, vẫn là cái mùi vị này."
"Cô Trần, em cảm thấy rượu gạo của cửa hàng này cực kì ngon, cũng là đặc trưng của cửa hàng này. Rượu được tặng kèm miễn phí, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu. "Ly rượu và bình rượu cũng do ông chủ và vợ tự làm. Nếu thích, sau khi ăn xong còn có thể mang đi."
Hắn mỉm cười. Trần Tầm hơi gật đầu, nhìn ly rượu gạo nhỏ trong tay, ngón tay cô chậm rãi vẽ một vòng trên miệng ly rượu, giống như đang tự hỏi có nên uống hay không. Nhưng cô thấy bữa ăn này đắt như vậy, sao không uống chút đồ miễn phí? Ly và bình rượu này cũng khá đẹp, có thể mang về, còn có thể chụp ảnh up lên vòng bạn bè. Cô nâng ly lên, nhấp một ngụm nho nhỏ. Sau đó liền phát hiện mùi vị đúng là không tệ, rượu không nồng lắm, hơn nữa lại còn rất thơm, có chút ngọt ngọt. "Em nói trước với cô, loại rượu này khi uống vào không có cảm giác gì, nhưng lại có tác dụng từ từ."
Trình Trục nói thẳng:
"Có điều, khi tác dụng của rượu phát tác sẽ hơi khó chịu, hơn nữa sẽ kéo dài rất lâu. Cũng may chỉ cần ngủ một giấc là ổn. "Men say tiêu tan rất nhanh, dù sao thì với em nó chính là như vậy."
Hắn còn bổ sung thêm một câu. Trầm Tầm gật đầu, dù sao cô cũng không định uống nhiều. Cô tự thấy mình không phải loại người tâm trạng không tốt thì sẽ uống cho thật say, sau đó mượn cái này để phát tiết. Sau khi thịt nướng được bê lên, cô chủ động nói:
"Để cô nướng cho."
Bản thân cô ăn ít, nếu phụ trách nướng thịt thì có thể ít phải động đũa. Trình Trục cũng không khách sáo với cô, hai người cứ như vậy vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc thì tâm sự chuyện trong lớp, lúc thì tâm sự hạng mục trò chơi. "Cô là người ở đâu tại Tứ Xuyên?"
Hắn hỏi. Địa phương mà Trần Tầm từng nhắc tới, Trình Trục chưa nghe qua bao giờ. Nhìn vẻ mặt của hắn, cô nói:
"Một địa phương rất nhỏ, tương đối hẻo lánh, nhưng phong cảnh khá đẹp."
"Đúng rồi, lễ Quốc Khánh này cô Trần về có đi mắng đứa em trai gây rắc rối của cô không?"
Trình Trục cười nói, hệt như đang chơi xấu thêm dầu vào lửa. Trần Tầm nghe vậy, đôi mắt dưới gọng kính vàng hơi nheo lại buồn bã. Cô khẽ gật đầu, sau đó uống cạn ly rượu. "Nói thật, lái xe máy tông trúng người khác bị đòi bồi thường sáu vạn tệ, nhất định là bị tông rất nghiêm trọng."
Tên đàn ông chó chết này nói ra suy nghĩ của mình. Nói xong, hắn tiếp tục rót rượu, miệng vẫn tiếp tục nói:
"Là vì chuyện này gây ra."
Lúc trước, khi ở trên hành lang hắn chỉ Trần Tầm kẻ mắt bị nhoè cũng là vì như thế. Trải đường ra, để bây giờ có thể thuận theo đó mà tâm sự. Giống như là trong lúc ăn cơm đột nhiên nói trên mặt bạn có dính gì đó, chỉ là một lời nhắc nhở bình thường. Nhưng cũng là lời ám chỉ, cảm xúc khác thường của bạn đã bị tôi phát hiện. Dĩ nhiên, những lời bình phẩm về kiểu vẽ mắt hắn cũng cố ý đề cập sau bữa ăn. Dù sao thì bạn cũng đã bại lộ ở trước mặt tôi. Lúc này có thể tự nhiên bắt đầu thâm nhập. Thấy vậy, Trần Tầm hơi cúi đầu theo bản năng tiếp tục dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên miệng ly rượu của mình. "Đã giải quyết được rồi à?"
Trình Trục hỏi. "Xem như kết thúc rồi đi."
Trần Tầm lại cầm kẹp lên bắt đầu nướng thịt cho Trình Trục. "Vậy sao, vậy chúc mừng cô, cụng ly cái nhé?"
Hắn khẽ nhếch môi, nâng ly rượu mình lên. "Chúc mừng sao?"
Trong lòng Trần Tầm có chút chua xót. Nhưng cô vẫn cầm lấy ly rượu, cụng ly với Trình Trục sau đó một hơi cạn sạch ly rượu gạo của mình. Đôi lúc, đây là cái giá bạn phải trả vì giả vờ kiên cường và không muốn bộc lộ cảm xúc của mình ra với người khác. Lời nói vô tâm của người khác có thể sẽ làm bạn càng thêm đau đớn. Dĩ nhiên, Trình Trục cũng không phải người vô tâm. Hắn là người cực kì dễ đồng cảm. Sau khi hai người uống được vài ly rượu gạo, lò nướng thịt trong căn phòng nhỏ khiến cho bọn họ cảm thấy có hơi nóng. Trình Trục cởi áo khoác ngoài của mình ra, Trần Tầm cũng cởi bộ vest nữ đơn giản của mình. Bên trong cô mặc một cái áo sơ mi tơ tằm, là chất liệu da ôm sát có thể phác họa ra đường cong cơ thể yểu điệu của cô, cũng có thể làm nổi bật vẻ trưởng thành trên người cô. Giờ phút này, gương mặt cô hơi ửng hồng, nhưng cũng không quá rõ ràng. Có điều chỉ nhiêu đó đã đủ để giảm bớt tính nghiêm túc của cô một mức nhất định. Đúng lúc này, Trình Trục nói với cô:
"Cô Trần, em bán cửa hàng không phải vì hạng mục trò chơi thiếu tài chính, chỉ là cần một lý do để bán cửa hàng thôi. Chuyện này cô nhớ giữ bí mật cho em, em chỉ nói cho một mình cô biết, dù gì cô cũng là giáo viên hướng dẫn hạng mục của chúng em phải không."
"Hả?"
Trần Tầm nghe vậy, trong lòng có hơi áp lực. Nói cách khác, Trình Trục không những không thiếu tiền, mà sau khi bán cửa hàng hắn còn rất giàu, trong tay có cả mấy trăm vạn tệ. Như vậy, cũng sẽ không mau chóng tới tìm mình đòi nợ nhỉ, Vậy vẫn có thể duy trì được kế hoạch ban đầu, tiền mỗi tháng trả hẳn 4000 tệ, còn cả tiền thưởng cuối năm. Đến lúc đó, xem xem còn có thể trả nốt phần còn lại hay không. Nghĩ tới đây, Trần Tầm lại có chút mông lung. Bởi vì tết năm nay cô không biết mình phải đi con đường nào.
Nếu muốn ở một mình tại Hàng Châu, trong túi phải có nhiều tiền hơn mới được. Nghĩ tới đây, trong lòng cô lại cảm thấy chua xót. Vốn còn tưởng sẽ trả hết nợ trước khi hết năm, có thể nhẹ nhàng không vướng nợ nần. Bây giờ còn không biết phải trải qua năm nay như thế nào. Ban đầu, nếu không nói ra những việc này, dự tính của cô là đưa mẹ và em trai đi tìm chỗ ở trong kì nghỉ đông. Dành một vài ngày để chơi ở những địa phương không quá nổi tiếng. Bởi vì trong trí nhớ của cô, khoảng thời gian đón tết là khoảng thời gian người đàn ông hung hãn đó đánh bài và say rượu nhiều nhất. Ngày nào ông ta cũng tụ tập uống rượu, đánh bài với nhóm bạn.
Nếu uống nhiều rượu, còn thua tiền, ông ta sẽ không quản gì mà tết thì không nên nổi giận. Vào lúc suy nghĩ cô bay tán loạn, lại nghe thấy giọng của Trình Trục:
"Cô à, cô uống nhiều quá nên say hay là đang mất tập trung thế?"
"À, có hơi mất tập trung, suy nghĩ một vài chuyện."
"Ánh mắt vừa rồi của cô có hơi mê mang, em thấy cô cũng chưa uống bao nhiêu."
Hắn hỏi:
"Thường ngày cô uống rượu à?"
"Đôi lúc sẽ uống chút rượu vang đỏ trước khi đi ngủ để giúp ngủ ngon hơn."
Hắn vừa rót rượu, vừa nghe. Sao lại uống rượu vang đỏ trước khi đi ngủ? Nghe có vẻ khá hay. Nhưng rượu vang đỏ rẻ thế nào cũng chỉ có mình cô biết. "Xem ra không phải là say, mà là đang mất tập trung."
Trình Trục vừa gắp thịt vào đĩa, vừa nói. Trần Tầm nhìn hắn, thấy vẻ mặt nhẹ nhàng kia của hắn, không khỏi muốn nói vài câu. "Tuổi tôi và cậu không giống nhau, nên cảnh ngộ cũng khác biệt. Những chuyện phiền phức, đáng lo cũng không giống nhau."
Trần Tầm nói. "Tôi hiểu, rất nhiều người ở thành phố nhỏ kết hôn sớm, trong nhà giục cô kết hôn phải không? Lễ Quốc Khánh về nhà sẽ bị giục sao? Ép cô kết hôn à?"
Hắn bắt đầu nói nhảm. Đôi lúc, khi ai đó đang nói chuyện với bạn lại im lặng, không muốn nói nữa. Bạn chỉ cần nói vài câu linh tinh, người ta sẽ không nhịn được mà nói tiếp. "Không phải vậy."
Trầm Tầm nghe thấy hắn nói tới chuyện thúc giục kết hôn, có chút dở khóc dở cười. Cô cúi đầu, nhìn về phía ly rượu, ngón tay lại bắt đầu vẽ vòng tròn trên miệng ly. Cô không nhìn về phía Trình Trục, chỉ lẩm bẩm trong miệng. "Cậu ở tuổi này còn đang học đại học, mỗi ngày đều lên lớp, cuộc sống cũng trở nên có kế hoạch vì việc học."
"Tôi có thể cảm nhận được khao khát đối với tương lai trên người rất nhiều học sinh của tôi."
"Vậy nên có lẽ các cậu sẽ không có cảm giác giống như tôi, dù là trong công việc hay là trong cuộc sống đôi lúc sẽ cảm thấy mông lung."
"Nhưng lại hiểu rất rõ năng lực và tình trạng hiện tại của mình."
"Đôi khi còn có cảm giác không nhìn thấy tương lai phía trước."
"Phải không?"
Trình Trục liếc mắt nhìn Trần Tầm một cái Hắn cầm lấy bình rượu nhỏ rót vào trong ly rượu mình. Vừa rót, hắn còn vừa đâm một dao vào tim cô:
"Sao em lại thấy, rất nhiều người nói với em là không nhìn thấy tương lai phía trước của mình, kỳ thực lại vừa mới thấy được tương lai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận