Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 415: Lại đến ký túc xá của giảng viên (1)

Vương Băng Thanh là nữ nhân viên phục vụ của Starbucks, cô ấy cần phải kịch liệt khiển trách:
"Vị trí cầm không đúng, cô cầm ly tự sướng như vậy thấy rõ mặt rất to! Có biết chụp ảnh không vậy!"
Thân là phái nữ trẻ tuổi, cô ấy không thể không thừa nhận ly của Starbucks muôn đời không thay đổi, không đẹp bằng đối phương.
Nhìn từ bề ngoài, cho dù bột đậm đặc của trà sữa trân châu đường đen, hay màu hấp dẫn của Strawberry Cheezo thì đều hơn Starbucks rất nhiều.
Đồ uống của "Dữu trà" rất thần kỳ, chính là rất ăn ảnh.
Thậm chí lúc cô ấy dọn dẹp bàn, nghe thấy một cô gái bên cạnh nói với bạn trai. "Phong cách trang trí của Starbucks và trà sữa không hề ăn nhập với nhau! Cảm giác hình ảnh thiếu chút ý nghĩa!"
"Vậy cũng hết cách, bên trong "Dữu trà" đã hoàn toàn hết chỗ rồi."
"Bỏ đi, đợi lát nữa chúng ta cầm vào trong xe chụp vậy."
"Sao cũng được, nghe em hết."
Vương Băng Thanh:
"Không phải chứ, còn phàn nàn nữa?"
Tuy rằng tôi cảm thấy cô nói rất đúng, nhưng sống chết cũng đừng để Lỗi Tử của chúng tôi nghe được nha, con người này một khi tâm trạng anh ta không tốt thì phiền phức rồi! Bên cạnh đó, cô ấy cũng có để ý bình luận của mọi người đối với mùi vị trà sữa. Mới vừa rồi, cô ấy còn nghe được một câu:
"Chắc chắn uống ngon hơn Starbucks rồi."
Bây giờ vẫn chỉ là năm 2014, người dân trong nước thích uống trà sữa chắc hẳn nhiều hơn người thích uống cafe. Nói chính xác thì mấy năm sau càng ngày càng nhiều người dân trong nước bắt đầu thích uống cafe, tác dụng của "Luckin" trong việc cắt đứt vốn đầu tư nước ngoài có lẽ lớn hơn Starbucks. "Không phải, thật sự uống ngon đến vậy sao?"
Vương Băng Thanh cảm thấy việc làm này của bản thân thật sự càng ngày càng chán rồi! Chính vào ngày "Dữu trà" khai trương, chủ tiệm Lỗi Tử của Starbucks đối diện còn nghĩ: "Tôi xem cậu có phải không biết chữ "Die" này không!"
Nếu như Trình Trục biết suy nghĩ của anh ta, có lẽ sẽ nghĩ: "Hả, sao lại không biết chứ?"
Trước cả một thương hiệu quốc tế Starbucks, trước mắt "Dữu trà" dĩ nhiên là một em trai. Vẫn là em trai. Nhưng mà, đứng trước Starbucks, "Dữu trà" của tôi chính là ba! Từ lúc mở tiệm, doanh thu và độ hot của anh không thể đuổi kịp bọn tôi. Tác dụng của anh thực sự chính là bàn đạp. Mà tôi dùng để nâng cao tiếng tăm và sự lợi hại của bản thân. Đêm đến, sau khi Trình Trục tùy tiện ăn chút đồ trong trung tâm thương mại, đã bắt đầu mua sắm ở tầng trệt của thành Tinh Quang.
Thành Tinh Quang là một trong những nơi tập trung cửa hàng cao cấp của Hàng Châu, ở tầng trệt không thiếu các nhãn hàng nổi tiếng. Không phải "Dữu trà" mở ở vị trí cổng lớn sao, nếu như đi về phía trước mấy bước thì có thể thấy được cửa hàng Gucci rồi. Mở ở tầng trệt của trung tâm thương mại cao cấp, làm hàng xóm với những sản phẩm xa xỉ cũng là một trong những cách nâng cao tiếng tăm của bản thân. Mà sở dĩ hôm nay Trình Trục tản bộ ở đây, nguyên nhân rất đơn giản.
"Ngày trả nợ của giảng viên mỗi tháng một lần đến rồi."
Đúng vậy, hôm nay là ngày trả nợ của tháng 12. Mà Trình Trục muốn là hôm nay lại mua chút quần áo, túi xách cho cô ấy. Trong ngày đặc biệt này, tôi không chỉ không lấy tiền trả nợ của cô mà còn mua quà cho cô, chắc chắc nhân đôi sức sát thương! Bây giờ chỉ là năm 2014, mẫu lưu hành chắc chắc rất khác với sau này.
Lúc Trình Trục đi qua Prada, cảm thấy mẫu túi "Saffiano" cực kỳ hợp với Trần Tầm. Hắn sớm đã để ý thấy rồi, nhưng không mua chính là muốn chờ đến hôm nay. Trình Trục là kiểu người sẵn lòng tiêu tiền vì người thân của mình, nếu không kiếm tiền làm gì? Nhưng cũng là tiêu tiền, không phải chúng ta phải tiêu hiệu quả nhất sao! Đến mười giờ tối, hắn mới rời khỏi "Dữu trà", lái xe tiến về ký túc xá giảng viên của trường Đại học Khoa Học và Công Nghệ.
"Cô có ở nhà không?"
Sau khi hắn ngừng xe xong, trực tiếp dùng loại cách thức này gửi wechat cho cô giáo.
"Ừ, ở nhà."
Cô ấy đáp. "Vậy em lên đây."
Trình Trục gõ chữ, sau đó xuống xe. Bên này Trần Tầm nhìn wechat mà ngớ người.
Trước kia cô ấy đã cắm cờ trong lòng, là đã cắm flag, sau này không cho cậu ta lại đến ký túc xá của mình. Đây đơn giản chính là đang chơi với lửa! Thực ra, mỗi lần Trình Trục đến và đi, chú ý nhiều một chút là được rồi. Nhưng vấn đề ở đây, mỗi lần hắn đến đều không phải lên để ngồi mà là làm. Hoàn cảnh đặc biệt, thân phận đặc biệt, cảm giác hổ thẹn mà rất cả mang lại khiến Trần Tầm cảm thấy trong đầu đều sắp nổ tung ra. Nhưng mà, lúc này đến cả thời gian suy nghĩ và từ chối cô ấy cũng không có. Bởi vì mấy phút sau, trong phòng đã truyền lại loạt tiếng gõ cửa:
"Cộc cộc cộc!"
"Sao cậu ta còn dám trực tiếp gõ cửa, sao dám gõ phát ra tiếng vậy!"
Trần Tầm cảm thấy bản thân thật sự sắp bị hắn làm phát điên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận