Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 375: Theo gió luồn vào lá phiên bản 2.0 (2)

"Bên đó nói có lẽ người mẫu mới này phải khoảng ba giờ mới có thể đến."
Trình Trục nghiêng đầu nhìn Diệp Tử, như cười mà không phải cười, ánh mắt trêu đùa nói:
"Nói là phải chuẩn bị một chút."
Ánh mắt Diệp Tử mới vừa rồi còn ánh mắt còn tối tăm đã phảng phất chút ánh sáng.
"Trước ba giờ tôi sẽ đi."
Trình Trục nói với cô ấy.
Nói xong, hắn đứng dậy cầm máy ảnh lên rồi nói:
"Đến đây, không phải đã hứa với cô sẽ chụp cho cô máy tấm rồi sao, cô chọn một trong ba bộ này đi."
"Ông chủ, cậu chọn đi!"
Diệp Tử đứng dậy, cảm thấy từ một phiến lá rụng ngày đông đã biến thành lá xanh có sức sống.
"Vậy thì bộ bên trái đó đi."
Trình Trục đã chọn bộ nhiều vải nhất. Trước kia đã nói rồi, một người như hắn ngược lại thích nhất bộ váy giáng sinh này. Nó là loại có thể mặc bình thường đi ra ngoài, cũng có thể chụp ảnh đăng trên tường wechat. Thay vì nói là nội y QQ, còn hơn nói là một loại đồng phục lễ hội. Diệp Tử bắt đầu chơi trò "Ngôi sao thời trang" trước mặt Trình Trục. Hắn chốc chốc ngẩng đầu nhìn thử Diệp Tử, chốc chốc lại cúi đầu chọn phụ kiện thời trang. Váy giáng sinh có tổng cộng ba loại, băng đô cài đầu cũng có ba loại, dĩ nhiên, còn có ba loại vòng cổ. Cuối cùng Trình Trục chọn loại băng đô tai thỏ. Loại băng đô này mặt trên màu đỏ mặt dưới lại là mà trắng. Tai bên trái bị cụp một nửa, hơi cong từ chỗ giữa, tai thỏ còn lại thì kéo lên cao, tạo nên một loại hiệu ứng hình ảnh khá hoạt bát. Trên thực tế, trong ba loại váy giáng sinh thì thực ra loại thứ hai chính là đem trang phục của nàng thỏ thay đổi thành loại giáng sinh, nó sẽ càng thể hiện rõ sự thon gọn hơn. Không giống loại váy thứ nhất, váy xếp cao trên đầu gối, váy cũng là loại có chút cảm giác bay bổng.
Nhưng loại váy này nếu như lúc bạn đang chụp ảnh hơi xoay người thì dáng váy bay lên sẽ đặc biệt thú vị. "Cài cái này."
Hắn thấy Diệp Tử đã thay đồ xong thì đưa băng đô tai thỏ cho cô ấy. Diệp Tử không mang giày, cô chọn đi chân trần. Cô thấy cảm thấy đi chân trần sẽ hợp với bộ váy giáng sinh này hơn. Trên thực tế sự thật đúng là như vậy. Bên dưới váy là đôi chân nhỏ láng mịn cân đối và bàn chân trần trắng nuột, lại thêm chiếc váy giáng sinh màu đỏ, cảm giác bỗng chốc đã đến rồi. Lúc này, cô ấy cứ để như vậy chạy vào trong nhà vệ sinh, soi gương để cài băng đô. Trình Trục lướt ngón tay trỏ trên ba loại vòng cổ, cuối cùng đã chọn loại buộc một cái chuông nhỏ màu bạc.
"Nào, tôi đeo cho cô."
Trình Trục nói. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Trình Trục lùi về sau mấy bước để đánh giá cô một lúc, tỏ vẻ hài lòng. Đúng lúc này, mưa phùn rơi bên ngoài cửa sổ bắt đầu nặng hạt rồi. Bên trong khách sạn, Trình Trục nghiêm túc chụp ảnh cho Diệp Tử. "Đã lâu rồi không chụp ảnh cho người khác, cũng không ngượng tay."
Hắn vẫn vô cùng hài lòng đánh giá bản thân. Dĩ nhiên, cũng bởi vì Diệp Tử là người mẫu thuần thục nhất của hắn , trước đây đã chụp nhiều lần như vậy, sớm đã hiểu rõ nhau rồi. Sau khi chụp hơn mười mấy phút Trình Trục liền bảo cô ấy đến xem ảnh.
"Mấy tấm này đều rất tuyệt vời nha ông chủ!"
Diệp Tử cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Con gái mà, đã chụp được ảnh đẹp thì tâm trạng sẽ tốt lên. Đây cũng là một trong những lý do vì sao sau khi học chụp ảnh có người đã không thiếu các cô gái bên cạnh. "Học hỏi cho tốt! Kỹ thuật của cô mới chỉ bằng một nửa của tôi thôi."
Trình Trục còn thật sự ra vẻ rồi.
"Ừm!"
Diệp Tử gật đầu, cẩn thận thăm dò:
"Ông chủ, vậy tôi có thể lựa một tấm đăng trên tường Wechat khi giáng sinh không?"
Chỉ cần chuyện liên quan đến Trình Trục thì cô ấy liền cẩn thận trước sau như một, sợ bản làm ra nhiều chuyện gì đó. "Được, đây không phải là quần áo bình thường sao, chỉ là mang theo yếu tố giáng sinh thôi."
Trình Trục nói. "Vậy... ông chủ có thể giúp tôi chụp mấy tấm không thể đăng trên tường Wechat không?"
Diệp Tử như thường lệ bắt đầu sử dụng toàn bộ kỹ thuật. "Ví dụ?"
Trình Trục đã biết rõ vẫn cứ hỏi. Diệp Tử đứng trước mặt hắn, cơ thể từ từ hướng xuống, mặc trên người bộ váy giáng sinh này, đã biến thành quỳ trên đất rồi. Theo việc quỳ xuống của cô ấy, vạt váy phía sau và mặt đất nối liền với nhau, che đi một nửa đôi chân nhỏ trắng nõn cân đối, hai bàn chân trần bởi vì tư thế quỳ xuống mà hướng lòng bàn chân lên. Sau đó, cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, đôi tai thỏ hướng ra phía sau, khiến cho Trình Trục cầm máy ảnh từ góc độ từ bên trên của chụp xuống thể hiện gu thẩm mỹ của hắn, hắn cảm thấy phải chụp một tấm cận mặt. Do đó, hắn hơi phủ phục, bàn tay lớn đặt trên má của Diệp Tử, để chỉnh góc độ cho cô ấy, và ngẩng đầu để cô ấy ngửa đầu ra sau một chút. Trong quá trình này, ngón tay không cẩn thận đã chạm vào khóe miệng của cô, cô ấy rất tự nhiên hé miệng ra. Cô bùng cháy lên ngay lập tức. Lá khô vào mùa đông chính là như vậy, bạn cầm lửa nhẹ nhàng châm lá sẽ ngay lập tức bùng cháy lên! Hơn nữa là cháy âm ỉ! "Tách, tách!"
Tiếng chụp ảnh vang vọng không ngớt. Chỉ là sau đó còn sẽ truyền ra một chút tiếng thổn thức, giống như là có người... phản xạ theo cơ thể? Diệp Tử đang rất cố gắng ôn tập bài học và càng làm càng nhanh. Bây giờ đã là buổi chiều, đã đến lúc ăn chút đồ ngọt sau bữa trưa rồi. Tuy rằng chỉ là loại phục vụ của một phía nhưng cô ấy cũng luôn tìm thấy niềm vui. Nhưng Trình Trục là một người luôn giữ lời hứa. Khoảng thời gian trước Diệp Tử thực sự bận đến tối mịt, có thể nói là công việc không phải chụp ảnh thì chính là photoshop ảnh, xuyên suốt không kể ngày đêm. Trình Trục đã hứa phải cho cô ấy phần thưởng. Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, mưa càng ngày càng to, đã biến thành mưa như trút nước rồi. Trình Trục lấy ra bộ hoàng lịch của mình: Ngày mười một tháng mười năm Giáp Ngọ, mưa, kỵ: cưới xin, khai trương, nhập trạch. Nên: theo gió luồn vào lá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận