Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 65: Ta không phải bạn

Bên trong chiếc Range Rover màu trắng, Lâm Lộc đã ngà ngà say sau khi uống rượu, quơ quơ điện thoại di động trước mặt Thẩm Khanh Ninh:
"Ninh Ninh cậu nhìn này, tên Wechat tớ đặt cho Trình Trục."
Thẩm Khanh Ninh liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy tên trên màn hình: Sư phụ Trình Trục.
"Cậu đổi từ khi nào?"
Thẩm Khanh Ninh cạn lời, cô cảm thấy như vậy quá trẻ con.
Lâm Lộc đáp:
"Lúc ở trong phòng riêng đó, về sau mọi người uống rất nhiều, ai tự chơi của người nấy. Tớ muốn học kỹ xảo của hắn, lúc chơi xúc xắc làm sao để... Khụ, học một chút trò ảo thuật thôi!"
Lâm Lộc còn đang tính lần sau có cơ hội chơi xúc xắc với Thẩm Khanh Ninh sẽ dùng chiêu này nên lập tức sửa lời. "Ảo thuật?"
Thẩm Khanh Ninh khó hiểu "Cái đó không quan trọng."
Chỉ bằng bốn chữ, Thẩm Khanh Ninh nhạy cảm đã nhận ra: Được lắm! Hai người có bí mật!
"Có qua có lại, hắn yêu cầu tớ thêm tiền tố sư phụ để thể hiện sự chân thành của tớ."
Lâm Lộc nói tiếp:
"Cậu nói xem có đáng ghét không cơ chứ?"
Ngay khi Thẩm Khanh Ninh định nói "Hắn cũng thật trẻ con", quay sang đã thấy Lâm Lộc đang gõ chữ vào khung chat. Cô nàng seiyuu dùng giọng bộc bạch, vừa nói vừa gõ:
"Không được, tớ phải bắt hắn thêm tiền tố học tỷ vào trước tên chú thích hắn đặt cho tớ! Hừ hừ! Cô rất phấn khích, nở nụ cười trên môi, như thể đang làm việc gì to tát lắm. Từ "trẻ con" cứ thế nghẹn lại trong cổ họng Thẩm Khanh Ninh. Bởi vì cô nghĩ đến đôi khi Lâm Lộc cũng giống như tiểu quỷ, mà cô cũng bị "dính chưởng" với tính cách này của bạn mình. Bên kia, Trình Trục đang ngồi trên taxi rất nhanh nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Lộc. Cô hùng hổ tra hỏi hắn:
"Có chuyện gì cậu chưa nói cho tớ biết không?"
Trong lòng Trình Trục run lên: Chẳng lẽ cô ấy biết chuyện mình giúp Thẩm Khanh Ninh uống rượu sao? Không đúng, quan hệ của hai người còn chưa phát triển đến mức này, vậy thì lấy gì để hỏi tội? Trình Trục chọn cách giả chết, trước tiên không trả lời. Lâm Lộc đột nhiên nói chuyện hùng hùng hổ hổ như vậy, dựa theo những gì hắn biết về cô ấy, người này chắc chắn nhịn không được sẽ nói ra, không giữ trong lòng được mấy phút đâu. Quả nhiên, chỉ 20 giây sau, Lâm Lộc thấy Trình Trục vẫn chưa trả lời liền tự mình nói tiếp:
"Này! Cậu học cùng trường đại học với tôi sao lại không nói cho tôi biết!"
Trình Trục không nhịn được lẩm bẩm:
"Vị seiyuu tỷ tỷ này lúc nói chuyện dùng nhiều từ ngữ cảm thán thật đấy. Chẳng lẽ trong lúc gõ chữ cô ấy lồng tiếng luôn cho suy nghĩ của chính mình à?"
Quả thực, hắn cũng không định nói với Thẩm Khanh Ninh và Lâm Lộc rằng hắn là học đệ của họ. Đối với một số người, việc có "thân phận" quả thực rất có lợi cho việc tiếp xúc với nhau. Thật ra học đệ cũng là một thân phận không tồi. Nhưng đối với hắn, việc ngay từ đầu có nhiều thân phận là một hạn chế. Rất nhiều hoạt động của hắn sẽ bị kìm hãm bởi cái thân phận đó. Vì vậy, hắn thấy không cần thiết phải nói ngay từ đầu. Đương nhiên, hiện tại bọn họ có biết cũng chẳng sao, hẳn là Giang Vãn Châu đã tung tin. Hắn chậm rãi trả lời:
"Vừa rồi tôi không để ý điện thoại, cô chỉ hỏi chuyện này thôi à?"
"Đúng vậy!"
Lâm Lộc trả lời ngay tắp lự, nhanh chóng gõ chữ:
"Còn nữa, cậu phải thêm vào tên chú thích của tôi chữ học tỷ, sau đó chụp màn hình cho tôi xem!"
Thật ra, việc nam nữ đặt biệt danh riêng cho nhau là điều rất ái muội. Nhưng Trình Trục vẫn trả lời:
"Tại sao?"
Khi đối phương dễ dàng thực hiện được mong muốn, điều đó có nghĩa là bạn thật dễ sai bảo. Đôi khi bạn cần phải biết từ chối mới tốt. "Vì tôi thực sự là đàn chị của cậu."
Lâm Lộc nhanh chóng gửi tin nhắn kèm theo biểu tượng cảm xúc thể hiện sự khó chịu. "Cô không thể nói như vậy, nhìn xem, cô gọi tôi là sư phụ, tôi cũng hoàn thành bổn phận của sư phụ, dạy cô hai chiêu."
Trình Trục cố ý nói. Lâm Lộc quả nhiên trả lời:
"Vậy thì có gì khó, đợi đến khi khai giảng, học tỷ đây sẽ chiếu cố cậu."
"Được thôi! Nhớ kỹ mấy lời khoác lác mà cô đã nói nhé."
Thấy cá đã cắn câu, Trình Trục thay đổi tên ghi chú Wechat rồi chụp màn hình cho Lâm Lộc xem. Thẩm Khanh Ninh ngồi bên cạnh chỉ biết trơ mắt nhìn Lâm Lộc nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ trên má cực kỳ bắt mắt. Lâm Lộc thậm chí còn đưa điện thoại di động lên cho Thẩm Khanh Ninh xem ảnh chụp màn hình Trình Trục gửi, tự hào nói:
"Ta da!"
"Đừng làm trò nữa, sắp đến nhà rồi."
Trên mặt Thẩm Khanh Ninh vẫn là vẻ thản nhiên. Rõ ràng cô cảm thấy loại chuyện này thực sự rất trẻ con và buồn cười, nhưng không biết vì sao trong đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cô không phải bạn trên Wechat của Trình Trục.
Đêm đó Trình Trục uống chút rượu nên ngủ rất ngon. Hắn không phải kiểu người uống rượu vào sẽ nổi điên, có uống quá nhiều cũng chỉ ngủ say thôi. Sau khi thức dậy, hắn lôi những bức ảnh QQ đã chụp Diệp Tử ra để so sánh với bộ ảnh mà hắn đã từng thấy rồi tiếp tục Photoshop. "Còn lại hai bộ cuối cùng, buổi chiều là photoshop xong rồi" Trình Trục nghĩ.
Đến 2 giờ 30 phút chiều, Trình Trục gần như đã hoàn thành tất cả công việc trước mắt. Hắn mở Wechat, gửi 2 bộ ảnh cuối cùng cho Diệp Tử. Sau khi xem xong, Diệp Tử nói:
"Tôi thích bộ cuối cùng nhất."
Cái mà cô nói là bộ mẹ kế.
Đương nhiên, loại trang phục này ngày nay không có tên ngược đời như thế, chỉ có thể nói là sau này mỗi một cư dân mạng đều trở thành thiên tài đặt tên thôi. Theo đánh giá của Diệp Tử, váy mẹ kế là set đồ quyến rũ nhất trong số những bộ này. Cô gái này cảm thấy những người mà Trình Trục tiếp xúc hầu hết đều là người cùng tuổi, ở một khía cạnh nào đó, cô chắc chắn không thể so được với những cô gái mười tám mười chín tuổi đó. Nhưng váy mẹ kế thì khác, một học sinh cấp 3 sao có thể mặc ra cảm giác đó? Chỉ có cô gái thành thị thuần thục như mình mới làm được thôi! Sau khi trò chuyện với Diệp Tử thêm một lúc, Trình Trục bắt đầu gửi tin nhắn Wechat cho Vương An Toàn.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ Trực thông xa cho cửa hàng."
Hắn nói với Vương An Toàn. Ban đầu Vương An Toàn không biết gì về thương mại điện tử, nhưng bây giờ theo Trục ca làm việc, hắn dành thời gian lên internet để cập nhật một số kiến ​​thức, nên cũng biết "Trực thông xa" là gì, tức là bỏ tiền ra để quảng bá sản phẩm. Tất nhiên, Trình Trục chắc chắn muốn "lái xe đen", có rất nhiều cách, hắn không có ý định dạy Vương An Toàn chuyện đó ngay lúc này. Trình Trục nhàn rỗi không có việc gì làm, còn ngó qua cửa hàng của người đàn ông đeo kính. Uông Vĩ, tối qua người này có nhắc đến tên cửa hàng của mình. Uông Vĩ cho rằng Trình Trục chỉ mới tiếp xúc với thương mại điện tử, khi nhìn thấy dữ liệu của cửa hàng hắn chắc chắn sẽ rất sốc. Thật ra cửa hàng của Uông Vĩ đang trong tình trạng buôn bán thua lỗ nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn trang bức. Trình Trục chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu liền hiện lên 4 chữ:
"Chỉ vậy thôi à?"
"Sao hắn dám mặt dày nói cho mọi người biết tên cửa hàng của mình nhỉ?"
Trình Trục khó hiểu. Nếu hắn là Uông Vĩ, khi có người hỏi hắn, hắn sẽ không bao giờ nói ra tên cửa hàng, không nói hắn còn tự thấy xấu hổ chứ đừng nói là chính miệng mình nói ra tên cửa hàng. Nếu như ở kiếp trước, mấy kiểu người như tên này ở công ty đến tìm hắn để học tập, tiêu chuẩn bữa ăn sẽ cao hơn nhiều, trên bàn ăn phải chuẩn bị sẵn vài chai Mao Đài, lúc cụng ly sẽ phải để miệng ly thấp hơn một chút so với ly của hắn. Sau khi nhận được tin nhắn WeChat của Trình Trục, Vương An Toàn lập tức trả lời:
"Trục ca, chúng ta sắp nhận được bão đơn đúng không?"
"Sao có thể đột nhiên khoa trương như vậy."
Trình Trục dở khóc dở cười, nhưng vẫn nói:
"Cùng lắm chỉ là sẽ bận rộn hơn thôi."
"Đã đến lúc gửi một đơn đặt hàng nhỏ cho chủ nhà máy Quán Vân để tạo địa chấn rồi."
Trình Trục tiếp tục gửi tin nhắn WeChat. "Được!"
Vương An Toàn xắn tay áo bắt đầu làm việc. Như thể bị tẩy não, trong lòng hắn ta thầm hét lên khẩu hiệu nội bộ cửa hàng Kiên trì ghé thăm trong đầu rất nhiều lần:
"Sử dụng loại vải tiết kiệm nhất và kiếm được nhiều tiền nhất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận