Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 611: Lộ ra tài năng (1)

Hoa bối, thực ra gần đây đã bắt đầu thủ nghiệm nội bộ rồi.
Nếu như Trình Trục không nhớ sai, hình như là vào đầu tháng 4 thì đã bắt đầu vận hành toàn diện.
Sự xuất hiện của nó mang lại ảnh hưởng đối với thị trường tiêu thụ trẻ là vô cùng to lớn!
Thậm chí có thể dùng trước đây chưa từng có để hình dung!
Sự phổ biến của thẻ tín dụng trong người dân trong nước hoàn toàn không cao như độ phổ biến của quốc gia phương Tây.
Nhưng sự xuất hiện của Hoa bối giống như khiến trong tay của mọi người đều cầm một thẻ tín dụng.
Nói đúng hơn, nó còn tốt hơn, tiện dụng hơn thẻ tín dụng Trước đây, túi tiền cầm cho đến chết của mọi người chính là trong túi trống rỗng. Bây giờ lại hay, trực tiếp có thể khiến cho túi tiền của bạn trở thành số âm. Hoa bối đối với một số người mà nói, đã mang đến sự thuận tiện trong cuộc sống vô cùng lớn. Nhưng đối với một số người cũng là một loại vực sâu. Kiếp trước bản thân Trình Trục chính là dựa vào làm thương mại điện tử để kiếm tiền, cho nên hắn rất nhạy cảm với dữ liệu thương mại điện tử. Hắn không chỉ biết nghiên cứu dữ liệu trước đây mà đến cả dữ liệu của những năm trở lại đây cũng sẽ tìm ra để nghiên cứu. "Trong ấn tượng của mình, vào năm 2015, doanh thu của ngày mười một tháng mười một dường như đạt đến 900 tỷ, hình như tăng trưởng hơn năm ngoái 60%!"
Dữ liệu này đặt vào năm đó có thể nói là chấn động toàn quốc, huênh hoang một thời không ai bằng! "Hơn nữa nên biết rằng, Hoa bối thuộc về điều mới mẻ, người sử dụng Hoa bối là đang gia tăng qua từng năm."
"Năm 2015, thực ra hoàn toàn không có nhiều người biết dùng Hoa bối."
"Những hiệu quả mà nó mang lại đã bị phóng đại lên."
Trình Trục nghĩ đến đây bất giá lại nghĩ đến cái gọi là "Kinh tế lấy lòng". Khoảng chi trả theo kỳ của Hoa bối thật sự quá thích hợp để lấy lòng rồi."
"Con gái đã từng lên giường với người khác rồi, Hoa bối còn giúp cô ấy trả góp tiền điện thoại. "Đàn ông bị đánh sưng chù vù vĩnh viễn sẽ không thiếu."
Vô số trường hợp ngoài đời của tình huống tương tự thực sự quá nực cười rồi. Mà điều có ý nghĩ là mấy năm nay thực sự là thời đại chiếm ưu thế của kinh tế lấy lòng. Một số "dịp lễ người kiến tạo" nào đó mỗi năm một nhiều hơn. Cạm bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng cũng bắt đầu thay đổi càng lúc càng nhiều. Không khó để phát hiện, chính là bắt đầu từ mấy năm nay, nếu như bạn đã yêu đương thì dịp lễ cần trải qua mỗi năm nhiều đến vô lý. Còn phải trải qua rất nhiều năm nữa thì kinh kế lấy lòng mới sẽ dần dần sụp đổ, hơn nữa là sụp đổ thành một mớ bòng bong. "Mấy năm sau, rất nhiều người đều nói rất nhiều lễ giống như đều không còn mùi vị như trước đây nữa, nhưng nguyên do là gì chứ?"
"Nguyên do chính là nền kinh tế lấy lòng đã sụp đổ rồi."
"Không khí của dịp lễ là người nào có thể vực dậy?"
"Nếu câu nói có chút tự luyến... Thường là đàn ông."
"Một khi đàn ông không còn chuẩn bị lễ vật, đàn ông không còn lên kế hoạch hẹn hò, đàn ông không còn tạo nên sự lãng mạn, đang ông không còn chuyển bao lì xì 520 tệ thì sẽ bị ghét bỏ."
"Đàn ông không làm những điều này, không khí của rất nhiều dịp lễ lập tức sẽ khác đi rất nhiều."
Dĩ nhiên, đây chỉ là một nhóm nhỏ. Trên thế giới vẫn còn rất nhiều tình cảm tuyệt đẹp mà nam nữ hướng về đôi bên. Các cô gái tốt nhìn thấy sự hợp lý thương mại bên trong chắc chắn cũng sẽ không tức giận. Dù sao nếu như các cô gái tốt cũng không đồng ý trao quyền trả tiền cho các chàng trai, vậy thì, kinh tế dịp lễ vẫn có thể càng sụp đổ hơn. Trình Trục tựa lưng ra sau ghế, sau đó khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn sâu xa lên trần nhà. "Năm 2015 là một năm rất quan trọng."
"Màn che thời đại lớn của tiêu dùng đã kéo ra."
"Trong một năm này, chuyện mình cần làm sẽ nhiều vô cùng."
"Thời gian không còn nhiều!"
Buổi trưa, Trình Trục và Lâm Lộc cùng nhau ăn cơm. Sau hai ngày nữa thì trường học sẽ nghỉ lễ, cách ngày cuối năm cũng không xa. Một khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, Thẩm Khanh Ninh và Lâm Lộc đều phải quay về nhà sống. Đến lúc đó chắc chắn không còn tự do như sống trong chung cư Tân Hàng. Trong lúc ăn cơm, Tiểu Lộc nói:
"Em gọi Ninh Ninh cùng đi ăn, cô ấy cũng không đồng ý đến, nói không muốn làm bóng đèn giữa hai chúng ta."
"Cô ấy không chỉ là không muốn làm bóng đèn."
Trình Trục nói thầm trong lòng. Cô ấy là không muốn làm nữ chính ngược văn. Gần đây, Trình Trục và Thẩm Khanh Ninh bắt đầu qua lại với nhau nhiều hơn trước đây một chút, nhưng ngoài chuyện công việc, hai người hoàn toàn không liên lạc. Bây giờ bọn họ đang duy trì thỏa thuận ngầm "Ở công ty nói chuyện công việc". Tạm thời ai cũng sẽ không đi phá vỡ nó. Bởi vì sự tồn tại của Lâm Lộc mà thỏa thuận ngầm này có thể khiến ba người ở trong một sự cân bằng tinh tế. "Trình Trục, buổi chiều anh có việc gì không?"
Lâm Lộc hỏi. "Có, hôm nay tổng giám đốc Nhạc đến thành Hàng Châu, nói muốn ghé qua gặp mặt anh, ngồi lại nói chuyện."
Trình Trục trả lời. "Ồ ồ, để em suy nghĩ thử, chiều nay em đi đâu giết thời gian thì tốt."
Lâm Lộc bắt đầu chìm vào trầm tư. "Không sao, nếu em không có nơi để đi thì đi với anh đi."
Trình Trục nói. Tiểu Lộc nghe xong lập tức sáng mắt lên:
"Được sao? Liệu nếu như có em ở bên cạnh các anh sẽ không nói chuyện được không?"
"Sao, em là gián điệp doanh nghiệp sao, bọn anh còn phải sợ em lén nghe được bí mật kinh doanh hả?"
Trình Trục giễu cợt. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy, làm ra vẻ nghiêm trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Bạn Tiểu Lộc, mới bạn quay về đúng vị trí của mình."
"Hả?"
"Em là bạn gái của anh, có gì không thể nghe chứ?"
Trình Trục nói. Lâm Lộc nghe xong, vui sướng trong lòng, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười, hai má lúm đồng tiền rất đáng yêu. Cô gái có tính cách rất ghê gớm này rất thích loại cảm giác đối xử đặc biệt. Dù sao đối với kiểu thiên kim nhà giàu mà nói, từ nhỏ đã có đủ giá trị vật chất rồi, cô ấy càng muốn giá trị tình cảm hơn. Trên thực tế, trong lòng Trình Trục hiểu rõ, hôm nay Nhạc Đông Dịch hẹn gặp mình chắc chắn thật sự chỉ là nói chuyện với mình, mà không phải muốn nói chuyện trọng đại gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận