Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 918: Bạn trai ngươi là ai? (2)

Đều đang quyết định không làm O2O rồi, muốn rời sân rồi, nhưng lại cứ treo giá.
Một hồi cùng Cơm Nắm đàm luận, một hồi lại hòa thuận phong đàm luận.
Bán mình tin tức bay đầy trời, có thể cuối cùng đâu, hắc, ta chính là không bán, chính là xào giá!
Cứ khăng khăng ngay tại chỗ lên giá, cảm thấy không làm như vậy, tiến quân O2O chẳng phải uổng công rồi, hạng mục này chẳng phải lại vô ích rồi?
Kết quả cuối cùng chính là thế mà liền bỏ qua cả thời kỳ hoàng kim bán mình, ngươi dám tin?
Lúc vào sân còn đu đưa không ngừng coi như xong, đến lúc rời sân cũng đu đưa không ngừng.
Cái này khiến Baidu giao hàng cũng không bán được một cái giá tốt, thậm chí có thể dùng bán đổ bán tháo để hình dung.
Cái nhà công ty này giày vò hết lần này đến lần khác, lại thua lỗ một bụng!
Giờ phút này, Trình Trục nhìn về phía Trương Tự Hào, lên tiếng nói:
"Nói thật mà nói, tuy thu mua Baidu giao hàng là có tính khả thi, nhưng thao tác cụ thể bắt đầu, chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn."
"Đúng không? Ta cũng nghĩ như vậy."
Trương Tự Hào cũng uống một ngụm cô ca cô la đá, nói:
"Không dễ sửa sang a."
Hắn biết rõ, nếu như ở giai đoạn hiện tại có thể nuốt được Baidu giao hàng, như vậy, đói bụng chưa đang cùng Cơm Nắm giao hàng đại chiến, sẽ ở vào thế thượng phong!
Vấn đề tiền bạc thì dễ giải quyết, dù sao ta, nhiệt huyết Hào ca, phía sau có thần tài chống lưng, lại không chỉ 1 vị.
Có điều vấn đề là tiền của thần tài cũng không phải gió lớn thổi tới.
Đại gia là kinh doanh, chung quy vẫn là chữ lợi mà thôi.
Huống chi, tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng lắm, Baidu giao hàng chỉ là kẹp giữa đại ca và nhị ca, bị chiến sự lan đến, tình cảnh khó khăn vô cùng.
Bất ngờ, Trình Trục lại không cho là như vậy.
"Kỳ thực, vẫn còn một cách."
Trình Trục đột nhiên lên tiếng.
Trương Tự Hào nghe vậy, lập tức ngồi thẳng người.
- Quân sư xin nói!
Trình Trục nhìn về phía hắn, nói ra một câu khiến đầu hắn ong ong.
"Chúng ta đi tìm Bao Phạn, cái tên Tịnh Cấu Chi Vương đó hỗ trợ."
Trình Trục trầm giọng nói.
"Ta đã cho Bình Luận cùng Cơm Nắm sát nhập để gây nhiễu, trong lòng thật sự hổ thẹn!"
"Hào a, ngươi cũng biết, lão đại Bao rất tán thành ta, hắn rất thưởng thức ta!"
"Ta rất cảm động!"
"Chi bằng chúng ta tặng hắn một dự án mới đi!"
Trương Tự Hào hoang mang.
Ngọa Tào, mẹ nó hắn đang nói cái gì vậy! ?
Mặt trời xuống núi, Tinh Quang thành bên trong.
Mẹ Lâm Lộc, Mạnh Nguyệt, sau khi tan làm liền trực tiếp lái xe đến Tinh Quang thành.
Ừm, nàng lái chính là chiếc Land Rover mà Trình Trục từng lái một thời gian.
Hôm nay là ngày khai trương trọng đại của Ba Đặc , nàng cảm thấy thân là mẹ, nhất định phải xuất hiện một lần.
Ban ngày lúc khai trương thì không đi, là vì cảm thấy có người lớn tuổi như mình ở đó, đám trẻ tuổi sẽ không được tự nhiên.
Cho nên, nàng quyết định sau khi tan làm mới đi xem.
Dù sao, đây cũng là dự án mà mình đã rút 500 vạn tiền mặt để ủng hộ, đúng không?
Sau khi Land Rover vào bãi đậu xe ngầm của Tinh Quang thành, Mạnh Nguyệt đậu xe ở khu VIP rồi xách túi xuống xe.
Hôm nay nàng mặc khá là trang trọng, diện một chiếc váy dài màu đen, chỉ để lộ mắt cá chân.
Đôi khuyên tai ngọc trai là đồ trang sức duy nhất, mang tác dụng tô điểm.
Năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên mặt nàng, nàng vừa đi, người đi đường liên tục ngoảnh đầu, đều cho là gặp một mỹ thiếu phụ ngoài ba mươi có vóc dáng nổi bật.
Đây chính là sức mạnh của tiền bạc.
Xinh đẹp, là tiêu hao phẩm.
Có rất nhiều người sinh ra đã có.
Nhưng khi tuổi tác tăng lên, cần phải dùng tiền duy trì.
Mạnh Nguyệt rất nhanh đã đi tới cửa hàng Ba Đặc , nàng không vội đi vào ngay, mà đứng ở ngoài cửa nhìn quanh một lúc.
"Trong tiệm có vẻ rất đông khách."
Mạnh Nguyệt nghĩ thầm.
Lâm Lộc hiện tại giống như nhân viên cửa hàng, đang bận rộn bên trong.
Cô thiếu nữ tràn đầy sức sống hăng hái làm việc, dù cảm thấy rất mệt, nhưng cảm giác được tham gia rất mạnh.
Có điều, Mạnh Nguyệt nhanh chóng nhận ra, bên trong tuy đông người, nhưng số người mua hàng thì hơi ít.
"Không phải là nói bán không tốt, ta thấy cũng có người xếp hàng thanh toán."
"Chỉ là so với lượng khách thì có vẻ hơi ít."
Nàng thầm nghĩ.
Đối với điều này, Mạnh Nguyệt cũng hiểu được.
Giá cả hộp mù cũng không hề rẻ.
Những đồ chơi nghệ thuật trong Ba Đặc có giá từ mấy chục đến mấy ngàn, không hề giống nhau.
Rẻ nhất cũng là muốn hai con số.
Nhưng dù sao thì, qua những mẫu bày ở đó, có thể thấy được trải nghiệm đúng là làm rất tốt.
Thực tế thì, hộp mù là một thứ phải đến khi bắt đầu xu hướng mới bán tốt hơn được.
Vì hàng tiêu dùng này, cần có giá trị đi kèm mới được.
Mạnh Nguyệt vẫn đánh giá khá cao về hình thức hộp mù này.
Đối với thị trường đồ chơi nghệ thuật trong nước, nàng cũng giữ thái độ tán thành.
"Đặc biệt năm nay, có thể cảm nhận rõ được là khách khi thiết kế nội thất, sẽ cân nhắc đưa một số đồ chơi nghệ thuật vào để trang trí."
Mạnh Nguyệt nhớ lại, hai tháng trước, có một khách hàng yêu cầu nhà thiết kế phải chừa một chỗ ở góc tường, khoét rỗng ra, sau đó lắp kính dày vào, muốn để vào đó tòa lâu đài Disney mà cô ấy thích.
Nhưng lúc này, dự đoán của nàng cũng chỉ là:
"Nếu thật sự có thể phát triển được, giá trị đạt tới mười chữ số là hoàn toàn có thể, phải không?"
Trong tiệm, Lâm Lộc một hồi sau mới thấy bóng dáng mẹ đang đứng ngoài cửa.
Nàng lập tức vẫy tay với Mạnh Nguyệt.
Người phụ nữ đầy phong thái đi vào, nói với con gái:
"Không dẫn ta đi dạo à?"
"Được rồi, Nguyệt tỷ."
Lâm Lộc cười đáp.
Diện tích của cửa hàng Ba Đặc thật sự lớn hơn nhiều so với Dữu Trà ở Tinh Quang thành.
Cửa hàng kiểu này là phải lớn thì mới có hiệu quả thị giác.
Nếu chỉ là một cửa tiệm nhỏ, vậy thì trông không thoáng đãng rồi, cảm giác này sẽ không còn.
Mạnh Nguyệt sau khi dạo qua một vòng, liền cầm lên một hộp mù Molly.
Trên hộp vẽ hình tất cả các kiểu dáng của series, tổng cộng có 11 loại.
Nhưng, kiểu dáng thứ 11 lại là màu đen trên hộp, chỉ có thể thấy hình dáng đại khái, còn ghi thêm một dấu chấm hỏi nhỏ.
"Ồ, trong hộp mù còn có cả mẫu ẩn nữa à?"
Mạnh Nguyệt cười nói.
Nàng thấy đây là một ý tưởng không tồi.
Không mới mẻ gì, nhưng tuyệt đối dùng rất tốt!
Đặc biệt là trong tình hình bản thân hộp mù có giá bán rất chạy!
"Ừm, tiểu chiêu mà Trình Trục nghĩ ra đó."
Lâm Lộc gật đầu.
Nói rồi, cô gái nhỏ tràn đầy sức sống còn như tên trộm ghé tai nói:
"Mẹ có muốn không? Nếu muốn con nghĩ cách kiếm cho mẹ một cái nhé?"
"Thôi khỏi."
Mạnh Nguyệt cười cười.
Giang Vãn Chu và Quý Thi Văn đang bận rộn cũng chú ý tới bên này, lập tức cùng nhau qua chào hỏi.
Quý Thi Văn gặp Mạnh Nguyệt không ít lần, còn ăn cơm chung mấy bữa.
"Dì."
Hai người chào Mạnh Nguyệt.
Mạnh Nguyệt gật đầu, nhìn thời gian, nói:
"Đến giờ cơm rồi, chắc các cháu vẫn chưa ăn gì phải không?"
"Dạ chưa, Nguyệt tỷ muốn mời khách sao?"
Lâm Lộc lập tức hỏi.
"Vậy... cũng không phải là không được?"
Mạnh Nguyệt cười.
Giang Vãn Chu nghe vậy liền từ chối:
"Dì ơi, để Lâm Lộc và Thi Văn đi theo dì thôi, con ở lại ăn gì đó qua loa là được, bây giờ chắc không đi được rồi."
"Được thôi."
Mạnh Nguyệt gật đầu.
Cuối cùng, nàng dẫn Lâm Lộc và Quý Thi Văn lên trên lầu ăn món cay Tứ Xuyên.
Trên đường đi, nàng còn tám chuyện Giang Vãn Chu và Quý Thi Văn.
Thấy Quý Thi Văn ngượng ngùng, Mạnh Nguyệt còn nghĩ:
"Dì không phải người cổ hủ đâu, sinh viên mà, yêu đương cũng có gì."
Sau khi gọi món xong, Mạnh Nguyệt hỏi:
"Ninh Ninh hôm nay có đến không?"
Nàng nghĩ cửa tiệm này là do em họ của Thẩm Khanh Ninh với bạn thân hợp tác mở, chắc là phải đến xem chứ.
"Có đến tìm rồi."
Lâm Lộc đáp:
"Nhưng dạo này chỗ trà sữa của chị ấy nhiều việc lắm, nên không đợi được lâu."
"Dữu Trà bận lắm à?"
Mạnh Nguyệt hỏi.
"Đúng đó, Trình Trục giờ ném cả đống việc cho Ninh Ninh làm đó."
Lâm Lộc đáp.
Mạnh Nguyệt nghe vậy, lập tức hứng thú.
"Để ta hỏi các cháu này, Ninh Ninh với Trình Trục, hai người có phải... hả?"
Mặt Mạnh Nguyệt hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.
Giọng điệu và biểu cảm này của nàng quá rõ ràng.
Rõ ràng là đang hỏi hai người có phải đang yêu đương thật không.
Mạnh Nguyệt xem trên mạng không ít chuyện bát quái, đúng là dễ ăn quả dưa thật!
Câu này đã làm cho cả Lâm Lộc và Quý Thi Văn ngồi đối diện đều ngẩn người!
Nhưng vẻ mặt của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Kỳ quái! Quá kỳ quái rồi!
Đừng thấy Tiểu Lộc nhiều tính tình thừa hưởng từ mẹ, nhưng dù sao thì Mạnh Nguyệt cũng là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, lại cũng đã hơn 40 tuổi rồi.
Làm sao bà lại không nhìn ra trong đầu đám nhóc này tuyệt đối có vấn đề!
Đặc biệt là cái dạng của Quý Thi Văn!
"Rốt cuộc trong đầu có chuyện gì vậy?"
Nàng hỏi.
Quý Thi Văn và Lâm Lộc lập tức bối rối liếc nhìn nhau.
Trong mắt cô nhìn về Lâm Lộc tràn đầy dấu chấm hỏi, đôi mắt to ngập tràn chữ "làm sao bây giờ" .
Cô thật sự bị làm choáng váng rồi.
Chuyện gì thế, dì làm sao lại thấy Trình Trục đang yêu đương với Thẩm Khanh Ninh vậy trời!
Ông trời ơi..!
Lâm Lộc cắn răng, liếc nhìn Quý Thi Văn một cái ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó đầu hơi nghiêng về phía mẹ mình, ra hiệu bảo Quý Thi Văn nói.
"A di, Trình Trục là bạn trai của Lộc Lộc mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận