Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 563: Họa sĩ tranh minh họa (1)

Đây là lần đầu tiên Trình Trục nhìn thấy dáng vẻ không đeo kính gọng đen của Hồ Ngôn.
Cặp kính gọng đen này của cô rất to, có thể che lấp nửa khuôn mặt, hơn nữa tròng kính cũng rất dày, xem ra số độ của cô rất cao. Cô vốn hơi hướng nội lại, lại thích cúi đầu, thêm cặp mắt kính như vậy, có lúc sẽ khiến người khác nhìn không rõ mặt mũi của cô.
Cho người ta một loại cảm giác mắt kính mới là thực thể của cô... Trình Trục đột nhiên đưa tay tháo mắt kính của cô xuống, khiến cô hơi kinh ngạc, tim cũng bắt đầu không hiểu sao lại đập nhanh hơn. Từ bên ngoài nhìn vào, đây cũng xem như là một loại tiếp xúc cơ thể gián tiếp.
Mà câu nói "Nhìn như vậy, không phải giống rồi sao" của Trình Trục sau khi tháo mắt kính xuống càng giống như một ngòi dẫn cho quả bom trong phòng khách chật hẹp. Bầu không khí ngượng ngùng trước đó, lúc này dường như đang bùng cháy! Nó bị thiêu cháy đến tàn rụi, nhiệt độ cũng không ngừng tăng lên! Chủ yếu hơn là cô bị cận thị độ nặng, khi bị mất kính thì mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ. Lúc này thế giới mờ mờ ảo ảo, không còn chân thực nữa, đôi mắt thực sự rất xinh đẹp đó của cô, lúc này cũng lộ ra kiểu mơ màng giống nữ chính trong truyện tranh, nào có giống như lúc là họa sĩ Hồ Ngôn đang đeo kính đâu? Vóc dáng gần như nhau nhưng gương mặt thực sự hoàn toàn không giống như vậy. Nhưng nếu như tháo bỏ mắt kính thì sao? Vậy thực sự thoáng chốc lại hơi giống rồi. Có điều chỉ là tự lừa mình dối người mất rồi.
"Ông chủ, tôi... cậu... tôi..."
Cô bắt đầu có chút nói không mạch lạc. Chết mất thôi, mình thực sự là trực tiếp chết mất thôi. Vẽ ông chủ thành nam chính, còn có thể ngụy biện câu gì chứ. Trên người nữ chính có nhiều đặc trưng giống bản thân mình như vậy, thực sự chỉ có thể mặc kệ thôi. Nguy hiểm hơn là, giây tiếp theo cô nghe thấy tiếng cười khẽ của tên đàn ông tồi kia. "Ồ, hóa ra khóe mắt cô còn có một nốt ruồi bé xíu, để tôi xem thử trên mặt của nữ chính trong bức tranh có hay không ha..."
"Ông chủ, đừng! Không có đâu!"
Hồ Ngôn mất đi mắt kính bắt đầu hoảng loạn đi giật lấy máy tính bảng. Tranh là của cô vẽ, dĩ nhiên cô biết có hay không. Chắc chắn là có! Đến cả chỗ chi tiết như vậy đều "Người tranh hợp nhất" rồi, vậy thực sự là hết đường chối cãi. Trong quá trình giành giật, Trình Trục bị cô làm cho nói không nên lời. Sau khi Hồ Ngôn mất kính, cô giống như nửa người mù, móng tay thiếu chút nữa thì cào lên trên mặt Trình Trục, này này, trên mặt không thể để lại vết cào đâu! Hắn nghiêng người một cái, khẽ đẩy cô lên ghế sô pha. Hồ Ngôn đã cảm thấy nhục nhã tột cùng, muốn đứng dậy giật lấy. Nốt ruồi nhỏ bé này có thể là bằng chứng chết người đó! Trình Trục hết cách đành đưa tay ra, tóm lấy hai cổ tay của cô, khống chế sự gắng sức của cô lại. Cách lớp áo khoác dày dặn, hắn vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại. Kiểu thân hình hơi mũm mĩm của Hồ Ngôn rất dễ cho người ta một cảm giác mềm mại khắp người. Thể chất của mỗi người không giống nhau, có một số người trời sinh thịt trên người hơi mềm mại một chút, có một số người trời sinh hơi cứng hơn. Trên phương diện cảm xúc sẽ có khác biệt rất lớn.
Rất rõ ràng, Hồ Ngôn chắc chắn là loại thứ nhất, hơn nữa là người top đầu trong loại thứ nhất! Cô thật sự cho người khác một loại cảm giác "phụ nữ làm từ nước".
Hồ Ngôn nằm trên ghế sô pha, hai tay bị Trình Trục khống chế cứng ngắt, bỗng chốc, toàn thân cô trở nên đỏ bừng. Đầu óc Hồ Ngôn trống rỗng, đôi chân tròn trịa mập mạp kẹp chặt lại với nhau, khẽ run lên. Đây là trải nghiệm ám muội giữa nam và nữ mà cô chưa từng trải qua. Hàng ngàn hàng vạn tri thức lí luận thường thấy trên mạng, hàng ngàn video và truyện tranh xem lướt qua, lúc này đều vô dụng, giả thuyết chính là giả thuyết, sự thật chính là sự thật! Mọi thứ bạn tưởng tượng trong đầu đều tồn tại sai lệch với mọi thứ ngoài đời thật.
Cô đột nhiên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, giống như một đống bùn nhão mềm nhũn trên ghế sô pha. Ánh mắt mơ màng bắt đầu càng rã rời, có một loại cảm giác không thể thở được. Mũi cô giống như có một loại cảm giác ngạt thở, bản năng của cơ thể khiến cô bất giác hơi hé môi, thở bằng miệng để tự cứu, tay hơi của Hồ Ngôn hơi nắm lại, đặt trên bụng dưới. Đồng nghĩa với việc đôi tay to lớn giữ chặt lấy cổ tay cô của Trình Trục cũng đang đặt trên bụng dưới phẳng lì sau khi nằm xuống của cô. Áo khoác rộng rãi rất dày, bên trong còn thêm lớp nỉ, cho nên cô chỉ mặc trong nhà là đủ rồi. Rõ ràng cách lớp quần áo dày dặn, rõ ràng hơi ấm cơ thể cô đã nóng đến dọa người rồi, nhưng cô lại có một loại ảo giác rất khó giải thích, cô cảm thấy:
"Tay ông chủ nóng quá! Cho nên, là tay của Trình Trục nóng sao?"
Tên đàn ông tồi này nhìn khung cảnh trước mắt, chỉ cảm thấy chuyện càng lúc càng thú vị lên rồi. Mưa phùn rơi rả rích bên ngoài, lúc này giống như lại trở nên lớn một chút. Nước mưa đập vào kính cửa sổ nhà Hồ Ngôn, phát ra loạt tiếng động khiến người ta khoan khoái. Mưa rơi càng ngày càng lớn, càng lúc càng lớn...
Trình Trục bắt đầu không dùng hai khống chế cổ tay Hồ Ngôn nữa. Hắn chuyển thành dùng một tay giữ chặt đôi tay nhỏ của cô. Thời khắc tay của hai người chạm vào nhau, thể chất có thể được gọi là thân thể thuần khiết bẩm sinh của Hồ Ngôn đột nhiên càng đỏ hơn. Trình Trục cứ một tay giữ hai tay của cô như vậy, sau đó đưa lên trên. Khiến cô cứ nằm ở đó như vậy, hai cánh tay bị giơ lên cao, cao qua đỉnh đầu của bản thân, cứ vậy mà bị Trình Trục ấn chặt trên ghế sô pha. Tay phải của tên đàn ông ấy lúc này lại cầm máy tính bảng lên, đặt trên nệm ghế sô pha, hơn nữa còn... trực tiếp đặt bên cạnh mặt của cô! Đúng vậy, hắn đột nhiên trực tiếp đặt bên cạnh mặt cô, ngang nhiên đem so sánh!
"Có nốt ruồi."
Hắn nói:
"Khóe mắt có nốt ruồi lệ, đều ở mắt trái."
Trình Trục cứ cúi người xuống như vậy, chốc chốc lại xem thử khuôn mặt không bị cản trở bởi kính gọng đen đó của cô, chốc lát lại nhìn máy tính bảng, khăng khăng ngang nhiên so sánh! Hai người dựa sát vào nhau, gần đến mức cho dù cô cận nặng cũng hoàn toàn có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Thậm chí Hồ Ngôn đều cảm thấy bản thân có thể cảm nhận được hơi thở trên người Sugar daddy. Chết mất, cứ như vậy thật sự chết mất thôi. Cô không ngờ rằng bản thân đột nhiên sẽ trải qua hình phạt tàn khốc nhân gian này trong nhà của mình! Nằm trên ghế sô pha, hai tay giơ cao trên đỉnh đầu, sao đó bàn tay bị bàn tay to lớn của đàn ông giữ chặt trên ghế sô pha. Máy tính bảng đặt ở bên mặt, ánh mắt chế giễu của hắn một lát lại nhìn bản thân, một lát lại dùng ánh mắt chế giễu nhìn máy tính bảng. Ánh mắt trêu chọc đó thật sự khiến cảm giác nhục nhã dâng trào trong lòng cô rồi. Nhục nhã cực kỳ luôn. Nhưng lúc này cô không chỉ cảm nhận được sự nhục nhã mà còn có rất nhiều cảm khác khó nói thành lời, thậm chí có thể dùng khó mở lời để hình dung. Hồ Ngôn luôn thừa nhận bản thân là một cô gái gợi tình, cô luôn thừa nhận. Sự tự trải nghiệm kỳ lạ lúc này đây thực sự khiến cô cảm thấy sắp hoàn toàn phát điên rồi. Đi theo lời nói lặp lại của Trình Trục, không khí vẫn không ngừng tăng lên. "Nói tóm lại, rất rõ ràng, nam chính trong tranh là tôi, nữ chính là cô."
"Hồ Tân Nhan à Hồ Tân Nhan, cô vẽ thứ này là muốn làm gì?"
Hắn còn cố ý bắt đầu gọi tên thật của cô:
"Cô muốn làm gì hả?"
Dựa vào chừng mực nói chuyện trong những ngày qua của hai người, hai bên đều biết đối phương là người luôn nói lời quyến rũ. Cho nên, Hồ Ngôn vốn dĩ luôn hé môi lúc này dùng giọng nói mềm mại đó, dường như từ trong miệng nói ra một câu. "Ông chủ, đừng... đừng chơi trò một lời hai ý, tôi... tôi...."
Lời nói này của cô, có thể nói là chọc thủng lớp tường giấy cuối cùng rồi. Hồ Ngôn cứ nằm trên ghế sô pha như vậy, khó chịu khắp người, bắt đầu hơi mất nước. Trong mắt Trình Trục, thân thể cô lúc này đã tổ hợp thành một chữ. "Muốn".
"Sao lưỡi của cô lại dày hơn, mềm hơn người thường một chút vậy?"
Trình Trục có hơi khó hiểu. Nói thật, từ lúc mới bắt đầu làm nội y QQ, sau đó bắt đầu lên mạng tìm họa sĩ thích hợp, hắn không có nhiều suy nghĩ dư thừa, chỉ muốn làm ra tiền. Tình huống phát triển thành như vậy cũng là ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa Trình Trục cảm thấy bản thân Hồ Ngôn phải chịu trách nhiệm chính. Cô luôn cảm thấy dù sao đời này cũng sẽ không gặp mặt cư dân mạng, hai con người lại nói chuyện khăng khít đến như vậy, tinh thần tương thông như vậy, vậy chắc chắn là càng nói càng hăng say! Nói chuyện dâm đãng nhiều rồi, cảm tình liền trở nên hư hỏng. Dĩ nhiên nếu như không gặp nhau bên ngoài, vậy thì mọi thứ đều dễ nói rồi. Cho dù gặp nhau bên ngoài, bình thường thân hình và nhan sắc của hai người có một người có vấn đề, vậy cũng dễ nói. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ không có vấn đề! Nguy hiểm nhất là, cơ thể của Hồ Ngôn ở mức quá thấp, cơ thể của cô giống như hoàn toàn không hiểu cái gọi là kiên nhẫn là gì. Chính là giống như lúc này đôi môi hơi hé ra, mũi cô vẫn không cách nào thở được, trong trạng thái hít một hơi.
Tuy rằng chưa đưa lưỡi ra, nhưng đầu lưỡi vừa hay đã ở trên môi dưới rồi. Thật là một người kín đáo. Phụ nữ là động vật nghiêng về bầu không khí, rất dễ bị bầu không khí lay chuyển. Bình thường vì yêu cầu công việc nên bản thân Hồ Ngôn đều có thể động não và tưởng tượng những thứ lung tung, nhưng những thứ đó có thể so với bầu không khí này sao? Chỉ là sự chạm vào môi lưỡi, đã khiến cho cô có loại cảm giác bị nghiện rồi. Hóa ra, hôn là như vậy ....
Dĩ nhiên, đây cũng là vì Trình Trục tạo nên bầu không khí tốt, đẩy lên từng chút một. Thậm chí bây giờ cô còn có chút cảm giác thất vọng. Nhưng cô hoàn toàn không biết, thần thái và biểu cảm lúc này của cô bắt đầu hơi gần với bức tranh tên "Liếm Sugar daddy, không mất mặt" của cô. Mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ, đôi khi còn kèm theo tiếng sấm sét. Trước khi Trình Trục đến Mã Đô, rõ ràng đã kiểm tra dự báo thời tiết, mấy ngày này đều không mưa. Chỉ có thể nói là có chút huyền học, mỗi khi muốn cái đó thì đều sẽ đổ mưa. Lúc môi hai người lại chạm vào nhau lần nữa, Trình Trục dùng bàn tay lớn ấn lấy đôi tay của Hồ Ngôn. Cô giống như bị cố định lại vậy, hai tay vẫn siết chặt lại với nhau, cánh tay vẫn giơ lên qua đỉnh đầu. Cơ thể cô rõ ràng mềm nhũn, nhưng bản thân cô lại cảm thấy căng cứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận