Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 475: Lâm Lộc, tỏ tình ! (2)

Mọi người lần lượt đứng dậy, mặc áo khoác.
Thẩm Khanh Ninh nhờ vào chút tỉnh táo cuối cùng, còn đặc biệt muốn tự đứng dậy, chỉ chịu để Thẩm Minh Lãng đỡ cô.
"Em uống nhiều quá rồi."
Anh ta khẽ trách móc em gái:
"Anh đã nói để an uống giúp rồi."
"Em, em chưa say."
Người kiêu ngạo những lúc thế này vẫn kiêu ngạo.
Lâm Lộc bước đi loạng choạng lập tức chạy ra đỡ.
Trình Trục thấy cô ấy đã ra mặt rồi liền lập tức đi gọi Thẩm Minh Lãng chạy xe đến cổng ra vào, sau đó, hắn bắt đầu giúp đỡ dìu Thẩm Khanh Ninh.
Thẩm Khanh Ninh mở đôi mắt mơ màng, nhìn thấy là Trình Trục, cả người rất nhanh đã an tâm rất nhiều, trái lại càng không biết chuyện gì nữa.
Không dễ gì dìu cô lên xe, kẻ phá đám Từ Nhược An lại bắt đầu rồi. "Lộc Lộc, vậy tôi và Hà Sùng cũng đi trước đây, dành không gian cho hai người."
Không đợi Lâm Lộc trả lời, cô ta đã lập tức kéo Hà Sùng lên xe.
Sau khi lên xe, Hà Sùng đã uống rượu cực kỳ hứng thú, cười đê tiện hỏi:
"Bây giờ chúng ra đi đâu?"
"Hôm nay cậu cứ như bình thường, đưa tôi về nhà!"
Từ Nhược An đáp.
"Hả?"
Hà Sùng ngây người ra. Nếu như trước kia đã uống chút rượu thì cô rõ ràng rất muốn mà! Mà ở bên kia, Giang Vãn Châu và Quý Thi Văn cũng đang chào tạm biệt Lâm Lộc. Do Quý Thi Văn không chạy xe đến nên Trình Trục bắt đầu dặn dò Giang Vãn Châu:
"Trễ quá rồi, bắt xe về không an toàn, cậu gọi một tài xế chỉ định rồi tiễn cô ấy một đoạn."
"Hả? Vậy, vậy cũng được."
Giang Vãn Châu nhìn về phía Quý Thi Văn nói:
"Tôi tiễn cô về."
Quý Thi Văn đeo cặp kình gọng đen vẫn có chút ngại ngùng, lập tức từ chối, tỏ ý tự bắt xe được rồi. Kết quả, Lâm Lộc đã say càng lúc càng hung hăng, trực tiếp kéo Quý Thi Văn vào trong xe. Cô ấy cứ như vậy bị nhét vào trong Mercedes G của tiểu Giang tổng. Mọi người đi xong, chỉ còn lại Trình Trục và Lâm Lộc đứng ở bãi đỗ xe bên ngoài Karaoke. Hai người nhìn nhau, không biết vì sao, Lâm Lộc ngẩng đầu nhìn hắn đột nhiên lại mỉm cười, còn lộ ra hai má lúm nhỏ đáng yêu trên mặt nữa. "Cô cười cái gì?"
"Không có gì!"
Cô ấy ngẩng khuôn mặt hơi ửng đỏ, cứ vậy nhìn Trình Trục, sau đó đột nhiên nói:
"Trình Trục! Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!"
"Cô uống nhiều rồi!"
Trình Trục không vui nói. Nhưng giây tiếp theo, hắn cũng hơi khựng lại. Bởi vì hắn cũng nhìn thấy hoa tuyết rơi rải rác.
"Hả, tuyết rơi thật sao?"
Chỉ có điều, tuyết rơi rất nhỏ, rất nhỏ. Cũng không biết lát nữa sẽ rơi nhiều hay không. Rõ ràng sinh nhật đã kết thúc rồi, rõ ràng bên ngoài lạnh như vậy, nhưng hai người đều không chọn rời đi. Cô ấy vẫn chưa muốn về nhà. Hắn cũng biết cô ấy không muốn về nhà. "Trình Trục, hôm nay tôi rất muốn uống rượu."
Lâm Lộc nói. "Tại sao? Vì là sinh nhật hả?"
Hắn hỏi. "Không phải."
Lâm Lộc ngẩng đầu nhìn hắn, lúc nói chuyện trong trời đông lạnh giá sẽ sinh ra khói trắng:
"Thực ra tôi rất dũng cảm, rất ngầu! Nhưng hôm nay tôi cảm thấy vẫn cần thêm can đảm."
Trình Trục nghe đến đây, ngơ ngác cúi đầu nhìn đôi mắt xinh sáng long lanh của cô ấy. Thực ra hắn đã có thể đoán được sắp xảy ra chuyện gì tiếp theo rồi. "Có người từng nói cô ngầu sao?"
Hắn bắt đầu chuyển đổi vấn đề phản xạ có điều kiện, dựa trên bản năng của cẩu nam nhân. "Không có!"
Lâm Lộc vừa nghe câu này vô cùng tức giận, đôi lông mày thanh tú cũng vì vậy mà cau lên, miệng cũng mím chặt, khuôn mặt trở nên hơi căng cứng. "Không ai nói tôi ngầu, nhưng tôi cảm thấy mình rất ngầu mà, các cậu nhìn không thấy bên trong của tôi!"
Lâm Lộc khó chịu nói. Mọi người biết nói rằng cô ấy đáng yêu. Lại không biết cô ấy cảm thấy điểm rất ngầu này của mình cũng làm lộ ra sự đáng yêu. "Vậy cô biết khi nào một người ngầu nhất không?"
Trình Trục nói tiếp câu của cô ấy. "Khi nào?"
Lâm Lộc thực sự tò mò. "Khi một người không có thích ai, chính là lúc người này ngầu nhất."
Trình Trục nói. Hắn thật sự cho rằng như vậy. Một người, một khi đã có thích ai rồi, lúc này lòng sẽ không dứt khoát, lòng sẽ suy tính thiệt hơn, sẽ do dự lưỡng lự. Có rất nhiều chuyện rõ ràng bạn có thể làm một mình, nhưng bạn sẽ bắt đầu nghĩ nếu như đối phương cũng ở đây thì thực sự quá tốt rồi. "Hả?"
Lâm Lộc không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Sau đó, trong mà tuyết rơi giữa trời đêm, tiểu Lộc đã uống rượu đột nhiên suy nghĩ rất nghiêm túc câu nói này của Trình Trục. cô ấy nghĩ một hồi lâu lẩm bẩm trong miệng:
"Dường như cũng có chút đạo lý, không đúng, dường như rất có đạo lý!"
Cô ấy nhớ đến những người bạn bên cạnh mình, dường như sau khi bỗng dưng thích ai đó thì giống như biến thành một người khác vậy. Đặc biệt là những người thích thầm hoặc là yêu đơn phương hay là giống như trong quá trình mập mời với cô ấy, vẫn không cách nào chắc chắn hoàn toàn đối phương có thích mình hay không. Đúng! Lúc không thích ai, là lúc một người ngầu nhất! Nghĩ đến đây, Lâm Lộc đột nhiên mạnh mẽ hít sâu một cái. Trình Trục bị dọa giật nảy người, còn cho rằng cô ấy đã uống rượu nhiều có chút muốn nôn. Kết quả, hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt rất nghiêm túc.
Lâm Lộc vốn muốn bước lên trước một bước, cách hắn càng gần hơn một chút. Nhưng không biết vì sao, cuối cùng cô ấy lại lùi một bước nhỏ, như vậy dường như càng thích hợp hơn. Cứ như vậy, giữa hai người đã có một khoảng cách không xa không gần. Hoa tuyết lả tả rơi xuống giữa hai người. Dưới bóng đèn đường, hoa tuyết thanh khiết óng ánh rơi đặc biệt bắt mắt. Thực ra tuyết hôm nay thực sự rất nhỏ, nhưng không biết vì sao, trong hồi ức sau này của hai người, tuyết hơn nay rơi rất to, rất to. Cô gái năng động bình thường hơi ngây thơ đáng yêu lại sôi nổi này, cuối cùng đã đánh ra cú đánh trực diện khiến người ta không cách nào tránh được. "Vậy được rồi, Trình Trục."
Cô ấy đột nhiên mỉm cười, giống như chơi xấu đã thu hồi tính thích khoe khoang trước mặt người khác của mình, nhưng lại bày tỏ ý tứ khác sâu sắc hơn. "Trình Trục, bây giờ tôi không ngầu chút nào cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận