Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 245: Thẩm Khanh Ninh không dám gặp Lâm Lộc

Trong phòng khách, Lão Trình và đồng chí Hứa Vận nhìn nhau.
Thằng nhóc nhà này vừa nói trong thẻ này có 600 vạn?
Điều này khiến cho hai người có một cảm giác vô cùng choáng váng, lại giống như ảo giác.
Họ cũng biết cửa hàng máy gắp thú của Trình Trục làm ăn rất phát đạt, nhưng cũng không hỏi nhiều về việc một tháng hắn có thể kiếm được bao nhiêu.
Họ không biết gì về ngành này, nhưng dựa trên ước tính số lượng khách hàng, mỗi tháng ít nhất cũng có thể kiếm được ít nhất mười mấy vạn. Chỉ riêng con số này thôi cũng khiến cho họ cảm thấy mình đã đạt được thành tích đáng kinh ngạc với tư cách là cha mẹ, con trai họ rất có triển vọng.
Trong vòng quan hệ của họ, có con cái nhà nào vừa mới vào đại học đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong một tháng chứ? Mỗi lần Hứa Vận và Lão Trình trò chuyện về Trình Trục với người quen, họ thực sự đã cố gắng hết sức để kiềm chế mới không khen ngợi hắn trước mặt người thân, không mang hắn ra khoe khoang! Thực ra, khi còn nhỏ, có thể được bố mẹ đem ra khoe khoang cũng là một điều rất đáng thỏa mãn. Tất nhiên, tiền đề là thu nhập đến từ đúng nguồn, nếu không bạn đang lừa dối con mình.
Đối với một người làm chủ một nhà hàng nhỏ như Lão Trình, hàng ngày đều phải trải qua trong môi trường đầy khói bếp, thực sự rất khổ cực. Hơn nữa làm trong ngành dịch vụ, đôi khi còn chịu sự tức giận của khách hàng. Nhưng khi nhìn thấy con mình có một tương lai đầy hứa hẹn, ông cảm thấy mọi thứ đều đáng giá. Tuy nhiên, cả hai đều không ngờ rằng đêm nay Trình Trục lại bất ngờ cho họ một bất ngờ... ngả bài với họ! Hắn tiết lộ , hắn là triệu phú rồi!
Mỗi tháng kiếm được mười mấy vạn thậm chí mấy chục vạn với việc có 600 vạn trong tấm thẻ này, tác động đối với con người là hoàn toàn khác biệt! Vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên mặt hai người rất rõ, thậm chí Hứa Vận còn liên tục nói lên ba chữ "sáu trăm vạn", giọng nói ban đầu cao lên, sau đó lập tức trở nên nhẹ hơn đi mấy phần, giống như tai vách mạch rừng.
Trước khi Trình Trục trọng sinh, gia đình họ là một gia đình trung lưu bình thường. Bây giờ thì vừa có nhà hàng, vừa có một cửa hàng bán thực phẩm tươi sống trong xã, có thể nói họ đang nỗ lực vượt qua để có thể vượt lên khỏi tầng lớp trung lưu.
Bây giờ thì tốt hơn rồi, tên nhóc này không hành động theo lẽ thường nữa! "Cửa hàng nhỏ như vậy lại bán được 600 vạn?"
Lão Trình cảm thấy khó tin.
"Nói chính xác thì con bán nó với giá 550 vạn, còn lại 50 vạn là thu nhập khác của con chứ không phải tất cả là tiền bán cửa hàng."
Trình Trục nói. "Có thể bán được nhiều tiền như vậy sao?"
Hứa Vận vẫn còn đang choáng váng. Cả nhà cứ ngồi như vậy trong phòng khách nói về chuyện này, lão Trình mấy lần muốn hỏi Trình Trục xem hắn định làm gì với số tiền đó, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Chỉ có thể nói, con trai ông khá lên quá nhanh, là cha mẹ, bọn họ vẫn còn chưa thay đổi hoàn toàn tâm lý của mình. Mấy tháng trước bọn họ rõ ràng còn coi hắn như một đứa trẻ, chưa từng coi hắn như một người trưởng thành, hai người còn bí mật thảo luận xem liệu khi vào đại học hắn có yêu đương hay không, liệu bọn họ có nên cho hắn thêm phí sinh hoạt hay không. Giờ thì hay rồi, trong thẻ có tận 600 vạn! Vì trước đây trong tiềm thức luôn coi hắn như một đứa trẻ nên không thể không nghĩ đến việc hỏi một vài câu hỏi hoặc thậm chí đưa ra vài lời khuyên.
Nhưng Lão Trình và Hứa Vận đều là kiểu cha mẹ tương đối thoáng, tôn trọng quan điểm chính kiến của con cái nên đã kìm nén điều đó. Nếu con trai bạn có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy, bạn có chắc là còn muốn chỉ tay năm ngón, dùng kinh nghiệm của mình để quản thúc hắn không? Bọn họ cũng chưa kiếm được nhiều tiền như vậy! Vậy có cần khuyên hắn nên tiết kiệm, đừng tiêu xài hoang phí không? Hay nên bảo hắn đi mua nhà và vàng? Hay là nói hắn cất tiền ở chỗ mẹ, mẹ sẽ quản lý giúp hắn? Họ đều cảm thấy điều này không phù hợp.
Khi biết công việc kinh doanh của Dữu tới chơi rất tốt, Trình Trục có thể kiếm được không ít mỗi tháng, hai người đã nói chuyện riêng về chủ đề này nhiều lần. Cha mẹ đối với con cái luôn có những nỗi lo lắng, thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, có rất nhiều cám dỗ, còn trẻ lại có triển vọng thì quả thực cũng có thể xảy ra chuyện nguy hiểm.
Hơn nữa, họ cũng đã xem rất nhiều tin tức, chẳng phải có rất nhiều người trẻ ban đầu kiếm được rất nhiều tiền, sau đó lại gặp thất bại sao? Nhiều bậc cha mẹ cảm thấy tầm nhìn và khả năng của mình không thể theo kịp nên chỉ có thể đưa ra những lời khuyên an toàn nhất và mong con mình không phung phí khối tài sản khó kiếm được này. Cuối cùng Hứa Vận không nhịn được nữa chỉ nói:
"Mẹ đang nghĩ... sao con không thử đi xem nhà?"
"Được ạ, để qua một thời gian nữa cả nhà chúng ta sẽ cùng đi xem."
Trình Trục mỉm cười đồng ý, nhưng hắn lại nói "để qua một thời gian nữa."
Không được quên, hắn thầm thề trong lòng, những căn nhà mua ở Hàng Thành ở kiếp trước, hắn nhất định sẽ mua lại toàn bộ. Có một ngôi nhà đã được trang trí một nửa, ông đây còn chưa được ở một ngày thì đã trọng sinh rồi. Thật đúng là chết tiệt. Lúc này, Trình Trục nhìn bố mẹ mình có chút ngơ ngác, giả vờ kinh ngạc:
"Đúng rối, Tiểu Dữu Tử chưa có nói với hai người là con dự định mở quán trà sữa sao?"
"Quán trà sữa?"
Hứa Vận sửng sốt, cùng chồng nhìn nhau rồi nói:
"Chưa có". "Chậc chậc, chậc chậc, còn bé như vậy mà đã biết giấu bí mật trong lòng rồi sao?"
Trình Trục mỉm cười, cảm thấy em gái mình sau này lớn lên chưa biết chừng cũng là một điều đáng ngạc nhiên. "Gần đây con có thuê một quán mới dự định mở quán trà sữa. Ở trường cũng đã đăng ký hỗ trợ khởi nghiệp cho sinh viên, đang phát triển trò chơi. Gần đây thực sự có chút bận rộn. "Trình Trục nói.
Tất nhiên, danh tính ông trùm QQ kiếm lời nhất thời điểm hiện tại, hắn chưa bao giờ tiết lộ. Hứa Vận và Lão Trình nhìn nhau, bà hỏi:
"Vậy bây giờ con còn có thời gian đến lớp không?"
Hai người này thực sự đã bị ảnh hưởng bởi cả lý thuyết cho rằng việc học là hữu ích và lý thuyết cho rằng việc học là vô ích. Khi chưa kiếm được tiền, chắc chắn cảm thấy việc học là quan trọng, nhưng khi thực sự kiếm được tiền, lại cảm thấy đó chỉ là một tấm bằng tốt nghiệp vô nghĩa. Ngay cả khi Trình Trục thực sự bỏ học để phát triển sự nghiệp của mình, nhưng do sự nghiệp của hắn đang tiến triển tốt đẹp thì họ cũng sẽ không trách móc hắn quá nhiều. "Con chưa bỏ buổi học nào, về cơ bản con đã tham gia đầy đủ các buổi học. Nếu không, giảng viên của con sao còn chưa gọi điện cho hai người?"
Trình Trục nói.
Nhưng dựa vào mối quan hệ hiện tại của hắn với Trần Tầm, nếu cô thực sự gọi cho Hứa Vận hay Lão Trình, e rằng, cô mới là người lo lắng nhất đi? Kết thúc buổi tối trò chuyện gia đình này, Hứa Vận cuối cùng cũng không quên quan tâm nói:
"Đừng để bản thân mệt mỏi quá, biết chưa?"
Trình Trục chỉ gật đầu. Sau khi trở về phòng, hắn nghĩ:
"Cần cho bố mẹ thêm thời gian để thích ứng, dần dần từng chút từng chút một."
Chỉ có sáu trăm vạn? Sáng thứ hai. Thẩm Khanh Ninh tỉnh dậy sớm trên chiếc giường lớn trong biệt thự, cảm thấy cuối tuần này trôi qua quá nhanh. Cô có suy nghĩ này không phải vì chưa nghỉ ngơi đầy đủ. Đơn giản là vì chiều nay cô và Lâm Lộc có tiết học nên cả hai đều phải quay lại trường. Vào tối thứ sáu tuần trước, sau khi nụ hôn đầu tiên của cô bị Trình Trục cướp mất, Thẩm Khanh Ninh "giả chết" ở nhà hai ngày. Hai ngày này, cô thường đột nhiên mất tập trung, đầu óc trống rỗng, thường xuyên rơi vào những suy nghĩ hỗn loạn. Không biết tại sao, cô có chút sợ hãi khi nhìn thấy Lâm Lộc. Đây là một cảm xúc thật phức tạp, một tâm lý thật phức tạp. Chỉ vì Lâm Lộc thú nhận với cô rằng cô ấy thích Trình Trục. Nhưng bản thân người bạn thân nhất này của cô ấy lại cùng Trình Trục hôn nhau trong xe. Hơn nữa lại còn hôn nhau tận hai lần, mỗi lần đều rất lâu! Thẩm Khanh Ninh hiện tại thực sự đã nhận ra cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan xấu hổ như này, tất cả đều là do bản thân gây ra. Đêm đó, khi cô và Trình Trục cùng nhau đi xe điện, cùng nhau hóng gió đêm, cô hiểu rõ lòng mình đã rung động. Nhưng cô lại nói với Trình Trục rằng bản thân không thích hắn. Ngoài ra, cô cũng không thừa nhận tình cảm của mình đem ra nói với Lâm Lộc. Nhưng người thẳng thắn và nhiệt tình như Lâm Lộc lại không giống như vậy. Cô ấy sau khi phát hiện ra bản thân thích Trình Trục, đã chia sẻ điều này với Ninh Ninh ngay lập tức. Xét theo thời gian, nếu phải sắp xếp theo thứ tự thì Thẩm Khanh Ninh thực sự là người đến trước. Mô-típ kinh điển:
"Rõ ràng tôi là người đến trước". Cô đã sớm hiểu được trái tim, cũng hiểu được tâm trí mình. Nhưng vấn đề là cô lại thuộc kiểu người ngạo kiều! Giờ đây, kẻ kiêu ngạo sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo! Cô bây giờ rất bị động, thậm chí còn cảm thấy có chút tội lỗi. Thẩm Khanh Ninh mỗi đêm nằm trên giường đều mất ngủ. Cô suy đi nghĩ lại:
"Nếu mình giống Lộc Lộc, có thể nói ra mọi việc ngay lập tức và đối mặt trực tiếp với trái tim mình thì bây giờ liệu mình có như thế này không?"
Cô cũng không rõ lắm về điều này. Cô cũng suy nghĩ, nếu Lâm Lộc biết cô thích Trình Trục, Lộc Lộc sẽ làm như thế nào? Đối với việc này, cô cũng không rõ. Trong lòng Thẩm Khanh Ninh bây giờ rất hỗn loạn, cực kỳ hỗn loạn.
Lúc trước khi còn học cấp ba, cô gặp một đôi nữ sinh trong lớp chơi rất thân với nhau, cùng thích một nam sinh. Cô đã không nhớ chính xác cuối cùng chuyện gì đã xảy ra với ba người họ. Là một fan lâu năm của tiểu thuyết tàn tâm ngược luyến, chẳng phải kiểu ràng buộc tình cảm giữa nhiều người như này là tình tiết thường xuyên xuất hiện. Lần đầu tiên trong đời biết rung động, lần đầu tiên thích một nam sinh, lại gặp phải tình huống phức tạp như vậy. Hai ngày qua, mỗi lần nhớ lại buổi tối thứ sáu đó, ngay cả khi đang lái xe, cô cũng không khỏi nhớ lại chuyện đã xảy ra ở ghế sau xe. Nhớ bản thân bị ép vào cửa xe, sau đó bị người đàn ông say rượu kia tấn công điên cuồng.
Thẩm Khanh Ninh ngẫm nghĩ:
"Cậu ta phải chịu trách nhiệm!"
Đúng vậy, đó là nụ hôn đầu quý giá đó. Phải biết rằng, trong suy nghĩ của nhiều cô gái vẫn còn nụ hôn đầu, họ thậm chí còn cho rằng dù đã xác nhận quan hệ thì cũng không thể nói hôn liền có thể hôn, dù sao cũng cần phải thực hiện từng bước. Chưa kể hiện tại cô và Trình Trục chỉ là bạn bè bình thường. Theo lý thuyết, cậu ta phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, còn là cậu ta chủ động hôn cô. Cô chỉ là... chỉ là uống quá nhiều, không phản kháng được! Nhưng điều khiến Thẩm Khanh Ninh cảm thấy bối rối và phức tạp nhất chính là... Cô dường như không thể đổ trách nhiệm cho Trình Trục. Cuối cùng, vẫn là vì sự kiêu ngạo của bản thân. Rốt cuộc đêm đó, sau khi hai người hôn nhau, Thẩm Khanh Ninh đã nói thẳng:
"Cậu uống say rồi, tôi cũng uống say rồi."
Những lời như vậy, ở một mức độ nhất định, thực ra lại là một sự việc hiển nhiên. Chúng ta đều uống say và đó chỉ là một tai nạn do say rượu. Cô không truy cứu việc Trình Trục hôn cô, sau khi dùng những điều này để phân tích sự tình, cô cũng không chủ động nhắc đến nữa. Thẩm Khanh Ninh thậm chí còn đang suy nghĩ:
"Trình Trục trong lòng sẽ suy nghĩ thế nào?"
Vào cái đêm lộng gió đó, trước khi lên lầu, cô đã nói với hắn rằng bản thân không thích hắn. Khi ở trong xe, sau nụ hôn, cô đã nói bọn họ đã uống say rồi. Đây đều là phản ứng theo bản năng, tất cả dựa trên tính cách của chính mình. Nhưng những phản ứng này thực sự đã chủ động từ chối Trình Trục hai lần.
Đều nói cần phải học cách kéo và đẩy trong một mối quan hệ, nhưng đối với một cô nàng ngạo kiều, cô ấy chỉ có thể biết đẩy chứ không biết kéo. Sau khi đẩy người đó ra, lại háo hức chờ đợi đối phương lại gần. Trải qua hai ngày này, Thẩm Khanh Ninh đã hiểu ra, tình huống xấu hổ hiện tại của cô thực chất đều là lỗi của cô. Ngồi trên ghế thở dài một hơi, ánh mắt dừng lại ở chiếc móc khóa Pikachu treo trên chìa khóa xe.
"Tao thực sự không biết phải làm gì bây giờ."
Cô nhìn con Pikachu mà Trình Trục đã gắp được cho cô nói. Sau khi nhét chìa khóa xe vào túi, Thẩm Khanh Ninh đứng dậy đi xuống lầu chuẩn bị đến trường. Cô muốn đi gặp Lộc Lộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận