Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 278: Cô Ấy Tên Là Dịch Dịch (1)

Trong ký túc xá của giáo viên. Ngôi nhà nhỏ của Trần Tầm có phong cách tương đối tối giản, đồ đạc rất ít, nhìn tổng thể chính là gọn gàng và đơn giản.
Tin nhắn WeChat do Trình Trục gửi, đã trực tiếp đâm thẳng đến trái tim cô. Bản thân chỉ lỡ miệng nói với hắn là size 36,5 nhưng hắn đã nhớ điều đó.
Điều này khiến cô không thể không mềm lòng, bị ấn tượng trước những chi tiết này. Cô không hề biết rằng ngay cả size 36,5 cũng do chính Trình Trục tự mình nói ra, chỉ là cô không nghĩ theo hướng này. Trần Tầm vốn dĩ muốn từ chối món quà này là vì nó trông đắt tiền.
Giống như đêm đó cô nói với Trình Trục rằng cô không phải không muốn trả lại tiền cho hắn. Hai người đã có quan hệ tình cảm nhưng cả hai đều không... xác nhận mối quan hệ. Sự nhạy cảm, lòng tự tôn, sự tự ti và những cảm xúc khác của cô thực sự khiến cô cảm thấy bối rối khi nhận được món quà và cô cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng Trình Trục là ai mà có năng lực này khiến người khác không thể từ chối? Chỉ một câu nói ngắn ngủi, cô liền hiểu được hắn có dụng tâm, có tâm ý ở bên trong. Đối với người thiếu tình yêu mà nói, đây chính là điều chí mạng nhất! Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, Trần Tầm hơi mất tập trung vội vàng nhấc máy. Quả nhiên, là Trình Trục lại gửi một tin nhắn WeChat tới:
"Đã thử chưa? Có đúng kích cỡ không?"
Một số cái gọi là thương hiệu xa xỉ lại tệ đến vậy. Rõ ràng là có cùng kích thước trong cửa hàng, nhưng kích cỡ của các kiểu giày khác nhau có thể không giống nhau. Một số thì con mẹ nó quá lớn, một số thì quá nhỏ. Điều này thường cũng sẽ tăng độ khó khi mua hàng. Lúc mua Trình Trục đã có hỏi, và nhân viên cửa hàng cho biết rằng kích cỡ của đôi giày này tương đối chuẩn. Nhưng đôi giày này đi có vừa chân hay không, vẫn phải thử mới biết được. Dù sao đối với hắn mà nói, đầu tiên, kích thước này là 36.5, cần phải chính xác! Trần Tầm cầm điện thoại, bối rối một lúc mới trả lời:
"Vẫn chưa mở ra."
"Xem ra cô có vẻ không vui khi được nhận quà, không nóng lòng muốn mở ra xem."
Trình Trục đánh máy. "Không phải vì nguyên nhân này."
"Ai dà, cô như vậy có hơi đánh bay sự tích cực của em đó, vậy cô còn không mau mở ra xem xem?"
Trần Tầm lúc này mới đặt điện thoại xuống, mở túi mua sắm và sau đó là hộp đóng gói. Giày trắng đang là loại giày đang dần dần trở nên phổ biến hiện nay, Trình Trục biết rất rõ, thứ này bây giờ mới bắt đầu là một xu hướng, ở năm 2014 là thời điểm thuộc về trào lưu tiền tuyến, vào năm 2015 hoặc 2016, sẽ phổ biến hơn, hơn nữa sẽ phổ biến trong nhiều năm. Phong cách tuy đơn giản, nhưng cũng chính vì điều này mà ngược lại trông đa dạng hơn. Cô cởi dép lê, hai chân đi giày mới rồi bước hai bước.
Khi đi, cô không nhón chân quá nhiều để tránh tạo ra vết nhăn trên giày, có thể nói là cô rất cẩn thận. Rất nhiều người cũng như vậy, khi vừa có được thứ mình trân trọng, họ sẽ giữ gìn nó một thời gian. Sau này sẽ trở nên bình thường. Trần Tầm chắc chắn sẽ đi đôi giày này khi gặp Trình Trục vào lần tới. Trước đó, cô muốn đảm bảo rằng nó trông như mới. Sau khi đi được vài bước, cô cảm thấy đôi giày hơi to một chút, nhưng lúc này cô không đi tất, nếu đi tất thì gần như vừa với chân cô. Trong phòng khách nhỏ, có một chiếc gương soi toàn thân có thể di chuyển được. Cô đứng trước gương nhìn một lượt, cảm thấy đôi giày này rất hợp với áo sơ mi, chỉ cần thay váy ôm thành quần jean là được. Cô có quần jean, chỉ có điều cô không mặc chúng nhiều. Thực tế, cô có dáng người quả lê, có hông và mông rộng tự nhiên, nếu mặc quần jean bó sát thì sẽ có một loại cảm giác khác, sức hấp dẫn thực sự không thua kém gì một chiếc váy ôm. Nắng chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nắng cuối thu ấm áp chiếu lên đôi giày trắng, như được mạ một lớp phấn vàng. Trần Tầm có được coi là Cô bé Lọ Lem không? Có lẽ cũng được xem là như vậy.
Cô không có "giày thủy tinh" của riêng mình. Nhưng mà, có đôi giày trắng cũng rất tốt. Ở mặt khác, sau khi Trình Trục tiễn Trần Tầm, đã đi đến tòa nhà phía Đông của Công viên Doanh nhân số 212. Hắn cũng đặc biệt đi một chuyến quanh khu vực xung quanh ký túc xá của giảng viên, chỉ để kiểm tra trước các địa điểm và làm quen với môi trường xung quanh. Nơi này, sau này có thể sẽ đến thường xuyên. Hắn đến ký túc xá giảng viên của cô Trần học bù, không được sao? Hắn là bạn thân của cô, hắn lên lầu ngồi, không được sao? Hắn là người phụ trách dự án hướng dẫn khởi nghiệp của cô ấy, lên lầu trao đổi, không được sao? Hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Khi Trình Trục bước vào, Đổng Đông và những người khác cũng ở đó.
"Anh Trục, sáng sớm mà anh làm gì vậy?"
Đổng Đông vừa nhìn thấy hắn liền hỏi. "Anh vậy mà lại lần đầu tiên cúp tiết!"
Đúng, Trình Trục có lớp sáng nay. Hắn hiếm khi cúp học, cũng hiếm khi xin nghỉ phép. Một mặt, hắn thực sự muốn học hỏi thêm nhiều điều, mặt khác, muốn để lại ấn tượng tốt với các giáo viên. Trình Trục liếc nhìn cậu ta và nói trong lòng:
"Tôi làm gì vào sáng sớm? Sáng sớm tôi ôm Trần Tầm ngủ."
Hơn nữa lúc một người đàn ông ôm một người phụ nữ ngủ ở bên cạnh, tay thường đặt vào một vị trí cố định. "Tôi thấy cậu có chút yêu tôi."
Trình Trục châm biếm Đổng Đông một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận