Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 242: Phương hướng mới của Kiên trì đến thăm

Ở trong xe Land Rover, Trình Trục ban đầu chỉ muốn trêu chọc cô.
Nhưng không ngờ Lâm Lộc ngay thẳng lại nhiệt tình khiến hắn nhớ đến như vậy!
Chả trách, chả trách có câu nói: Tự nhiên khắc phúc hắc.
Hiện giờ hắn cảm thấy bản thân bị Lâm Lộc khắc chế rồi.
Đến mức phía Lâm Lộc đã không biết bao nhiêu lần mắng thầm trong bụng "Trình Trục là con heo ngốc" rồi.
Nếu như bây giờ búp bê heo nhỏ chỉ viết hai chữ "Trình heo" nằm ngay bên cạnh cô ấy thì cô chắc chắn sẽ nhịn không được mà đánh cho một trận.
Nhưng mà, sau khi nói câu này ra, cô thật sự cũng bắt đầu căng thẳng rồi, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn, điên cuồng lén nhìn Trình Trục đang ở phía trước chạy xe.
"A! Đây không phải là lời tỏ tình mà mình muốn!"
Ngược lại bạn nhỏ của trường mẫu giáo nào đó hoàn toàn nghe không hiểu gì cả. Tiểu Dữu Tử ngồi trên xe, hai cái chân nhỏ duỗi thẳng, khiến cho đôi chân nhỏ của mình trong trạng thái lơ lửng. Cô bé nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lộc cũng buộc hai cái đuôi ngựa giống như bản thân, khó hiểu hỏi:
"Chị tiểu Lộc, có phải chị bị cà lăm không?"
Hi hi! Lâm Lộc cảm thấy bản thân được cứu rồi, liền vội vàng sờ cái đầu nhỏ của cô bé rồi nói:
"Có.. có thể là vậy?"
Xe cứ vậy chạy đến cổng khu dân cư, Trình Trục dắt Tiểu Dữu Tử xuống xe, Lâm Lộc lại ngồi vào ghế lái xe. "Tiểu Dữu Tử! Tạm biệt nha!"
Lâm Lộc dùng sức vẫy tay về phía Trình Dữu. Khi vẫy đến Trình Trục thì lại ném một câu:
"Trình ngốc, hẹn gặp lại! Người con trai nhìn theo chiếc xe Land Rover dần đi về xa, nghĩ thầm:
"Cô ấy không nói nhầm chứ, không phải phát âm sai đó chứ, nhưng mà cô ấy làm diễn viên lồng tiếng bán thời gian mà!"
Trong lòng hắn đã có kết luận:
"Cô gái láu cá, cô dám mắng tôi!"
Nhưng không biết vì sao trên mặt hắn lại thoáng hiện ra một nụ cười. Tiểu Dữu Tử kéo bàn tay lớn của hắn, bối rối ngẩng đầu nhìn. Cô bé có chút không hiểu rõ nụ cười lúc này của anh trai. Luôn cảm thấy khác với nụ cười ngày thường. Sau khi hai anh em quay về nhà thì Trình Trục giúp cô bé mở tivi trong phòng khách, đặc biệt cho phép cô bé xem phim hoạt hình. Bây giờ trong ti vi vừa hay đang chiếu "G G Bond".
Hắn cầm máy tính xách tay của mình ngồi ở bên cạnh, mở giao diện của "Kiên trì ghé thăm", bắt đầu làm việc. Bây giờ cửa tiệm này đã chễm chệ nằm vị trí đầu tiên rồi. Có lúc Trình Trục đều nghĩ, có cần phải mở rộng chủng loại một chút không? Suy cho cùng trong sản phẩm của QQ, có thể viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai không chỉ là nội y. Trong ấn tượng của hắn thì tiền cảnh của những loại khác cũng là tốt lên từng năm, nhu cầu thị trường cũng là ngày càng giống những loại của đồ chơi trong QQ, cũng là như vậy. Một vài cửa tiệm buôn bán tốt, một sản phẩm tùy ý có thể một tháng bán được mấy ngàn đơn! Trong xã hội hiện nay, áp lực của người mua rất lớn. Bình thường, bình thường, có thể hiểu được. Bất kể là nam hay nữ thì số lượng người sử dụng đều tăng lên nhanh chóng mỗi năm. Cũng chính là nói, thị trường người tiêu dùng cũng mở rộng mỗi năm! Chủ yếu nhất là ưu điểm của sản phẩm trong QQ đều giống nhau: lợi nhuận cao cộng ít trả lại hàng! Những thứ này là tồn tại tính đặc biệt, bất kể là đàn ông hay đàn bà muốn thì đều sẽ càng dè dặt một chút, nếu như nhìn thấy giá quá rẻ, nói không chừng lại nghĩ trong lòng:
"Sẽ có hại cho bản thân hay không?"
Hàng rẻ hoàn toàn không cảm thấy an toàn! Sản phẩm quá rẻ thì bạn có dám dùng ở bên trong không? Có rủi ro thì làm sao? Vì vậy, đây chính là cho thấy lợi nhuận sẽ cực kỳ đáng xem. Lúc nhà sản xuất định giá, cũng sẽ không chạy theo lãi ít tiêu thụ mạnh. Bởi vì nói không chừng cái lãi ít chết tiệt của bạn còn không tiêu thụ mạnh được! Trình Trục thậm chí còn nhìn thấy đồ chơi nhỏ mà hơn một vạn cô gái chơi, một tháng có thể bán được mấy trăm đơn. Chỉ có thể nói sức tiêu thụ của các tiểu phú bà cũng không thấp, một đám tiểu phú bà, cũng là có nhu cầu thị trường. "Nhưng mà, thực sự muốn gặp rủi ro trên con đường của ông trùm kinh doanh QQ sao?"
Trình Trục vẫn là có một chút rối rắm nhỏ. Hắn lại không cảm thấy nghề nghiệp này thấp kém. Con mẹ nó, nghề nghiệp vĩ đại như vậy mà lại là một trong những nghề giải tỏa hiệu quả cao nhất thời đại mới, bạn nói nó thấp kém hả?
Chỉ ra thiên tính của nhân loại, bạn nói nó thấp kém sao? Ngược lại, cảm thấy người bạn này có trách nhiệm. Trách nhiệm to lớn như vậy, rốt cuộc ông đây có gánh hay không chứ? Mặt trời dần lặn xuống núi, Trình Trục dẫn theo Tiểu Dữu Tử đi đến quán ăn gần đó để ăn cơm. Trong thời gian này, việc kinh doanh của siêu thị tươi sống "Dữu một nhà" rất tốt, thu nhập mỗi một tháng đều rất ổn định, khiến cho ba mẹ có thời gian đều nghĩ có nên đóng quán ăn lại hay không, chuyên tâm kinh doanh siêu thị đồ tươi. Bây giờ bọn họ đã có ý nghĩ mở cửa tiệm rồi. Chỉ là quán ăn nhỏ này đã mở nhiều năm như vậy rồi, thật sự có chút không nỡ. Sau khi ăn cơm xong, Trình Trục đi ra bên ngoài quán ăn trước để gọi điện thoại cho Vương An Toàn Không phải cậu ta bị Trình Trục phái đến Quán Vân rồi sao, Trình Trục muốn giải thích đơn giản một chút tình hình công việc bên đó. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Trình Trục tắt máy nghĩ thầm:
"Chú Tân thật sự là một đối tượng làm ăn không tệ."
Theo hắn thấy, Trần Tân là một người thông minh, ông ta biết phải làm gì. Đời người mà, bạn nói nỗ lực có quan trọng không? Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Nhưng có lúc, có lẽ việc tìm phương hướng để nỗ lực sẽ càng quan trọng hơn.
"Bây giờ chắc hẳn tôi là "phương hướng" trong lòng Trần Tân rồi."
Trình Trục cười. Đêm đến, sau khi hắn đã quay về nhà, vẫn lâu rồi không gặp hẹn Lâm Lộc đánh hai ván "Liên Minh Huyền Thoại". Lần trước đó cũng đã mấy tuần liên tiếp rồi, hắn vô cùng bận rộn trong công việc. Tuần sau còn phải cùng đi du lịch mùa thu với bạn cùng lớp cùng với giảng viên đang còn thiếu mình một khoản nợ nữa. Vì vậy, hắn quyết định trong tuần này phải nghỉ xả hơi một chút. Chỉ đáng tiếc kết quả cuối cùng là tay mới đều bị mất máu trong hai ván, kinh nghiệm đều không đặc biệt giỏi, hai người còn đổ thừa cho nhau. Không được! Mở buff thì nên ngồi cùng nhau chơi!"
Lâm Lộc cảm thấy bản thân có chút cãi không lại hắn. "Vậy được, nếu có cơ hội thì lên quán cafe internet mở buff."
Ở thời đại này, hầu hết trong quán cafe đều sẽ bố trí một vài chỗ ngồi tình nhân. Những nơi này tính riêng tư cực kỳ cao, không ít nam nữ yêu thích chơi game chọn làm nơi hẹn hò. Sau khi đánh L O L xong, Trình Trục nhìn thời gian thì đã sắp hơn mười giờ rồi. "Không đánh nữa à? Có phải cô phải đi tắm rồi không."
Hiện giờ Trình Trục đều có thể gọi là nắm rõ trong lòng bàn tay đồng hồ sinh học và sắp xếp thời gian mỗi ngày của Lâm Lộc. "Ừ, sắp đến giờ rồi."
Lâm Lộc nhìn thời gian. Kiểu thiếu nữ xinh đẹp như bọn họ, tắm rửa xong còn phải dưỡng da, có khi còn phải đắp mặt nạ cho tóc, cho mặt, bôi kem dưỡng thể các loại. Những công việc trước khi đi ngủ này rất tốn thời gian. "Vậy tôi đi tắm dây!"
Lâm Lộc nói trong voice call. "Đi đi."
Sau khi Trình Trục bỏ tai nghe xuống liền nằm thẳng trên giường, sau đó cầm điện thoại lên, bắt đầu liên lạc với Hồ Ngôn, bắt đầu hối bản thảo khuôn mẫu. "Không phải cô nói trước mười giờ sẽ gửi mấy bản thảo cuối cùng cho tôi sao?"
Hắn bắt đầu hối:
"Chắc cô sẽ không nửa đường lại bất ngờ đi chỗ đó rồi chứ?"
Đúng vậy, hắn thật sự không đối xử bất công với Hồ Ngôn, bởi vì đây thật sự là ngày thường của đối phương. "Một lần thôi, không lâu đâu! Xong liền đây! Đang làm rồi!"
Hồ Ngôn đáp. Trình Trục: Trình Trục có tiến hành sàng lọc sản phẩm dùng để bán ra nước ngoài, Hồ Ngôn đã vẽ gần xong hết. Bức tranh ba loại sản phẩm cuối cùng, đã nói rõ là trước mười giờ tối nay gửi đến, kết quả cô gái thích 18 cộng này lại chậm trễ. Rất rõ ràng, nếu như Trình Trục muốn mở rộng chủng loại sản phẩm của "Kiên trì ghé thăm" thì có lẽ bản thân họa sĩ còn có thể đảm nhiệm giám đốc trải nghiệm? Con mẹ nó, Hồ Ngôn cô còn vô cùng hữu dụng nha! Qua chừng hai phút, Hồ Ngôn đã gửi trước cho Trình Trục hai loại sản phẩm đã phác thảo xong.
Một loại trong số đó là quần yoga có khóa kéo. Đám người bên Mỹ tập thể dục rất nhiều, mà thực ra quần yoga không chỉ sử dụng để tập yoga mà rất nhiều người lúc tập thể dục đều sẽ mặc. Thậm chí đều có thể mặc lúc ra ngoài đi bộ hay leo núi.
Đáng tiến cử loại vận động thuận tiện này. Dĩ nhiên, nếu như thân thể đủ đẹp thì thực sự cũng rất khoe vóc dáng.
Không cần phải nói, Hồ Ngôn thực sự có tài năng đặc biệt. Người mẫu trong tranh sản phẩm quần yoga của cửa hàng mà cô ấy gửi đến là đang tập yoga. Vận động là vận động bình thường. Biểu cảm là biểu cảm không bình thường. Còn có, chính là dù sao dây khóa kéo đó không phải loại thích hợp. Trình Trục đều cảm thấy cô ta có thể đi vẽ một loạt "động tác yoga" rồi. Vừa nghĩ như vậy, hắn đột nhiên nghĩ đến, tiểu trà xanh Chương Kỳ Kỳ hình như là luôn kiên trì lên lớp yoga. Nhưng tạm thời Trình Trục cũng chưa thấy qua dáng vẻ cô ấy mặc quần yoga. Mãi đến mười một giờ đêm phía Hồ Ngôn mới gửi qua bức tranh cuối cùng. Hắn đơn giản nhìn một cái, trên cơ bản đều hài lòng, chỉ cần sửa một chi tiết nhỏ là được.
"Ông chủ, thời gian tới có phải là không có đơn không?"
Cô ấy chủ động hỏi. "Ừ, gần đây cũng sẽ không lên sản phẩm mới, còn phải qua một thời gian nữa."
"Vậy thì tốt, thời gian này thật sự mệt chết tôi rồi, tưởng như là vẽ suốt ngày suốt đêm."
"Vậy cô vẫn có thời gian khen thưởng cho bản thân?"
"Con người ta đều cần nghỉ ngơi mà, hơn nữa cậu cũng nói, đây là khen thưởng chính bản thân mình!"
Hồ Ngôn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Cô ấy còn bổ sung thêm:
"Hơn nữa tôi đây gọi là sưu tầm, gọi là thu thập tài liệu."
Điều này khiến Trình Trục càng cảm thấy giám đốc trải nghiệm sản phẩm nhất định phải là cô ấy. "Cửa hàng này của tôi, sau này có thể sẽ bán những thứ này."
Trình Trục nói.
"Thật hay giả?"
"Đang suy nghĩ, cũng không chắc chắn."
Hắn trả lời. Ông trùm đồ chơi này, hắn vẫn chưa nghĩ xong có muốn làm không. Sau khi hai người trò chuyện thêm một lúc thì Hồ Ngôn bản thân trong khoảng thời gian này thật sự bị ông chủ làm cho rất thê thảm. Thật ra cuộc sống của cô ấy và Diệp Tử không khác nhau là mấy. Diệp Tử là chụp ảnh bất kể ngày đêm còn Hồ Ngôn là vẽ tranh không ngừng nghỉ. "Nhưng mà, gần đây tôi cảm thấy bản thân có đột phá về kỹ thuật vẽ cũng như là làm 18 cộng ! Mấy ngày này tôi định vẽ mấy bức tự họa giống như củng cố năng lực của bản thân, đến lúc gửi cho ông chủ là cậu giám định một chút thì nghĩa là tôi nhận đơn đáp lễ."
Đánh chữ. "Con mẹ nó cô đừng nói cứ như đút lót vậy."
Trình Trục cạn lời. "Không có, không có, hình ở trong tay cậu, cậu muốn làm gì không phải đều là cậu tự quyết định sao?"
Hồ Ngôn vội nói. Nội tâm của Trình Trục: Con mẹ nhà cô muốn chơi lâu dài với tôi hả?! "Đúng rồi ông chủ, đợi mấy ngày này, sau khi tôi củng cố xong rồi, tôi có thể sẽ đến Hàng Châu chơi mấy ngày, sư muội tôi đã mời rồi."
Hồ Ngôn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận