Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 947: Chim cánh cụt nhập cổ phần (1)

Thẩm Minh Lãng rất khó chịu.
Hắn vô cùng khó chịu!
Hắn có cảm giác như kiểu muốn ra oai mà không thành.
"Chuyện lớn như vậy, biểu đệ cùng Ninh Ninh sao cũng không nói với ta một tiếng!"
A, hóa ra ta mới là người cuối cùng biết chuyện à?
Chim cánh cụt đó! Đây chính là chim cánh cụt đó!
Hắn nghĩ thôi đã thấy rần rật cả người!
Một công ty trà sữa, nếu có thể được chim cánh cụt đầu tư, chắc chắn sẽ lại gây sốt trên mạng, làm kinh ngạc không biết bao nhiêu con mắt!
Thẩm Minh Lãng đã bắt đầu tưởng tượng, lần sau khi tụ họp với đám phú nhị đại, mình sẽ ra oai như thế nào.
"Ôi dào, dạo này cũng chẳng bận gì, chỉ là đang bàn chuyện làm ăn với bên chim cánh cụt thôi."
Hắn vừa mới nghĩ vậy, đã thấy cả người bắt đầu run lên.
Nhưng mà, chuyện quan trọng như vậy, vì sao không nói cho ta biết sớm một chút.
Dựa vào cái gì lão Thẩm còn biết trước cả ta!
- Ta hận !
Ly trà này Thẩm Minh Lãng không thể nào nuốt nổi nữa rồi.
Chủ yếu là, hắn cảm nhận được ánh mắt của lão Thẩm nhìn mình, hắn thấy khó chịu.
Nhưng mà Thẩm đại công tử dạo gần đây cũng trưởng thành hơn rồi, không còn là cái loại người lỗ mãng như trước kia nữa.
Hắn khẽ hắng giọng một cái, còn bắt đầu nhíu mày.
"Biểu đệ với Ninh Ninh cũng thật là, chuyện này còn chưa hoàn toàn xong xuôi, sao đã vội vàng nói với cha rồi! Ta định bụng là khi nào chốt xong xuôi thì mới nói cho cha biết."
Thẩm Quốc Cường nghe vậy, khóe miệng suýt chút nữa lại nhếch lên một cái.
Nếu không phải lúc nãy ngươi suýt chút nữa bị nghẹn vì trà nóng, thì ta đã tin rồi!
Bất quá không hiểu sao, trong lòng của hắn lại có chút vui mừng.
"Cũng biết nói dối rồi, cũng coi như là có chút tiến bộ."
Lão Thẩm thầm nghĩ.
"Nếu không phải cái danh hiệu chim cánh cụt này quá hù dọa, thì có lẽ nó vừa rồi còn giấu giếm mình."
Đúng lúc này, Thẩm Khanh Ninh về đến nhà.
Nàng vừa mới từ công ty trở về, không ăn tối, kiên quyết giảm cân.
Ở công ty, nàng luôn toát ra vẻ lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, lại ăn nói sắc bén.
Thực tế, Trình Trục ở công ty cũng không phải là kiểu người dễ chịu gì.
Cho nên, người của Dữu Trà ở tổng bộ vừa sợ hai người họ, vừa phải nể họ.
Bây giờ đã về đến nhà, trên người nàng lại lộ rõ vẻ mệt mỏi thấy rõ bằng mắt thường.
Dạo gần đây, người nàng đã gầy đi hai cân.
Chuyện này làm cho cô bạn thân Lâm Lộc vừa đau lòng, vừa hâm mộ.
"Ninh Ninh, về rồi à."
Lão Thẩm lập tức nở một nụ cười tươi rói.
"Con ăn cơm chưa?"
Ông hỏi.
"Con ăn rồi ạ."
Thẩm Khanh Ninh đáp.
Thẩm Minh Lãng đang ngồi ở bàn trà, ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, khóe miệng cong lên nói:
"Chắc chắn là chưa ăn."
Hắn bắt đầu rướn cổ về phía nhà bếp gọi:
"A di ơi, nấu cho Ninh Ninh bát mì, bát nhỏ thôi nhé."
Không thể không nói, hắn lăn lộn với Trình Trục lâu ngày, các phương diện đều có sự tiến bộ.
Hắn nhìn ra Thẩm Khanh Ninh chắc chắn là chưa ăn, có lẽ cũng không thấy ngon miệng hoặc là không muốn ăn, nhưng nếu như nấu bát nhỏ một chút, có lẽ lại ăn được chút.
Thẩm Khanh Ninh bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, sau khi đặt túi xuống, liền ngồi xuống phòng trà.
Nàng nhìn ra được, tình hình này, phần lớn là do Thẩm Minh Lãng muốn gây chuyện.
Mà chắc hẳn lại liên quan đến Dữu Trà.
Ninh Ninh hiện tại tuy là người đứng thứ hai của Dữu Trà, nhưng tiền đầu tư vẫn là của lão Thẩm bỏ ra, cho nên, nàng thấy cũng cần phải báo cáo công việc cho ba mình một chút.
Thật không ngờ, vừa ngồi xuống, Thẩm Minh Lãng liền bắt đầu giở trò.
Chỉ thấy hắn ra tay trước bắt đầu nhíu mày chỉ trích em gái:
"Ninh Ninh, chuyện chúng ta với chim cánh cụt, còn chưa hoàn toàn định xong, sao em lại vội vàng nói với cha như vậy?"
"Hả? Trình Trục tự mình nói với anh rồi à?"
Thẩm Khanh Ninh nghe vậy, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, ngay sau đó, nàng cũng bắt đầu khẽ nhíu mày, có vẻ không vui.
"Không phải! Chuyện này không thể nói với anh sao? Anh ấy chắc chắn là phải nói với anh chứ!"
Thẩm Minh Lãng vốn đang cố chống đỡ, bây giờ cảm thấy hắn cũng muốn sụp đổ mất rồi.
Ô ô ô, vì sao không thể nói với ta chứ! Bực mình quá!
Ninh Ninh còn đang nhíu mày, giống như Trình Trục nói với ta, nàng còn không vui nữa.
Ta Thẩm Minh Lãng có tội đáng chết vạn lần lắm sao?
Lão già ngạo kiều Thẩm Quốc Cường ngồi một bên, vẻ mặt xem kịch vui.
Thẩm Khanh Ninh nghe vậy, có chút cạn lời, nói:
"Bởi vì anh ấy nói với em, bảo em đừng nói cho anh, nói đến khi nào anh đi công tác về thì sẽ hù cho anh một trận... Tạo niềm vui bất ngờ cho anh."
Cẩu nam nhân nói nguyên văn là:
"Mẹ nó, lâu lắm rồi không hù dọa Thẩm Minh Lãng, dọa cho hắn khiếp vía chơi! Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi!"
"Kết quả, chính anh ta lại đi nói cho anh rồi."
Ninh Ninh cảm thấy mình như thế này thật là mất mặt.
Nhấn mạnh rất nhiều lần, Thẩm Minh Lãng có một ưu điểm lớn, dễ dụ.
Hắn nghe thấy có ý muốn làm mình kinh hỉ, lập tức không khí liền tốt lên.
"Nghĩ lại thì cũng đúng, ta một mình ở Vân tỉnh làm vườn trà, chịu khổ nhiều như vậy, thì cho ta chút niềm vui bất ngờ cũng là chuyện bình thường thôi."
Hắn trong lòng lập tức nguôi ngoai, cảm thấy vẫn là cái tên biểu đệ không có quan hệ máu mủ kia tốt!
- Biểu đệ, thân thương!
Thẩm Quốc Cường nghe ở một bên chỉ muốn cười.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Minh Lãng vang lên, người gọi là Trình Trục.
Hắn nghe điện, rất nhanh liền có tiếng của Trình Trục vang lên.
"Alo, biểu ca, đang làm gì đấy? Tiện nói chuyện không?"
"Khụ, ta đang uống trà với cha với Ninh Ninh, vừa mới nói chuyện về Dữu Trà đây."
"A, vậy thì tốt, vậy anh bật loa ngoài lên luôn đi."
Trình Trục nói.
Thẩm Minh Lãng trong lòng hoang mang.
Nhưng bên kia cẩu nam nhân đã hỏi:
"Mở chưa?"
Hắn chỉ có thể bật loa ngoài lên:
"Mở rồi."
Giọng nói trầm thấp của Trình Trục rất nhanh đã vang lên trong phòng trà.
Mẹ kế trẻ Vương Vũ San nghe tiếng cũng chạy đến, có chút hiếu kỳ, trực tiếp đứng sau lưng Thẩm Quốc Cường, hai tay nhẹ nhàng đặt trên vai ông.
"Bác, là con, Trình Trục."
Hắn chào hỏi trước với lão già ngạo kiều.
"Con nhờ biểu ca bật loa ngoài là vì nghe hắn nói bác và Thẩm Khanh Ninh đang ở bên cạnh, nên con nói chuyện với mọi người cùng một lượt."
"Được, con nói đi."
Thẩm Quốc Cường nói.
Trình Trục không vào thẳng vấn đề, mà là nói trước:
"Biểu ca, thật ra có một chuyện em đã dặn em gái anh giấu anh, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó, lát nữa đừng kích động quá nha!"
"Dạo gần đây em đang bàn bạc với chim cánh cụt, hôm nay đã bàn bạc xong xuôi rồi, chim cánh cụt sắp rót tiền cho Dữu Trà chúng ta rồi!"
Vừa dứt lời, mọi người cùng nhau quay sang nhìn Thẩm Minh Lãng vẫn đang gắng gượng.
Vị lão nam hài ngời nắng này, bây giờ đã thực sự tan nát rồi.
Đầu dây bên kia điện thoại, cẩu nam nhân còn đang buồn bực đây.
"Móa nó, Thẩm Minh Lãng có phải là không nghe thấy không vậy? Sao nó không la lên thế! Sao không hú lên một tiếng nào vậy!"
Ba ngày sau, sau khi xong xuôi mọi thủ tục, Dữu Trà công bố thông tin nhận vốn đầu tư.
Nửa giới kinh doanh và giới đầu tư đã thực sự bắt đầu gào thét!
"Bình Luận và đói bụng cùng nhau tham gia đầu tư vốn lần này vào Dữu Trà thì tôi còn có thể hiểu được, trước đây đã đoán ra rồi, nhưng mà vì sao kim chủ đằng sau bọn họ lại là chim cánh cụt nữa chứ, thật câm nín!"
"Chim cánh cụt, đầu tư trà sữa?"
"Mẹ nó phi thường quá đi, Dữu Trà sau này ngon đến vậy sao, ngay cả B A T ba ông lớn cũng nhúng tay rồi à?"
"Chuyện này đã làm mới nhận thức của tôi về đầu tư của chim cánh cụt rồi."
Trước đó, khi Trình Trục đang trả lời phỏng vấn, đã tiết lộ với bên ngoài rằng Dữu Trà chuẩn bị thực hiện một vòng gọi vốn đầu tư mới.
Chuyện này về cơ bản hắn giao cho Ninh Ninh phụ trách, cá nhân hắn chỉ đang bàn bạc với bên chim cánh cụt.
Ngay khi buổi phỏng vấn vừa công bố, giới đầu tư tự nhiên sẽ có người nghe tin chạy đến.
Dữu Trà hiện tại, có thể nói là người thần trong giới đồ uống mới nổi!
Trước kia, khi Trình Trục khai trương cửa hàng đầu tiên, có thể nói là cố tình đụng vào người giả Starbucks, cố tình mở đối diện Starbucks để tự tạo nhiệt độ, điên cuồng gây xôn xao.
Nhưng hiện tại thì sao?
Những người trong giới đầu tư đã thật sự xem nó như một Starbucks của Trung Quốc!
Phần lớn mọi người đánh giá kỳ vọng giá trị tương lai của nó đều là khoảng 20 tỷ nhân dân tệ, thậm chí một số người nhìn xa trông rộng hơn còn cho rằng còn có thể cao hơn nữa.
Cho nên không ít nhà đầu tư mạo hiểm đều muốn tham gia.
Có rót tiền được hay không không quan trọng, cho cái vé tham gia là được.
Huống chi hiện tại, thế lực của Bình Luận và Đói Bụng đều đang cực kì mạnh.
Nếu mọi người đều công nhận rằng hai công ty này sẽ đầu tư vào Dữu Trà, khiến cho mối quan hệ giữa họ càng thêm chặt chẽ, thì thị trường vốn chắc chắn sẽ vì vậy mà thêm tin tưởng vào tương lai của Dữu Trà!
Nhưng mà, Dữu Trà lại hầu như từ chối hết tất cả mọi người.
Đằng sau chuyện này, há chẳng bị người ta bàn ra tán vào sao?
Đặc biệt là một số người có địa vị tương đối cao trong giới đầu tư.
Phải biết rằng, trong số những công ty mạo hiểm bị Dữu Trà từ chối đầu tư, thậm chí còn có hai công ty nằm trong top mười công ty mạo hiểm hàng đầu Trung Quốc.
Tiền của chúng tôi các người không cần?
Vậy thì còn tiền của ai có thể so được với giá trị của chúng tôi chứ!
Được thôi, bây giờ thì các người đã rõ chưa?
Tin tức chim cánh cụt rót vốn vào Dữu Trà vừa ra, trong nháy mắt đã khiến cho phần lớn giới đầu tư đều im bặt.
Dù sao, đằng sau Dữu Trà đã có hai nhà đầu tư mạo hiểm nổi tiếng rồi, là Hồng Sơn và Pulin rồi.
"Các người chắc chắn mình có giá trị hơn chim cánh cụt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận