Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 491: Hôn nhau cũng thần kỳ quá đi

Nhưng mà, cô ấy cũng cảm thấy bản thân và Trình Trục đi nay giờ trong công viên cũng không nhìn thấy cặp tình nhân nào hôn như vậy.
Bọn họ đều là như thế, rồi như thế, sau đó lại như thế!
Trình Trục lấy bàn tay bị móng tay của Lâm Lộc bấu ra khỏi túi áo.
Nhưng mà, hai bàn tay của Lâm Lộc vẫn bị hắn cố định trong túi áo phao lông vũ của mình.
Hắn cứ vậy cúi đầu, giống như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu giúp Lâm Lộc chỉnh lại khăn quàng cổ bị hắn kéo ra.
Hai tay của cô ấy bị nhét trong túi áo phao lông vũ, nhìn Trình Trục chăm chú chỉnh lại khăn quàng cổ, bởi vì vừa mới hôn xong nên bây giờ cô ấy cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, mà lập tức hơi cúi đầu, ánh mắt tập trung lên ngực của hắn.
"Vừa nãy không tính."
Trình Trục vừa giúp cô ấy thắt khăn quàng cổ vừa nhỏ giọng nói. "Hở?"
Lâm Lộc hơi ngây ngốc, ban đầu còn có chút không phản ứng lại. Sau khi phản ứng lại, cô ấy lập tức phát ra một tiếng mang theo sự hổ thẹn:
"Hả!?"
Không tính? Sao lại không tính! Sao mà có thể không tính chứ! Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi đó! Trong tình huống này, ngoài tức giận ra tiểu Lộc còn cảm thấy có chút uất ức. Sao mà có loại người như thế này trên đời chứ, hôn xong còn không chịu nhận. Trình Trục giơ ngón tay trỏ của mình lên cho cô ấy nhìn một chút.
"Cô xem, vừa rồi bị cô cắn đó."
Hắn nói. "Tôi vẫn thật sự sợ cô đột nhiên cắn tôi."
Trình Trục nhìn môi của cô ấy, dần hiện ra ý cười trên mặt. Vốn dĩ hắn là người lớn lên rất côn đồ, lúc này còn mỉm cười khiến cho người ra càng nhìn càng cảm thấy là một tên đểu cáng. Lâm Lộc cau mày, trước tiên là vô cùng kinh ngạc nhìn ngón trỏ của hắn, cô ấy cũng ý thức được móng tay mình đã cáu hắn, dấu rất sâu, có hơi ửng đỏ rồi. Sau đó, cô ấy mới ngẩng đầu đối mặt với Trình Trục. Nào ngờ lúc cô ấy ngẩng đầu bàn tay khác vẫn đang chỉnh lại khăn quàng cổ của Trình Trục theo đó hướng lên vuốt gò má, đỡ lấy khuôn mặt của cô ấy. Hắn đang chờ đợi giây phút này. Trước đó Lâm Lộc vẫn chưa ngẩng đầu, như vậy, khăn quàng cổ dĩ nhiên sẽ che kín nửa mặt của cô ấy. Cho nên hắn phải kéo khăn quàng cổ xuống, cũng phải cúi người xuống. Lúc này, khuôn mặt cô ấy đã ngước lên, vậy không cần rồi. Hắn chỉ cần cúi đầu hôn cô ấy là được. "Vừa nãy không tính."
Trình Trục nói lại lần nữa. Lúc này Lâm Lộc mới hiểu rõ ý thực sự, những gì bản thân vừa nghĩ hoàn toàn không đúng. Đôi môi chạm vào nhau, lần này Lâm Lộc lập tức nhắm mắt lại. Bàn tay đỡ lấy gò má cô ấy của Trình Trục chầm chậm hướng về sau, chuyển thành đỡ lấy đầu cô ấy. Bàn tay còn lại ấn lên eo của cô ấy, để cô ấy tiến lên trước một bước đứng sát lại với hắn. Sau khi Lâm Lộc tiến về trước một bước, bản thân Trình Trục cũng hướng về trước một bước, lại xảy ra cảnh tượng dẫn bóng chạm người. Nụ hôn này kéo dài rất rất lâu.
Là nụ hôn giống như Lâm Lộc suy nghĩ trong đầu trước tiên là như thế, lại như thế sau đó lại như thế. Đầu lưỡi cô ấy mới đầu chỉ biết chạy trốn nhưng rất nhanh đã rơi vào trong. Rút lại, rút lại, thực sự muốn rút lại câu đã nói trước đó. Sau khi thực sự đã có trải nghiệm của bản thân Lâm Lộc mới biết hóa ra trải nghiệm hôn môi lại thần kỳ như vậy. Cô ấy cảm thấy trên người mình có chút tê dại. Dĩ nhiên, điều này cũng liên quan với việc hiện giờ hai người đang dính với nhau. Bây giờ cô ấy không dám cử động thân thể, bởi vì bị Trình Trục giữ chặt trong lòng, một khi bản thân cử động qua lại thì sẽ xảy ra cọ xát với nhau. Bây giờ Lâm Lộc đang chịu đựng sự thành công chiếm đoạt của hắn, đầu lưỡi thỉnh thoảng cũng muốn quay lại tấn công, nhưng động tác quá gián đoạn, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo tiết tấu của hắn. Kết quả đến sau cùng, càng hôn chân càng tê dại, càng hôn chân càng mềm nhũn. Chủ yếu là trong mắt của vị thiếu nữ lồng tiếng này, trong kẽ hở của nụ hôn đôi khi còn có thể thoát ra tiếng khe khẽ.
Trình Trục có thể cảm nhận rõ gò má và tai của cô ấy đều đang nóng bừng. Lần đầu tiên đi sâu vào nụ hôn thực sự là trải nghiệm kỳ diệu nhất, huyền ảo nhất. Mà theo thời gian trôi qua, Lâm Lộc đã bắt đầu nhận thấy sự khác thường mới trong người mình. Không phải sau khi xem phim ở trong rạp xong Trình Trục đã hỏi cô ấy có muốn đi nhà vệ sinh hay không sao? Cô ấy muốn thời gian nắm tay lâu một chút, cảm thấy buông tay rồi hắn chắc chắn sẽ không chủ động nắm nữa, thế là nói mình không đi.
Bây giờ thì hay rồi, dưới sự ảnh hưởng của nhiều yếu tố mà cô ấy càng ngày càng muốn đi tiểu rồi. Mà mùi vị bên trên đó thực sự khiến người ta sa vào.
Nhịn thêm mười giây, mình lại nhịn thêm mười giây! Ừ, mười phút cuối cùng, mười phút cuối cùng lần nữa! Cuối cùng, Trình Trục bị cô ấy dùng sức đẩy ra, đẩy ra rất mạnh. Đôi môi rời khỏi nhau, Trình Trục ngạc nhiên nhìn cô ấy, không hiểu vì sao lại đột nhiên phản ứng dữ dội như vậy. Chỉ thấy khuôn mặt bên dưới mũ Giáng sinh Lâm Lộc đỏ lạ thường, đỏ quá mức, khiến cho người cảm thấy giống như vừa rồi không chỉ là hôn nhau. Đôi mắt ngấn lệ đẹp như tranh của cô ấy giống như có ánh sáng lóng lánh. Chiếc miệng đỏ mọng ướt át cũng luôn há hốc thở dốc, cực kỳ đáng yêu, thậm chí khiến Trình Trục lại muốn cúi đầu hôn lần nữa. Không ngờ đôi chân trong đôi tất dày lại cứng đơ và khép chặt lại với nhau. Bốn mắt nhìn nhau, trong tình huống như vậy của cô ấy, đã nói ra một câu khiến cho đầu của đàn ông đều nóng bừng lên.
"Trình Trục, tôi, tôi muốn đi nhà vệ sinh, tôi, tôi không được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận