Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 149: Ôm rồi

"Đưa mình đi ... cùng tận hưởng làn gió đêm?"
Thẩm Khanh Ninh không khỏi nghĩ đến những gì Trình Trục nói trong quán bar về việc "người chết sẽ biến thành gió".
Vì vậy, hắn không chỉ muốn đưa cô đi chơi vui vẻ. Không biết vì sao, cô có cảm giác như trái tim mình bị đánh trúng. Cách tiếp cận của hắn tốt hơn nhiều so với những phương thức rập khuôn. Bởi vì một số vấn đề và một số khó khăn về mặt cảm xúc không thể xoa dịu bằng lời nói. Mọi người cần trải nghiệm và trút giận. Những gì Trình Trục phải làm rất đơn giản. "Tôi dẫn cô trải nghiệm, dẫn cô trút giận."
Hắn trèo lên chiếc xe điện nhỏ yêu quý của mình, quay lại nhìn Thẩm Khanh Ninh, chỉ thấy cô vẫn đứng ngây người ở đó, ngón tay vô thức nắm chặt lại. Cô gái lạnh lùng với khí chất mạnh mẽ này hiếm khi cư xử như vậy. Cô hơi cúi đầu xuống, hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của cô. Trình Trục không tiếp tục nói mà đặt chân xuống đất và dùng chân di chuyển chiếc xe cho đến khi hắn đứng trước mặt cô gái 19 tuổi, người suốt ngày hôm nay đều nghĩ về mẹ mình . Những hành động hài hước của hắn lúc này không khiến cô nghĩ rằng hắn trông ngốc nghếch mà khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp hơn một chút. "Chân dài như vậy, có thể trực tiếp bước lên xe."
Trình Trục nói với cô. Khi nói, hắn di chuyển mông về phía trước để tạo khoảng trống. Nếu là trước đây, Thẩm Khanh Ninh sẽ không bao giờ ngồi cùng xe điện với con trai. Họ ở quá gần, nếu không cẩn thận, ngực rất dễ chạm vào lưng. Cô ấy có sự dè dặt và luôn giữ khoảng cách nhất định. Ngày thường cô ấy hành động như một nữ tổng tài độc đoán, bạn đã bao giờ nhìn thấy một nữ tổng tài đi xe điện của người khác chưa? Tuyệt, hôm nay bạn được tận mắt chứng kiến. Thẩm Khanh Ninh giơ chân phải mảnh khảnh của mình lên với tỷ lệ đáng kinh ngạc, sau đó dễ dàng cưỡi lên con eDonkey nhỏ màu hồng của Trình Trục. Loại xe điện này chỗ ngồi không rộng rãi lắm. Vì vậy, Thẩm Khanh Ninh ngửa người ra sau nhiều nhất có thể, nhưng hai người chỉ có thể miễn cưỡng gọi là không chạm vào nhau. Vừa lên xe, "tảng băng nhỏ" này liền có chút hối hận. "Thẩm Khanh Ninh, mày uống quá nhiều rồi ?"
Cô tự hỏi trong lòng . Cô ấy đã uống rất nhiều với Thẩm Minh Lãng và giờ thì chuyện đã rồi. Nhưng vào lúc này, một trận gió đêm chợt thổi qua. Khi làn gió đêm mát lạnh này thổi qua, cô gái nhớ mẹ sững sờ. Cô ngừng suy nghĩ lung tung và trái tim cô đột nhiên bình tĩnh lại. Hiện tại, cô gái bối rối này chỉ muốn tận hưởng gió đêm. Người Trung Quốc là vậy, chúng ta có truyền thống văn hóa lâu đời nên tồn tại nhiều hình ảnh lãng mạn mà người khác không có . Đậu đỏ của chúng ta không chỉ là đậu đỏ. Mặt trăng của chúng ta không chỉ là mặt trăng. Cỏ lau của chúng ta không chỉ là cỏ lau. Thẩm Khanh Ninh hôm nay học được một câu nói mới:
"hóa ra sau khi chết người ta biến thành gió". Câu nói này là do Trình Trục bịa ra, tất cả chỉ nhằm xoa dịu nàng bằng những hành động vào lúc này. Về việc con người sau khi chết biến thành gió, trước đây hắn chỉ xem qua trong một câu chuyện ngắn trên Internet. Đó là câu chuyện về Chu Du và Tôn Sách trong thời Tam Quốc . Như chúng ta đã biết, trong trận Xích Bích, gió đông đóng vai trò rất quan trọng. Câu chuyện này kể: Sau khi Chu Du chết, hắn hỏi quỷ sai đến dẫn đường:
"Tôn Sách, lão chủ Giang Đông có thể trọng sinh được không?"
Tên quỷ sai trả lời: Đúng, người ấy trọng sinh vào năm thứ tám. Chu Du hỏi: Đi đâu vậy? Quỷ sai trả lời:
"Hồn phách gửi vào một ngọn gió đông" Trình Trục cũng không ngờ rằng trước khi hắn chính thức khởi động chiếc xe điện nhỏ màu hồng của mình, một cơn gió đêm thổi đúng lúc. Nhưng đây là chuyện bình thường, dù sao cũng là mùa thu, ban đêm luôn có gió. Đi hít thở chút không khí trong lành thì sao ? Hắn hơi quay đầu lại, chơi chữ rồi nói với người ngồi ở ghế sau. "Ừ".
Giọng Thẩm Khanh Ninh rất nhẹ, có chút run rẩy. Trình Trục cứ như thế chở cô qua Hàng Châu trong đêm. Thỉnh thoảng, người qua đường sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy. Chàng trai cưỡi lừa điện khá đẹp trai và cao lớn. Điều quan trọng nhất là đôi lông mày hắn hơi nhướng lên, ánh mắt sáng ngời, rất kiên định, giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ phi thường nào đó! Về phần cô gái ngồi phía sau, tuy mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt vì cúi đầu xuống nhưng đôi chân dài với tỷ lệ đáng kinh ngạc của thực sự không thể chê vào đâu được. Dài, thẳng và trắng như tuyết! Cặp đùi đầy đặn và gợi cảm, trong khi bắp chân cực kỳ cân đối, xương bánh chè không phải là loại nhô cao sẽ làm hỏng vẻ đẹp tổng thể của đôi chân. Ngay cả độ cong của phía sau chân cũng thực sự rất đẹp. Nếu không phải người đàn ông phía trước quả thực rất đẹp trai, nhiều người qua đường có lẽ sẽ thắc mắc tại sao một cô gái đẹp như vậy lại đi xe điện? Trong lúc chờ đèn giao thông, Trình Trục đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến. Giọng nói vẫn có chút mềm mại, có chút nghẹn ngào khó phát hiện. Một đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của hắn, kéo nhẹ.
"Trình Trục, tôi muốn gió mạnh hơn, mạnh hơn."
"Được".
Trình Trục khẽ gật đầu, khi đèn chuyển sang màu xanh thì tăng tốc. Gió thực sự là một điều tuyệt vời, nó sẽ mang lại cho bạn cảm giác được bao bọc, giống như một cái ôm vậy. Không biết là vì say gió hay là vì cô gái nhớ mẹ này đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của chính mình. Thẩm Khanh Ninh dùng hai tay nắm lấy góc áo của Trình Trục, nhẹ nhàng áp trán cô vào lưng hắn. Không có sự tiếp xúc vật lý nào khác, càng không có gì "dính líu" mờ ám. Cơn gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô, người phụ nữ luôn biết cách kiềm nén này cuối cùng cũng thoải mái trút bỏ mọi cảm xúc. Cô cũng nhớ mẹ nhưng cô vì phải an ủi người anh trai không nên thân của mình nên dù chỉ là một đứa em gái cũng phải gồng mình trưởng thành hơn tuổi.. Đều là lỗi của Thẩm Minh Lãng! Dưới ánh đèn đường trong đêm, con lừa điện nhỏ màu hồng đã chạy được hai mươi phút. Đã mười một giờ đêm. Trình Trục hỏi:
"Thấy dễ chịu hơn chưa ?"
Thẩm Khanh Ninh đang áp trán vào lưng hắn đột nhiên rút ra, hai tay đang nắm góc áo kia đang muốn buông lỏng, nhưng người đàn ông đó đã tăng tốc, phản ứng bản năng khiến cô lập tức siết chặt tay . cô ấy thốt lên một tiếng cảm thán nhỏ, cả người gần như ép sát vào hắn. Không thể trách hắn được, suy cho cùng người bảo Trình Trục chạy nhanh hơn chính là cô. Đáp lại câu hỏi của Trình Trục, Thẩm Khanh Ninh không đề cập đến trạng thái tinh thần của mình mà chỉ nói về tình trạng thể chất của cô. Cô ấy là vậy, không thể mở lòng. "Đầu tôi hơi choáng váng".
Thẩm Khanh Ninh nói. "Uống với anh trai hơi nhiều à? Tôi ngửi thấy mùi rượu trên người cô. Chắc là do ngược gió nên hơi rượu tạt vào người". Hắn vừa đạp xe vừa nói . "Nếu cô thực sự chóng mặt, chỉ cần nheo mắt một lúc thôi". hắn nói. Người phía sau không lên tiếng, nhưng Trình Trục lại cảm thấy trán cô áp vào lưng hắn. Xe điện tiếp tục tiến về phía trước, một lúc sau, hắn cảm nhận rõ ràng vật đè lên vai mình không còn cứng nữa mà trở nên mềm mại, ấm áp.
Thẩm Khanh Ninh càng ngày càng choáng váng, cô bắt đầu dựa vào Trình Trục, áp má trái vào lưng hắn để mở rộng vùng hỗ trợ. Tất nhiên, cơ thể cô vẫn giữ một khoảng cách với người đàn ông này một chút. Ngoài ra, mắt cô vẫn mở nhưng đã mờ và cố gắng không nhắm lại. "ngủ rồi à ?"
Trình Trục hỏi sau khi nghe thấy cô không trả lời . Thẩm Khanh Ninh đang định trả lời thì người đàn ông ngồi phía trước lại di chuyển rất nhanh, chuyển từ điểu khiển xe bằng hai tay sang một tay. Tay trái của Trình Trục bắt đầu kéo lòng bàn tay đang nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của hắn, sau đó hắn nắm lấy cổ tay cô và kéo chúng về phía trước để lòng bàn tay có thể quấn quanh bụng. Sau khi nắm lấy tay phải của Thẩm Khanh Ninh, hắn lần lượt nắm tay trái của cô lặp lại động tác. Bây giờ đã xong - ôm rồi! Thẩm Khanh Ninh vẫn chưa chịu nhắm mắt, bỗng nhiên mở to hai con mắt xinh đẹp. Nhịp tim của cô bắt đầu tăng tốc dữ dội, toàn thân nóng bừng. Người đàn ông này vẫn đang ở trước mặt phàn nàn:
"Năng lực uống rượu của cô ở mức trung bình, bây giờ lại say rồi à?"
"Tôi không có."
Thẩm Khanh Ninh phản bác . "Ôm chặt, đừng ngã". Trình Trục cũng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bảo cô ôm chặt hơn.
"Tôi, người bạn trai tin đồn này, hôm nay sẽ miễn cưỡng thực hiện nghĩa vụ của bạn trai, để cho cô biết thế nào là an toàn và đáng tin cậy". Trình Trục nói với giọng điệu cực kỳ khó chịu, sau đó từ từ giảm tốc độ xe.
"Sao hắn còn ngâm nga thế?"
Thẩm Khanh Ninh trong lòng nói:
"Tiếng hát thật sự rất khó nghe."
Nhưng cô không hề cử động, chỉ ôm lấy hắn, tựa nửa khuôn mặt vào lưng hắn, và để lại một đôi mắt bướng bỉnh mở to. "Hôm nay thật sự là uống nhiều quá".
Cô mở mắt ra, nhìn cây xanh trên đường khuất dần trong tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ. chiếc xe điện màu hồng chạy rất nhanh trên đường. Thẩm Khanh Ninh đã bắt đầu có chút mất tập trung. Cô càng ngày càng choáng váng nhưng lại cảm thấy rất thư giãn và thoải mái. Khi người ta say, tâm trí sẽ không hoạt dộng theo lẽ thường nữa. Cô thậm chí còn chưa nghĩ đến việc Trình Trục sẽ đưa cô đi đâu? Đương nhiên, hắn hoàn toàn không biết địa chỉ ngôi nhà nơi cô và Lâm Lộc sống cùng nhau . Hắn chỉ biết rằng nó ở gần trường học và chỉ cách trường khoảng sáu bảy phút lái xe . Vì vậy, hắn chắc chắn không lái xe đến căn nhà gỗ nơi hai cô gái sống cùng nhau. Trình Trục có một đích đến trong đầu. Sau khoảng mười phút, "chúng ta đến nơi".
"Cuối cùng chúng ta cũng tới nơi rồi".
Trình Trục chậm rãi dừng xe lại. Thẩm Khanh Ninh vẫn luôn mở to mắt và đang trong trạng thái thư giãn, cảm giác Trình Trục nghe thấy lời mình nói, sắp quay người lại liền nhanh như chớp nhắm mắt như một bóng ma . Trình Trục đương nhiên biết nàng chưa ngủ, một người say rượu ngủ, làm sao có thể vững vàng bất động như nàng, thậm chí có thể nói là cứng ngắc?
Cô ấy luôn giữ nguyên cơ thể, và ngay cả khuôn mặt đang dựa vào Trình Trục cũng hầu như không cử động. Chỉ có thể nói, Thẩm tiểu thư kinh nghiệm sống còn ít, diễn xuất quá tệ. Đương nhiên, có thể là hai người chạm vào nhau nên cô không động đậy, nếu không thì chẳng phải là cọ xát vào nhau sao? Ngoài ra, vì Thẩm Khanh Ninh cao, cô ấy cao khoảng 1 mét 7 nên khi hoàn toàn dựa vào Trình Trục, một nửa khuôn mặt của cô ấy thực sự lộ ra ngoài vai của Trình Trục. Rốt cuộc, Trình Trục, người cao hơn 1,8 mét, phải điều khiển xe nên ngồi không thẳng lắm. Bởi vì nửa khuôn mặt tựa vào Trình Trục nên cô không hề biết rằng có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của cô qua gương chiếu hậu, đặc biệt là đôi mắt bướng bỉnh không chịu nhắm lại kia. Trình Trục mỉm cười và nhìn vào gương chiếu hậu lần đầu tiên.
Hắn giơ tay gõ nhẹ vào gương, phát ra âm thanh giòn giã giữa đêm. "Đừng giả vờ ngủ, tôi vừa nhìn thấy trong gương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận