Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 250: Avatar Wechat nhìn rất quen !

Trình Trục nhìn Wechat Hồ Ngôn gửi đến, cả người rơi vào trầm mặc.
Còn hỏi tôi có nghe nói đến "Dữu đến chơi" không?
Cửa tiệm này là do kim chủ của cô mở đấy!
Còn hỏi tôi có xem qua video mặc đầm của cửa hàng chúng ta nhảy múa không?
Xin lỗi, góc nhìn của người đi đường sôi nổi trong video đó cũng là tôi quay.
À đúng rồi, người nổi tiếng trên mạng đó còn muốn thêm Wechat của tôi, tôi đã từ chối rồi.
"Hớ hớ! Tiệm ông đây mở là bùng nổ! Đến cả họa sĩ trạch nữ thích H cũng từng nghe nói đến danh tiếng lẫy lừng của nó!"
Trình Trục tự hào phun ra, bắt đầu tự thổi phồng lên.
Có hiểu cái gì mới xứng gọi là cửa tiệm nổi tiếng bùng nổ khắp trang mạng không? Chính là đây! Đừng có mà ỷ có chút nổi tiếng trên mạng thì nghĩ rằng bản thân là cửa tiệm nổi tiếng. Nhưng mà, hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận thân phận của mình với Hồ Ngôn. Vẫn là câu nói đó, ký kết ngầm hiện giờ của hai người là làm bạn trên mạng cả đời, gặp mặt ngoài đời thật sự quá nhục nhã! Cho nên, hắn cũng chỉ là đáp lại một câu:
"Dĩ nhiên là có nghe qua Dữu đến chơi rồi, cửa tiệm này cực kỳ cực kỳ nổi ở Hàng Châu, có thể nói là của tiệm nổi tiếng nhất trong năm nay. Tôi nghe nói ông chủ chỉ là một sinh viên năm nhất, chậc chậc, là một nhân vật lợi hại có thể sánh ngang hàng với tôi! Vừa thấy đã biết là một kỳ tài kinh doanh!
"Ha ha, lần đầu thấy ông chủ khen ngợi người khác như vậy nha!"
Hồ Ngôn đáp lại. Cô ấy lập tức càng cảm thấy thích thú cửa tiệm nổi tiếng được mở trước cổng trường của sư muội. Thông qua khoảng thời gian tiếp xúc với sugar daddy này, cô ấy cảm thấy rằng, tuy rằng đối phương nói chuyện không đâu vào đâu, tính cách cũng có đặc tính riêng, hơn nữa tâm tính vô cùng kỳ quái, mở miệng là nói lời thô tục. Nhưng mà, bên trong hắn chắc chắn là một người khá kiêu căng. Vẫn có thể cảm thấy được trên rất nhiều chi tiết nhỏ. Hồ Ngôn cảm thấy đây cũng là điều hiển nhiên.
Nếu như tôi trẻ như hắn đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, leo lên top đầu nội y của QQ thì nói không chừng tôi còn huênh hoang hơn hắn! Nhưng cửa tiệm này có thể khiến hắn khen ngợi không ngớt như vậy, đối với ông chủ trẻ tuổi này càng có thêm sự tán thưởng, như vậy có thể thấy được chắc chắc cửa tiệm gắp thú bông này có thứ gì đó! Cô ấy vội đánh chữ: "Ông chủ đã nói như vậy rồi thì lần này đi Hàng Châu tôi nhất định phải đi check in một chút."
Trình Trục hỏi chấm?
Cô muốn đến cửa tiệm của tôi? Vốn dĩ mấy ngày này Trình Trục định đến "Dữu đến chơi" nhiều hơn để giải quyết một số chuyện trước khi chuyển nhượng. Mà Hồ Ngôn đến sẽ khiến hắn thay đổi kế hoạch sao? Không đâu! Ngược lại, hắn lại càng nguyện ý ở lại trong tiệm! Con người chính là như vậy, tôi không muốn để bạn nhìn thấy tôi, chỉ muốn làm bạn trên mạng của bạn. Nhưng nếu như có cơ hội để tôi ở một bên nhìn thấy bạn... thì chính là một chuyện khác ha! Chỉ là Trình Trục cũng không có tính tò mò mạnh mẽ như vậy. Hắn chẳng qua là biến chuyện này thành trò tiêu khiển trong thời gian nhàm chán ở trong tiệm, có thể khiến cho mấy ngày sau đó của bản thân không còn nhàm chán như vậy. "Hồ Ngôn đã nói rồi, chân dung tự vẽ của cô ấy không hề giống với bản thân, là nghệ thuật sản sinh trong đầu. "Nói không chừng cô ấy đứng trước mặt tôi cũng không nhận ra!"
"Càng huống hồ mỗi ngày trong tiệm có nhiều khách như vậy, tôi cũng không thể ở mãi trong tiệm cả ngày."
Hắn đơn thuần là cho cuộc sống một chút vui vẻ, mang theo chút tâm trạng đặc biệt đi làm việc. "Ngày nào cô đến Hàng Châu?"
Hắn hỏi. "Ngày mai xuất phát, đã mua vé xong rồi."
Hồ Ngôn đáp. Thứ năm, mười một giờ trưa. Trong số tân sinh viên năm nhất của đại học khoa học và kì thuật, Nhạc Linh Tịnh, nổi tiếng nhờ khuôn mặt xinh đẹp và khí chất, chạy xe đến ga xe lửa Hàng Châu để đón vị sư tỷ phòng tranh đến từ Mã Đô. Nói đến đây, cô ấy đã hơn ba tháng không gặp sư tỷ rồi. Lượng người đến ga xe lửa Hàng Châu vô cùng lớn, Nhạc Linh Tịnh duyên dáng yêu kiều đứng giữa đám người, vẫn là rất dễ làm người khác chú ý. Một vài nữ sinh khí chất tốt chính là như vậy, bức ảnh của cô ấy có thể không cách nào làm nổi bật một phần vẻ đẹp của cô ấy, có lẽ video có thể làm nổi bật một chút, nhưng chắc chắn là bản thân càng xinh đẹp hơn một chút. Khoảng ba bốn phút trôi qua, đã có người bắt đầu đi ra khỏi cửa đi ra nước ngoài. Nhạc Linh Tịnh chớp mắt đã nhìn thấy sư tỷ phòng tranh của mình trong đám đông. Sao đó, cô ấy liền khẽ kiễng chân, hơn nữa chỉ kiễng lên một cái, độ cong vẫy tay của cô ấy cũng rất nhỏ, người vẫn là khá chen chúc.
Hồ Ngôn kéo theo một vali hành lý, vượt qua đám đông đi về phía Nhạc Linh Tịnh. Cô ấy mặc một bộ áo khoác nỉ màu đen, che phủ thân thể hơi đầy đặn của cô ấy, nửa thân dưới mặc chiếc quần jean suông, cũng là loại rộng rãi, lại bị cái mông béo ú đầy thịt của cô chia ra. Một khuôn mặt tròn mũm mĩm đeo một chiếc kính viền đen to lớn, giống như che hết nửa khuôn mặt vậy, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai màu đen. Tuy là như vậy, cũng có thể nhìn ra cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, với lại khuôn mặt này cho người ta cảm giác rất muốn véo, sờ vào chắc chắn rất tuyệt vời.
Do áo khoác thật sự có chút to, có thể tay áo rất dài, còn gần như che giấu hết toàn bộ hai bàn tay của cô ấy. Rảo bước. Một cô gái nói rất nhiều trên mạng lại thu chặt mình trong hiện thực. Đến cả nhìn thấy sư muội chào hỏi với cô ấy, cô ấy cũng chỉ khẽ đáp lại một cái, sau đó Nhạc Linh Tịnh trong chốc lát đã tăng tốc bước đi, nhìn cô ấy kéo vali cúi thấp đầu bước nhanh về phía mình, trong lòng chỉ nghĩ:
"Sư tỷ vẫn giống như cũ."
Trong ấn tượng của cô ấy, sư tỷ chính là một cô gái có chút kỳ lạ. Lúc có đông người, cô ấy sẽ biểu hiện rất không tự nhiên, thậm chí có chút khó chịu, sẽ cảm thấy không thoải mái.. Nhưng nếu như bây giờ hai người ở riêng trong phòng khách sạn thì trong chốc lát cô ấy sẽ sô nổi rất nhiều, hoàn toàn là một dáng vẻ khác. "Sư tỷ cũng không phải kiểu người không hiểu giao tiếp xã hội với người khác, cũng không sợ giao tiếp xã hội."
"Nhưng dường như cô ấy rất không thích nơi có nhiều người."
Nhạc Linh Tịnh nghĩ thầm. Giống như bây giờ ở trong biển người rộng lớn của ga xe lửa, nếu như Nhạc Linh Tịnh nhẹ nhàng ôm cô ấy một cái thì chắc chắn sư tỷ sẽ tức thì đỏ mặt, cả người lập tức co rút lại. Nhưng nếu như hai người cùng ôm nhau ngủ thì không chừng cô ấy nói chuyện không ngừng, còn sẽ dùng cái mông lớn đó của cô ấy để cọ vào mình. Nhạc Linh Tịnh suy đoán:
"Có thể chính là bởi vì tính cách này cho nên cô ấy cũng không sao thích ra khỏi cửa được, càng thích rúc trong nhà vẽ tranh hơn."
Đúng như dự đoán, hai người vừa ngồi lên xe taxi, Hồ Ngôn đã tốt lên rất nhiều. Cô ấy nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhạc Linh Tịnh cảm thán:
"Sư muội, em đổi kiểu tóc mới hả, mái ngố này của em khiến em nhìn càng lém lỉnh! Cô bé lém lỉnh, trong trường đại học có phải có rất nhiều nam sinh hư theo đuổi em không?"
"Cũng không có."
Nhạc Linh Tịnh nhỏ tiếng trả lời. Trên thực tế, nam sinh theo đuổi cô ấy đương nhiên là không ít, chỉ là cô ấy chỉ hứng thú với truyện tranh, thực sự không có hứng thú đối với nam sinh ngoài đời thực. "Chị không tin, chắc chắn nam sinh hư năm nhất có tâm địa bất lương với em!"
Hồ Ngôn với dáng vẻ rất hiểu đàn ông nói:
"Em lém lỉnh như vậy, tính cách cũng ngoan ngoãn như vậy, nam sinh hư càng thích!"
Nhạc Linh Tịnh cúi đầu im lặng. Hồ Ngôn nhìn bộ dạng cô ấy như vậy, chợt nghĩ đến sư muội chỉ thích đàn ông trong tranh, liền nói:
"Đúng rồi, chị nói với em cái này làm gì."
Sau khi hai người xuống xe taxi thì rất nhanh đã sắp xếp hành trình của chiều nay và mấy ngày tiếp theo. Buổi chiều Nhạc Linh Tịnh không có tiết học, vừa hay có thể dẫn Hồ Ngôn đi chơi một vòng. Nhưng do sư tỷ không thích nơi đông người, cho nên thật sự không dễ chọn, giống như không thể đi điểm tham quan du lịch quá náo nhiệt. Vẽ đi! Lúc trước hai người nói chuyện, nơi đông người chỉ sắp xếp một chùa Linh Ẩn. Rất nhiều tính nữ đều rất thích bái Phật, cầu tiền, xem mệnh, vân vân. Hồ Ngôn vẫn muốn đi chùa Linh Ẩn một chuyến. Cô ấy đã nghĩ kỹ khi bái Phật nên cầu cái gì. Ví dụ như thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện thuận lợi... còn có Kim chủ ba ba kinh doanh phát đạt, tiếp tục tìm cô ấy vẽ. Nhạc Linh Tịnh đề nghị:
"Sư tỷ, chúng ta đến khách sạn cất hành lý trước, sau đó em dẫn chị đi một nhà hàng Hàn Quốc ở ngoại ô ăn cơm, mùi vị rất ngon, hơn nữa còn có không gian nhỏ."
"OJ... à à ô kê !"
Hồ Ngôn thiếu chút bụt miệng nói ra, liền vội đổi bốn chữ tiếng Anh thành hai chữ. Cô ấy nhìn Nhạc Linh Tịnh nói:
"Sư muội, vậy em ở trường ăn cơm xong, rồi dẫn chị đi đến Dữu tới chơi."
Nhạc Linh Tịnh ngạc nhiên nhìn cô ấy một cái:
"Chị thật sự nghĩ kỹ rồi chứ, cửa tiệm đó có rất rất nhiều người. Một cửa tiệm rất nhỏ, nhưng người lại khá đông, xếp hàng cũng phải xếp lên đường đi. Chỗ này không gian nhỏ, nhưng nhân viên lại chật kín, theo lý mà nói chắc chắn là khu cấm của sư tỷ mới đúng! Cô ấy ở chỗ này chắc chắn sẽ rất khó chịu đó? "Thì quá tò mò, có chút nhịn không được, nếu thật sự không được thì chúng ta chụp một ảnh rồi đi!"
Hồ Ngôn nói. Cô ấy giải thích thêm:
"Daddy... Ông chủ của chị, đã khen ngợi cửa tiệm này rất nhiều, nói ông chủ của cửa tiệm này cũng là một thiên tài kinh doanh, còn có trình độ ngang với ông ấy, cửa tiệm này cực kỳ đặc sắc, là hiện tượng nổi tiếng hiếm có...."
"Là vậy sao?"
Nhạc Linh Tịnh giảm bớt sự kinh ngạc. Cô ấy nhìn sư tỷ nói:
"Chỉ đáng tiếc ông chủ của cửa tiệm này đã bán tiệm mất tồi, nghe nói mấy ngày nữa thì đổi người."
"Hả? Lý do?"
Hồ Ngôn khó hiểu hỏi. Hai người cứ như vậy ngồi trong xe nói những chuyện liên quan đến Trình Trục. Cứ nói mãi cuối cùng Hồ Ngôn nói một câu:
"Có đẹp trai không?"
Người trẻ tuổi chính là như vậy, rất nhiều nam sinh nói chuyện nếu như nói đến một cô gái, có thể sau khi nói xong chuyện nghiêm túc thì sẽ nói thêm một câu: Cho nên người này có đẹp không? Có lúc nữ sinh cũng sẽ như vậy. Nhạc Linh Tịnh thực sự cảm thấy Trình Trục rất đẹp trai, thậm chí còn có chút cảm giác "Nam chính trong truyện tranh". Huống chi bạn cùng phòng của cô ấy, Lạc Hy, đã thầm thích Trình Trục rất nhiều năm, điều này cũng cho thấy sức quyến rũ người khác của hắn. "Nữ sinh trong trường thích hắn nhiều vô cùng."
Nhạc Linh Tịnh thành thật trả lời.
"Vậy sao? Không phải em cũng là bạn tốt của hắn sao, cho chị xem tường Wechat của hắn thử."
Hồ Ngôn lập tức phấn khởi. Nhạc Linh Tịnh: Quả nhiên, vị trạch nữ thích H này lại bắt đầu rồi. Sư tỷ thật sự không thích đi ra ngoài, không thích đi đến nơi đông người. Nhưng loại người suốt ngày rút ở trong nhà, có một tốp người rất lớn, tính bí mật dò xét trên mạng cực kỳ mạnh mẽ! Tường Wechat chẳng qua chỉ là cách bí mật dò xét đơn giản nhất.
Nhạc Linh Tịnh khôn ngoan nghĩ rằng xem một chút tường Wechat cũng không sao, liền mở Wechat của mình lên, cuối cùng nhấn mở tường Wechat của Trình Trục. Nội dung tường Wechat của Trình Trục hoàn toàn không nhiều, hắn thường không đăng bài, dường như cũng không đăng hình ảnh của bản thân. Lần trước hắn đăng trên tường Wechat còn là lúc "Dữu tới chơi" vừa mới khai trương, hắn đăng quảng cáo cho cửa tiệm của mình.
"Dường như cũng không có gì đáng xem."
Nhạc Linh Tịnh đưa điện thoại cho Hồ Ngôn xem. Kết quả, Hồ Ngôn vừa đỡ lấy điện thoại, sau đó cúi đầu nhìn thì mạnh mẽ ngẩng đầu lên, bên dưới cặp kính to màu đen, trong đôi mắt đã ngập tràn vẻ kinh ngạc.
"Sao rồi?"
Nhạc Linh Tịnh hỏi.
"Kỳ lạ, avatar của hắn giống y chang của ông chủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận