Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 317: Máy sấy tóc thổi khô ga trải giường (2)

Trần Tầm luôn dự trữ sẵn mì gói ở trong nhà, vì nhiều lúc không biết ăn gì cô sẽ nấu mì cho xong. Sau khi ra khỏi phòng ngủ, cô đã lén thay quần áo trước rồi mới đeo tạp dề vào nấu ăn.
Cô định giúp Trình Trục chiên thêm một quả trứng nữa vì sợ dầu hoặc súp sẽ bắn vào quần áo hắn mua cho cô.
Mì và trứng ốp la được chuẩn bị rất nhanh, Trình Trục bước ra khỏi phòng, ngồi lên ghế và ăn như vũ bão.
"Sao cô lại thay quần áo?"
Trình Trục hỏi.
"Áo cao cổ có chút nóng."
Trần Tầm tùy tiện tìm một lý do.
Hắn khẽ gật đầu và cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Tầm muốn hỏi hắn xem nó có ngon không, nhưng cô không đủ can đảm để hỏi. Trình Trục không có ý khen ngợi cô, hắn chỉ ăn rất nhanh. Ăn xong mì, thực ra hắn cũng đã khá no rồi, nhưng hắn vẫn cố tình cầm chiếc bát lớn bằng hai tay, tựa như đang nuốt chửng. Hắn rót súp vào miệng, nhưng thực ra chỉ lén uống hai ngụm nhỏ. Hai ngụm súp này khá là tinh túy! Hắn giả vờ như như đang rất thưởng thức bữa ăn Đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng đó vẫn đang chăm chú nhìn hắn, thấy hắn không buông bát súp ra, trong lòng cô thực sự có chút thỏa mãn. "Cậu no chưa?"
cô hỏi.
"Em no rồi."
Trình Trục thực sự không ăn nổi nữa. Bữa đêm Trình Trục ăn không nhiều, nhưng Trần Tầm thấy hắn là một chàng trai khỏe khoắn, chắc chắn sẽ ăn rất được nên đã nấu một tô lớn. Vốn dĩ ban đầu chỉ có một quả trứng rán, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã thêm một quả nữa. Hai người ngồi đấy nói chuyện một lúc. Trình Trục lúc này cố tình nhấc điện thoại lên và xem giờ. Thực ra bây giờ đã là 0 giờ 34 phút rồi.
"Buồn ngủ chưa?"
hắn hỏi. "Không sao."
Trần Tầm quả thực không buồn ngủ. "Vậy thì tốt."
Trình Trúc liếc nhìn cố vấn viên ngồi bên cạnh. Chỉ thấy cô ấy đang ngồi vắt chéo chân, phân phải còn vắt lên chân trái, mũi chân phải khẽ đung đưa theo chiếc dép lê, tạo nên một cảnh gợi cảm rất khó tả.
"Hử ? Cái gì?"
Lúc này, cô không hiểu lời nói của Trình Trục. Nhưng cô sớm hiểu rồi Thời gian làm hồi phục của Trình Trục... đã hết! Lúc nấu mì, Trần Tầm cảm thấy hơi lạnh, Trình Trục đói nên cũng cảm thấy hơi lạnh, vì vậy hai người đã bật điều hòa Căn bếp nhỏ và phòng khách thực chất được kết nối với nhau nên giờ đây toàn bộ không gian đều ấm áp. Sau nụ hôn kéo dài một phút, Trình Trục bắt đầu thử mở khóa một bản đồ mới: nhà bếp. Khi môi họ tách ra, ban đầu hắn nghĩ rằng Trần Tầm sẽ tham gia vào một cuộc đấu tranh mới với hắn, chẳng hạn như nói với hắn rằng đã đến lúc hắn nên rời đi, đại loại như vậy. Nhưng kết quả là cô ấy không làm vậy. Bởi vì thời gian trôi qua, bây giờ đã là đêm khuya.
Cô biết Trình Trục sẽ rời đi sớm thôi. Không đời nào hắn ở lại đây. Cô cũng sẽ không giữ hắn lại qua đêm. Vì vậy, thế giới chỉ riêng của hai người không còn nhiều nữa. Vậy thì cứ để hắn thích làm gì thì làm. Hơn nữa, chỉ bằng một nụ hôn, cô đã nhớ lại mọi chuyện xảy ra một giờ trước. Cô nhớ trong suốt quá trình ấy, cô đã quên hết mọi muộn phiền, toàn bộ tâm trí đều trống rỗng. Sức lực của cô dường như đột ngột cạn kiệt. Dưới cặp kính gọng vàng, đôi mắt của Trần Tầm long lạnh, chực chờ như muốn khóc. Trình Trục không thích chiếc áo len cô đang mặc bây giờ, nó có vẻ khá bình thường so với khí chất của cô. Vì vậy, hắn đã chọn cách thích nghi với môi trường, nhặt chiếc tạp dề lên và quấn quanh người cô. Còn rất chu đáo thắt một chiếc nơ xinh xắn trên tấm lưng mịn màng của cô. Chiếc tạp dề này được mặc sát vào da. Vì nó chỉ là một chiếc tạp dề trong bếp nên chất liệu của nó hẳn là rất bình thường, dù sao thì tạp dề cũng không mặc trên da mà phải mặc lên quần áo. Vì vậy, Trần Tầm có thể cảm nhận được độ nhám của chất vải. Trần Tầm quả là một đầu bếp vô dụng.
Cô chẳng thế đứng trong bếp được lâu, chỉ mới một lúc mà hai chân cô đã bắt đầu run rẩy. Hơn nữa, chiều cao của bàn bếp không đúng, không phù hợp với chiều cao của Trình Trục, cuối cùng hắn chỉ có thể quay lại chiến trường ban đầu Hắn chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt đeo cặp kính gọng vàng này, có đôi lúc nhăn mặt, đôi lúc nếp nhăn lại hằn sâu hơn. Trong đêm khuya, sự im lặng ở những nơi khác sẽ khiến tiếng ồn ở đây càng nổi bật hơn. Đây lại là một cuộc giằng co với người câm. Cô ấy giống như một chiếc điện thoại di động ở chế độ im lặng Ngay cả khi cắm sạc vào, không không vang lên bất kỳ tiếng nào.
Nhưng điều đó không thành vấn đề, hắn có thể bật âm lượng bằng một vài thao tác thủ công. Sau đó, âm lượng dần dần lớn hơn. Khi âm lượng lớn hơn, điện thoại thậm chí có thể không biết. Kết quả là lần này tổng cộng Trình Trục phải che miệng ba lần. Lần cuối, âm thanh vẫn thoát ra từ ngón tay hắn. Đêm đó, cuối cùng Trình Trục vẫn bị Trần Tầm đuổi đi. Không thể giữ người này ở lại được nữa! Sau khi hắn rời đi, Trần Tầm cảm thấy mình đã dọn dẹp căn phòng một cách vô ích. Cùng lúc đó, cô nhanh chóng nhìn thấy một chiếc hộp vuông nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ mà Trình Trục đã mang tới. Cái này có một hộp gồm ba chiếc, hắn đã sử dụng hai và chỉ còn lại một.
"Mang tới đây, hắn rõ ràng chính là... chính là muốn..."
Trần Tầm không khỏi mắng thầm trong lòng. Khi dọn phòng, cô định vứt chiếc hộp đấy đi. Cô là phụ nữ sống một mình thì tại sao lại phải để thứ này ở nhà? Nhưng sau vài giây do dự, cuối cùng cô cũng nhanh chóng mở ngăn kéo bàn đầu giường, ném chiếc hộp nhỏ vào. Cô nhét thêm mấy thứ lặt vặt vào bên trong, rồi đóng ngăn kéo lại với tốc độ ánh sáng.
Làm xong việc này, Trần Tầm chuẩn bị đi ngủ. Vừa bước lên giường, bỗng dưng cô đỏ mặt. Rõ ràng đang là mùa đông nhưng ga trải giường của cô vẫn ẩm ướt. Cô nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, chạy vào phòng tắm và lấy máy sấy tóc ra. Ngay sau đó, cô nằm nửa người trên giường, cặp mông tròn trịa hơi nâng lên, liên tục thổi khí nóng lên mặt ga. Một lúc sau, ga giường chỉ khô được một nửa, trên bề mặt vẫn hằn lại một vài dấu vết. Điều thú vị hơn nữa là mặt cô không ngừng đỏ, tim đập liên hồi, máy sấy tóc không ngừng thổi ra đừng đợt gió nóng, đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng hít một hơi thật dài để trấn an bản thân bình tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận