Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 963: Dịch Dịch, bản áo tắm (1)

Dân túc trong phòng khách, theo video phát ra kết thúc, lâm vào ngắn ngủi yên lặng.
Dịch Dịch chẳng biết lúc nào đột nhiên duỗi ra tay nhỏ, đoạt lấy điện thoại trong tay Trình Trục.
Sau đó, nàng, một đóa hoa sen trắng thuần khiết liền biến thành hai tay dùng sức cầm lấy điện thoại, dựng đứng điện thoại, kẹp nó giữa hai lòng bàn tay, đồng thời nhẹ nhàng kẹp vào khe đùi trong dưới váy.
Nàng cúi đầu, gương mặt non nớt ửng hồng, cả mang tai và cổ cũng bắt đầu hơi ửng đỏ.
Đã nói trước đây, Dịch Dịch là người có làn da mang lại cảm giác sờ thích nhất trong tất cả những người Trình Trục từng chạm qua.
Làn da của nàng như trẻ con trắng nõn, mịn màng, tinh tế, trong suốt...
Vì vậy, khi đỏ mặt, trạng thái trong trắng lộ hồng này sẽ tạo ra một vẻ đẹp khó tả.
Bầu không khí lúc này đã thay đổi.
Bắt đầu biến đổi khó hiểu... Diệu!
Những câu đối đáp, dù người nói hay người nghe đều mang một sự thẳng thắn nhất định.
Khiến không khí trong phòng khách như thể bắt đầu dấy lên một sự mập mờ.
Gã đàn ông thấy nàng cúi đầu nắm chặt điện thoại, liền hơi cúi người, đến gập cả lưng, sau đó nghiêng qua xem gương mặt nàng.
Dịch Dịch cứ thế nhìn thẳng hắn, sau đó lập tức dời tầm mắt đi.
Trình Trục bật cười, còn cười thành tiếng.
Tiếng cười đơn giản khiến nàng ngượng đến mức càng nắm chặt điện thoại hơn.
- 'Chiêu trò' là ta chủ động dùng, nhưng sự khẩn trương và ngượng ngùng cũng là thật sự.
"Ồ, hóa ra ta thành công rồi."
Trình Trục bắt đầu nhắc lại chuyện trong video.
Gã đàn ông cứ thế nhìn vào mắt nàng, nụ cười trên mặt càng sâu, vốn dĩ hắn đã có vẻ cà lơ phất phơ, bây giờ lại càng tệ hơn, đồng thời nói thẳng một câu khiến nhịp tim thiếu nữ càng nhanh hơn:
"Sao nào, dám làm không dám nhận à?"
"Không, ta... ta không có."
Dịch Dịch tiếp tục cúi gằm mặt, nhưng cũng không biết nàng đang muốn biểu đạt điều gì.
"Không có gì?"
Trình Trục vẫn đang cười.
Cô bé hoa sen trắng lúc này không trả lời.
Một hồi lâu sau, nàng mới nói:
"Còn chưa tới 12 giờ đâu."
"Việc này liên quan gì đến 12 giờ, sao, ngươi còn có kế hoạch và sắp xếp riêng?"
Trình Trục hỏi.
"Có, hơn nữa... hơn nữa ngươi biết."
Nàng lại tránh ánh mắt, lúc này có một thoáng chạm mặt ngắn ngủi với Trình Trục.
"Ừm? Ta biết cái gì? Ngươi đâu có nói cho ta biết kế hoạch hay sắp xếp của ngươi?"
Trình Trục nhíu mày, cố nhớ lại.
"Có mà, sau khi chúng ta xem buổi hòa nhạc của Châu Kiệt Luân ở Đài Thị, ta có nói với ngươi."
Dịch Dịch lại bắt đầu nói càng nhỏ giọng hơn.
Trình Trục vừa nghe, lập tức hiểu nàng đang nói gì.
Đó chính là buổi tối sau khi kết thúc buổi hòa nhạc, hai người tán gẫu trên Wechat, cả hai bên đều cố lôi kéo nhau.
Hắn kỹ thuật vô địch, nàng thiên phú dị bẩm.
Tự nhiên là càng nói chuyện càng mập mờ, càng trò chuyện càng đi xa.
Với sự từng bước ép sát của Trình Trục, thực ra một số cô gái đã muốn 'chết thì chết' luôn, rồi trực tiếp bộc lộ thái độ và tình cảm của mình.
Nhưng Dịch Dịch không giống, nàng đã "gọi lại" chủ đề cũ.
Vì hôm đó ở buổi hòa nhạc còn tình cờ gặp mẹ cô - Mạnh Thanh Ngọc, Trình Trục đã hỏi nàng, mẹ nàng có quan tâm chuyện yêu đương của con gái không.
Nàng quả thật là đang trích dẫn câu trả lời trước đó, khi bị Trình Trục ép hỏi, lại làm cho bầu không khí mập mờ bùng nổ hoàn toàn.
Nhìn như lảng tránh, kỳ thực đang "thả thính" trực diện.
"Việc này không nói được, ta đã nói với mẹ rồi, trước 18 tuổi thì không thể yêu ai."
Trình Trục, gã này là một bậc thầy trong lĩnh vực này.
Để trở thành bậc thầy, chắc chắn phải có thiên phú và cả kỹ thuật.
Ghi chép tán gẫu mập mờ, ngươi có thể xóa hết.
Nhưng trong đầu ngươi phải nhớ kỹ!
Dù sao, hắn là một người có khả năng hiểu nhanh.
Hơn nữa, với định lực của Trình Trục trước đây, khi nhận được tin nhắn Wechat kia, khóe miệng cũng không kìm được mà hơi nhếch lên.
Cho nên, ấn tượng cũng khá sâu sắc.
Vì vậy, lúc này hắn nhìn sang cô bé hoa sen trắng, cũng dành cho nàng một sự ám chỉ, ra hiệu rằng mình đã nhớ ra, rồi nói thẳng:
"Cũng phải, trẻ vị thành niên vẫn nên nghe lời người giám hộ."
Trong những màn tung hứng qua lại, không khí dân túc càng trở nên vi diệu.
Dịch Dịch thông minh như vậy, chắc chắn lập tức nhận ra tín hiệu mà Trình Trục truyền đến.
"A! Trình Trục ca ca biết rõ ta đang nói gì!"
Nàng nghĩ trong lòng.
Vừa bất ngờ, lại vừa xấu hổ.
Nàng không nhịn được bèn chạm vào màn hình điện thoại, liếc nhìn thời gian.
"Còn hơn một tiếng nữa, ta không còn là vị thành niên nữa rồi."
Nàng nói.
"Có đúng không, đều gần mười một giờ rồi."
Trình Trục cũng nhìn đồng hồ.
Dân túc trên núi này, cách trường Đại học Truyền thông khá xa, đi đường mất rất nhiều thời gian.
Vừa rồi ở bên ngoài đốt pháo hoa cũng mất một lúc lâu.
"Ừm, cảm giác thời gian trôi nhanh thật."
Dịch Dịch đáp.
Trình Trục đứng dậy, nói:
"Ngươi còn chưa tham quan dân túc này nhỉ, đi xem xung quanh nhé?"
Gã đàn ông chủ động dẫn dắt câu chuyện.
"Ừm."
Dịch Dịch đứng dậy đi theo sau hắn.
Trình Trục không đưa nàng lên lầu xem phòng, mà dẫn nàng đi dạo ở tầng một.
Dân túc này có hai tầng rưỡi, tầng ba là một phòng ngủ lớn, tổng cộng gần 150 mét vuông.
Tầng hai có hai phòng ngủ và một phòng chơi mạt chược.
Tầng một ở phía trong còn có một căn phòng nhỏ nửa mở, kê một chiếc giường.
Phòng đó nối liền một cửa kính, mở cửa ra là bể bơi nước ấm.
Khi họ đi ngang qua căn bếp mở, Trình Trục nói:
"Đừng vào bếp làm gì, bánh sinh nhật ta đã để trong tủ lạnh rồi."
Tặng quà sinh nhật, bánh kem là điều hiển nhiên, đó là cơ bản nhất.
Cho nên, thứ này chắc chắn không tính là điều bất ngờ, không có gì phải giấu.
Chỉ có phụ đạo viên đáng thương, khi nhìn thấy Trình Trục chuẩn bị bánh kem, cảm động đến suýt khóc.
Hai người đi tới đi lui, rồi đến căn phòng nửa mở kia.
"A... ở đây còn có bể bơi à."
Dịch Dịch hơi ngạc nhiên.
Trong quan niệm của nhiều người trong nước, một căn nhà có bể bơi riêng dường như trở nên rất đẳng cấp.
"Ừ, ở đây mỗi biệt thự đều có một bể bơi nhỏ nước ấm riêng."
Trình Trục nói.
Cái gọi là bể bơi nước ấm, thực ra giống một chiếc bồn tắm lớn hơn rất nhiều.
Bể bơi kiểu không bờ này, vài năm nữa sẽ trở thành lựa chọn của nhiều gia đình để trang bị.
Không chỉ biệt thự có thể lắp, mà những căn hộ trên tầng mái có ban công rộng lớn cũng sẽ có người lựa chọn đặt bể bơi nước ấm trên ban công.
Vì kiểu bể bơi này nhìn bên ngoài rất đẹp, dù không sử dụng cũng có cảm giác đẳng cấp, được xem như một phần trang trí.
Thực tế, chi phí trang trí một khu vườn có thể không hề thấp hơn việc mua một bể bơi nhỏ.
Hơn nữa bể bơi này khá thông minh, thay nước tiện lợi, còn có chức năng mát xa tự động.
Cô bé vị thành niên lần đầu tiên nhìn thấy bể bơi như vậy, không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Trình Trục thì đi đến bên giường lớn của căn phòng nửa mở, liếc nhìn đồ bơi đặt trên giường.
"Dịch Dịch, ngươi biết bơi không?"
Hắn tùy ý cầm lên một chiếc quần bơi nam, ánh mắt vẫn hướng đến hai bộ bikini nữ phía trên.
"Biết, hồi tiểu học trong dịp hè ta có tham gia lớp học bơi."
Cô gái trả lời.
Hồi đó ở khu dân cư của nàng có bể bơi ở hội quán. Vào thời đó, một khu dân cư có bể bơi được xem là rất sang trọng rồi.
"Đi bơi nhé?"
Trình Trục hỏi.
"Hả?"
Câu này trực tiếp làm cô gái ngây người.
Đi bơi thì có nghĩa là... phải thay đồ rồi!
Nhưng nàng không thể phủ nhận, cùng nhau đi bơi là một hành động cực kỳ thân mật.
Thậm chí, cô gái còn cảm thấy giá một đêm ở khu dân túc này chắc chắn rất đắt, nếu không xuống bơi một chút thì hơi phí.
Có ý nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu.
"Nhưng ta không mang đồ bơi."
Dịch Dịch nói.
"Để ta xem, chiếc quần bơi này ta có thể mặc, hai bộ này ngươi xem có bộ nào vừa không nhé."
Trình Trục chỉ vào mấy bộ bikini.
Những thứ này, nhìn thì có vẻ như do dân túc cung cấp, thực tế đều là Trình Trục chuẩn bị.
Trong hai bộ bikini, có một bộ Dịch Dịch có thể mặc, bộ còn lại không đúng kích cỡ của nàng.
Nàng là tình nhân kiếp trước của hắn, Trình Trục thuộc lòng số đo ba vòng của nàng.
Dù sao thì... tay cũng đã chạm vào rồi.
Chuyện quen thuộc đến mức, cả hai từng cùng nhau đi xem tiệm đồ lót, Trình Trục còn mua đồ lót cho nàng.
Vì vậy, Dịch Dịch bước tới cầm bộ đồ bơi màu lam lên xem, hơi lắp bắp nói:
"Hình... hình như vừa."
Thay vì nói đó là bộ đồ bơi màu lam, có thể nói nó là... đồ bó sát.
Loại đồ này, để mấy cô gái lẳng lơ mặc còn không đáng, đằng này...
Nhưng nếu để cho cô bé hoa sen trắng mặc, hiệu quả thị giác e rằng sẽ bùng nổ.
"Ta thay đồ ở đây, ngươi vào nhà vệ sinh thay nhé."
Trình Trục nói thẳng.
Cứ như thể việc này đã được quyết định vậy.
"À."
Dịch Dịch ngẩn ra một chút, rồi nói khẽ:
"Ừ."
Trình Trục rất rõ ràng, đừng nhìn cô nàng thanh thuần như đóa hoa bạch trà trông thì thuần khiết lại ngoan ngoãn, kỳ thật gan của nàng rất lớn.
Điều này không chỉ thể hiện khi chơi trò thoát khỏi mật thất, mà còn thể hiện ở việc cùng Trình Trục... đấu online?
Rủ nàng cùng đi du lịch và lặn biển, nàng chỉ cần làm công tác tư tưởng một lát là được rồi.
Trình Trục thay đồ bơi rất nhanh, thay xong, hắn kéo cửa kính ra, liếc nhìn bầu trời đêm.
Tháng mười trên núi, ban đêm vẫn có chút se lạnh.
Cơ thể của hắn khỏe mạnh, giống như một chiếc giường sưởi, nên không cảm thấy lạnh.
Nhưng thực tế, nếu đây không phải là bể bơi nước ấm ổn định, thì các cô gái có lẽ sẽ hơi khó chịu.
Tên đàn ông chó cứ vậy nhìn bầu trời đêm, vì trời nhiều mây nên không tìm thấy trăng, càng khỏi nói là sao đầy trời.
Thời tiết này cho người ta cảm giác, giống như lúc nào trời cũng có thể mưa.
Nhưng trời mưa thì có liên quan gì đến việc chúng ta bơi lội?
Vài phút sau, Trình Trục mới thấy cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra.
Dịch Dịch sau khi thay đồ bơi, hơi cúi đầu, chân trần bước ra.
Đôi chân ngọc trần bóng giẫm lên gạch trong phòng, bộ đồ bơi màu lam này mặc trên người nàng, có vẻ hơi chật một chút.
Trình Trục lúc này mới phản ứng:
"Kiếp trước Dịch Dịch vì muốn cao thêm nên thực ra vẫn luôn giảm cân."
"Tuy người không gầy như que củi, cảm giác vẫn rất tuyệt, nhưng so với bây giờ thì nàng vẫn phải hơi gầy một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận