Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 259: Suy sụp lần nữa

Bên dưới lầu khu nhà A của chung cư Tân Hàng, vốn dĩ Lâm Lộc một tay cầm trà sữa, giờ đây chuyển thành cầm cả hai tay.
Bây giờ nhịp tim của cô ấy đập có chút nhanh.
Vị thiếu nữ lồng tiếng này dường như hoàn toàn không nghĩ đến bởi vì Trình Trục biết bản thân ngọc trai cho nên đã sáng tạo ra món trà sữa trân châu đường đen.
Chung quy kinh doanh là kinh doanh, nên ưu tiên góc độ xuất phát từ thị trường, cô ấy vẫn biết điều này.
Nhưng hắn biết mình thích trân châu, cho nên hôm nay mang một ly đến cho mình, hơn nữa còn lần đầu tiên tận tay là đem ra cho người khác uống!
Cô ấy còn chưa uống trà sữa nhưng đã cảm thấy có chút ngọt rồi.
"Uống thử đi."
Trình Trục nói. Lâm Lộc ra sức gật đầu, sau đó dùng hết sức hút một ngụm lớn. Trình Trục cũng không biết cô ấy nghĩ gì, nếm thử mùi vị mà hút một ngụm lớn như vậy làm gì? Có mấy hạt đường đen bị hút vào trong ống hút, sau đó đi vào trong miệng của cô ấy, làm cho má trái của cô ấy hơi phồng lên, lại cũng có chút đáng yêu của má trái phải không cân xứng. Sau khi trà sữa và đường đen bo bo đi vào trong miệng, Lâm Lộc bỗng chốc đã hiểu rõ tại sao Trình Trục nói thật sự rất khác với khẩu vị trên đường phố! Rất ngon, rất ngon! "Thế nào, mùi vị được chứ?"
Hắn hỏi. "Tôi cảm thấy rất ngon!"
Do còn đang trân châu ngậm đường đen trong miệng nên lúc cô ấy nói chuyện miệng chu lên giống như con gà nhỏ mũm mĩm với cái đầu tròn. "Vậy thì được, ly này của cô nhạt hơn ly của tôi một chút, ly của tôi ngọt hơn, tôi cảm thấy có chút ngấy, nên cho ly của cô nhạt một chút."
"Hả? Mùi vị còn không giống."
"Thế nào?"
Cô còn muốn nếm thử để phân biệt?"
Trình Trục cười rồi cầm ly của mình lên, sau đó đưa đến cái miệng nhỏ của cô ấy. Điều không ngờ đến là Lâm Lộc thật sự vô thức hé đôi môi ra. Tay của Trình Trục ngừng lại trong không trung, nhếch mép cười:
"Xem ra cô thích ăn thực phẩm nhập khẩu?"
Lâm Lộc ngớ ra một lúc mới phản ứng lại lời ẩn ý của hắn, tức đến muốn đập hắn hai cái. "Khùng! Tôi sẽ không bao giờ uống trà sữa cậu đã uống rồi!"
"Vậy cô còn há miệng?"
"Đây là tôi đang hít thở!"
"Được được được, " Trình Trục cũng không muốn tranh cãi với cô ấy, ngược lại rất xấu xa trước mặt cô ấy đưa ống hút trà sữa vào trong miệng, sau đó mạnh mẽ uống một hơi. Hai người xuống lầu còn nói chuyện một lúc rồi chào tạm biệt nhau. "Đi đây."
Trình Trục vẩy tay.
"Ừm, tạm biệt."
Lâm Lộc cũng vẫy tay với hắn. Cô ấy đứng im nghĩ một lúc, cũng lười lên lầu nên định lái xe thẳng về nhà. Sau khi lên xe, cô ấy gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Khanh Ninh trước:
"Ninh Ninh, tớ về thẳng nhà đây."
"Được."
Thẩm Khanh Ninh trả lời lại. Trên đường lái xe về nhà, chốc chốc Lâm Lộc sẽ uống một ngụm trà sữa. Tâm tình của cô ấy rất tốt, còn ngân nga với bản nhạc trong xe. Sau khi về đến nhà, vị thiếu nữ lồng tiếng này đi vào trong phòng khách, mẹ Lâm đang ngồi trên sô pha xem tivi, vẫn là xem phim thần tượng. Như đã nói từ trước, tính cách của Lâm Lộc có một chút là từ mẹ của cô ấy. Bình thường mẹ Lâm và con gái đều hòa hợp như bạn bè vậy. Chứ không phải thì khi nhìn thấy Lâm Lộc cầm ly trà sữa trong tay còn hỏi:
"Sao trước khi về nhà cũng không hỏi mẹ có muốn uống không hả?"
"Con cũng không biết mẹ ở nhà mà."
Lâm Lộc đáp. "Ừm? Cũng đúng!"
Hôm nay bà ấy thật sự tan làm sớm. Bà ấy nhìn con gái hút từng ngụm nhỏ ngồi trước mặt mình thì khó hiểu nói:
"Con uống trà sữa gì mà ly trống trơn thế này, cũng không có nhãn mác?"
"Con không mua, có một người bạn muốn mở tiệm trả sữa, là đồ uống mới đang thử nghiệm trong tiệm, chưa có trên đường phố, ngon cực kỳ!"
Cô ấy đánh giá năm sao cho Trình Trục. "Ghê gớm vậy sao? Vậy cho mẹ uống thử một miếng."
Mẹ Lâm cười đùa nói. Kết quả, Lâm Lộc lại tỏ vẻ ăn cây nào rào cây ấy! "No! No! Không cho, không cho!"
Cô ấy kiên quyết từ chối, sau đó chuồn mất:
"Con về phòng trước đây, con ăn cơm rồi."
Mẹ Lâm nhìn theo bóng lưng của con gái, cảm thấy khó hiểu.
"Không phải con bé là kiểu người thích cúi đầu hưởng lợi sao?"
Mẹ Lâm quả là trẻ hóa, đến cả cúi đầu hưởng lợi cũng biết.
"Trước đây có gì ăn ngon, uống ngon, mình đã nói không muốn cũng cố ép mình thử một miếng."
"Hôm nay thật sự quá kỳ lạ rồi."
Vào trong phòng, Lâm Lộc đặt ly trà sữa lên bàn. Không chia cho mẹ, mẹ cũng không thể uống! Đây là Trình Trục làm riêng cho con, chỉ có thể mình con thưởng thức! Sau khi Trình Trục tạm biệt Lâm Lộc, hoàn toàn không quay về thẳng phòng mình ở khu B. Hắn đi thẳng qua một hành lang ở giữa, sau đó đi đến cửa tiệm nhỏ bên kia đường mua thuốc lá. Bệnh nghiện thuốc lá của hắn ở kiếp này không nặng như kiếp trước, một ngày hút cũng không được mấy điếu. Nhưng hắn cảm thấy cứ chạy đi mua thuốc lá rất phiền phức nên một lần mua hẳn hai cây. Hơn nữa bây giờ hắn có ba con nuôi ở trong phòng ngủ, trong phòng làm game cũng có rất nhiều nhân viên, cho nên thường sẽ phát thuốc lá cũng rất tốn kém.
"Ông chủ, cho hai cây Haily."
Trình Trục nói với ông chủ của cửa tiệm nhỏ. Từ đầu đến cuối thứ hắn quen hút nhất vẫn là Haily.
"Được."
Ông chủ đứng dậy lấy thuốc lá. Đợi đến khi hắn quay về chung cư thì dừng bước lại bên cạnh chiếc Land Rover của Thẩm Khanh Ninh. "Sao vỏ xe lại xẹp lép thế này?"
Hắn nhìn bánh phải trước của xe nói. Trình Trục ngồi xổm xuống xe, dùng đèn trong điện thoại để soi thì phát hiện trên vỏ xe có cây đinh. Hắn chụp hình rồi gửi cho Thẩm Khanh Ninh. "Bánh xe cô hết hơi rồi, cán trúng đinh."
Hắn gõ chữ. "Cậu đang ở dưới lầu hả?"
Cô ấy hỏi. "Phải, đang ở cạnh xe của cô. Trên xe cô có thứ để bơm hơi nhanh không ?"
Nếu có dụng cụ bơm hơi thì bơm tạm thời một chút sau đó lắp bánh xe là được, nếu như không có thì hắn đoán cô ấy cũng không biết thay bánh xe, bản thân giúp cô ấy một chút là được. "Có."
"Vậy được, vậy lát nữa cô nhớ bơm hơi rồi đi thay bánh."
"Được."
Nói đến đây, tuy rằng một đêm đó đã có một lần đụng chạm thân mật, nhưng sau đó không phải cô ấy chủ động xác định rõ sự việc rồi sao, Trình Trục cũng thuận theo bậc thềm đi xuống, vẫn nên lập tức xác định quan hệ, sự tiếp xúc bình thường của hai người cũng đã quay về vị trí ban đầu rồi, tần suất nói chuyện hoàn toàn không cao. Quan hệ hiện giờ chắc chắn là không thể xác định! Nhưng nếu như lần sau có cơ hội hôn thì con mẹ nó ông đây vẫn hôn! Sau khi lên lầu, Trình Trục ngồi trên sô pha, cần điện thoại lên bắt đầu chọn chỗ ăn khuya. "Hay là vẫn là tiệm thịt nướng đó đi."
Hắn nghĩ thầm. Ừ, chính là tiệm thịt nướng hắn đã dẫn Trần Tầm đi. "Ngày mai chính là ngày nghỉ thu rồi."
"Cũng không biết bây giờ giảng viên đang làm gì?"
Trường Đại học Khoa học và Công nghệ, lầu ký túc xá của giảng viên. Cả ngày tâm tình của Trần Tầm rất tốt, thì bị một đoạn tin nhắn phá hỏng rồi. Vốn dĩ ngày mai phải đi chơi thu, cô ấy đã mong chờ hơn một tuần rồi. Lúc chiều cô ấy đã bắt đầu chuẩn bị hành lý. Đã bỏ đồ lót thành bộ, còn có quần áo ngủ sạch sẽ, còn miếng bịt mắt, mặt nạ... vào bên trong. Đã lâu rồi không đi ra ngoài chơi, tuy rằng điểm đến lần này chỉ là nhà trọ bình thường, nhưng cô ấy cảm thấy một khi có nam sinh đặc biệt, Trình Trục, ở đây vậy thì chuyến đi này chắc chắn cũng sẽ vô cùng thú vị. Cuối cùng cô ấy vẫn lưỡng lự một hồi, con nên mang theo một chai rượu vang không?"
Một người ngủ ít như cô ấy, lại thường mất ngủ, cho nên có thói quen thỉnh thoảng uống một chút rượu vang trước khi ngủ. Chỉ có điều, nói đến lại buồn cười, trước đây cô ấy uống rượu vang thường dùng ly đế cao, suy cho cùng cô ấy tinh tế mà. Nhưng bây giờ uống rượu thì cô ấy sẽ dùng ly rượu nhỏ và bình rượu nhỏ mà Trình Trục giúp cô ấy mang từ quán thịt nướng đến. "Bỏ đi, mang theo rượu luôn."
Cuối cùng Trần Tầm đã quyết định. Lỡ đâu giường và gối đó làm bản thân ngủ không ngon thì đoán chừng buổi tối càng khó ngủ hơn.
Ừm, chắc chắn không phải muốn rượu với Trình Trục. Thực ra cô ấy có chút sợ uống rượu với hắn. Trần Tầm lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Bởi vì cô ấy biết rất rõ điều gì đang đè nén trong lòng mình. Đó là những thứ thậm chí có chút vi phạm trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục.
Mà trước đó nửa giờ cô ấy đã nhận được một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn trực tiếp khiến cho cô ấy buồn rầu, trong chốc lát tâm trạng đã trở nên tồi tệ. Đó là tin nhắn khấu trừ, là khấu trừ tự động của phí bảo hiểm. Cô ấy không mua bảo hiểm cho bản thân mình, thực ra bản thân cô ấy không cần đến vậy, tốt xấu gì cũng giảng viên trường đại học mà không phải sao? Bảo hiểm này là mua cho mẹ của cô ấy, đã bắt đầu mua từ năm trước rồi, xem như là quà sinh nhật cho bà ấy. Dựa theo âm lịch thì sinh nhật âm lịch năm nay của mẹ cô ấy là hai tuần nữa.
Chi phí bảo hiểm tổng cộng không đến 1200, không đắt lắm. Nhưng đối với cuộc sống túng quẫn bí bách như hiện giờ của cô ấy mà nói, chắc chắn là đã rét vì tuyết lại giá vì sương! Cô ấy đã quên chuyện này rồi, cũng không chú ý đến tin nhắn chi phí duy trì trước đó.
Cô ấy nhìn số dư trong thẻ ngân hàng một cái, không ngờ chỉ còn hơn bốn trăm thôi. Ngày mai ra ngoài chơi, giống như lại có một khoản chi phí. "Hơn nữa tiếp theo là mùa đông tôi ghét nhất."
Mùa đông là mùa cô ấy không thích nhất, bởi vì mùa này rất dễ tạo khoảng cách giữa con người với nhau. Quần áo mùa đông rất dễ nhìn ra một người có nghèo khổ hay không. Bởi vì quần áo mùa đông đắt, còn đắt hơn quần áo mùa hè rất nhiều. Khi thời tiết ấm ấm giá thành duy trì rất nhiều sự duyên dáng thanh nhã của cô ấy sẽ càng thấp hơn. Nhưng mùa đông không giống. Khối lượng quần áo mùa đông tốt một chút đều không tiện đi đâu.
Nếu như hơi đẳng cấp một chút thì giá cả rất cao. Mùa đông năm nay, hơn một nửa của cô ấy là sẽ không mua thêm quần áo mới. Trần Tầm nhìn thông tin khấu trừ trong điện thoại, bất giác lại nghĩ đến người đàn ông sống với mình đã lừa tiền của cô ấy. Chuyện này cô ấy đã cố gắng không nghĩ đến, bởi vì mỗi lần nhớ lại đều sẽ cảm thấy rất khó chịu. "Hơn bốn trăm, lại trừ đi chi phí đi ra ngoài của ngày mai..."
Còn một khoảng thời gian nữa mới đến lần phát lương sau.
Hơn nữa nên biết cô ấy đang sống ở Hàng Châu. Một người làm việc ở Hàng Châu, trong thẻ chỉ có mấy trăm tệ, vậy cảm giác an toàn lòng có thể nói là thiếu hụt nghiêm trọng. Có thể nói là đến cả bệnh cũng bệnh không nổi!
"Tôi vốn dĩ hoàn toàn sẽ không như vậy..."
"Vốn hoàn toàn không đến nỗi giống như vậy."
Thu nhập của cô ấy không đủ để cho cô ấy trải qua cuộc sống sung túc, nhưng chí ít sẽ không vô cùng thảm hại ở trong thành phố không nơi nương tựa thế này. Cảm giác mệt mỏi sâu bên trong đó lại một lần nữa dâng lên trong đầu. Cô ấy cũng không biết khi nào mới là thoát khỏi cuộc đời như vậy của bản thân. Trần Tầm rất muốn sống nhẹ nhàng, nhưng dường như đến cả sống nhẹ nhàng cũng đã không làm được rồi. Cô ấy cần một công việc ổn định. Nhưng công việc ổn định cũng thường đại diện bất cứ lúc nào người trong gia đình cũng có thể tìm đến. Đây mới là chuyện lo lắng nhất, đáng sợ nhất, hoang mang nhất của Trần Tầm. Cô ấy cảm thấy có một lồng chim vô hình bao vây lấy bản thân.
Vốn sĩ bởi vì Trình Trục và thay đổi cảm xúc ổn định, lúc này lại có sự suy sụp nhẹ. Lúc này đây, cô ấy đã nhận thức thâm sâu một câu:
"Sự suy sụp của con người bây giờ là một loại suy sụp mãn tính. Nói lên đã không quá ham muốn sống, lại không dám đi chết."
Ý nghĩ đó lại lần nữa nổi lên trong đầu:
"Nếu như có thể đổi cách sống thì tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận