Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 64: Học tỷ và học đệ

Thẩm Khanh Ninh từ xa nhìn Trình Trục không rời mắt cho đến khi Lâm Lộc từ nhà vệ sinh trở lại ngồi bên cạnh Trình Trục mới thôi. Nhưng cô vẫn âm thầm quan sát tương tác giữa hai người họ.
Lâm Lộc dùng bàn tay nhỏ lạnh như băng vỗ vỗ má của mình, nói với Trình Trục:
"Tôi vừa soi gương, mặt đỏ quá!"
"Ngày bình thường cô không uống rượu à?"
Trình Trục nhìn Lâm Lộc, quả thực mặt cô ấy rất đỏ.
Nhưng phần đỏ nhất trên người cô thật ra là tai. Dáy tai thường ngày trắng trong như pha lê lúc này lại đỏ như nung.
Lâm Lộc trả lời:
"Thật ra tôi uống rượu không tốt lắm. May mắn thay hôm nay đội chúng ta không thua nhiều. Nếu không, tôi chỉ chơi hai hiệp rồi về nhà, tránh khỏi nôn mửa trong phòng, mất mặt chết được."
Nói xong cô kiểm tra thời gian trên điện thoại:
"A! Đã gần mười hai giờ rồi! Ăn bánh sinh nhật xong một lát ta sẽ rút lui."
Nghe vậy Trình Trục khẽ gật đầu, nói:
"Giang Vãn Châu và tôi trên đường tới đây cũng thống nhất 12 giờ sẽ đi."
Giang Vãn Châu ngồi ở một bên ăn đĩa hoa quả không khỏi cười lạnh:
"Đúng, đúng, đã thỏa thuận từ lâu rồi."
Tiểu Giang tổng hiện tại luôn cảm thấy trước đây mình đã lo lắng cho hắn vô ích. hắn nghĩ thầm:
"Mình còn sợ rằng sau khi chia tay với Lý Hân Duyệt, hắn sẽ bị tổn thương tinh thần, không thoát ra được."
"Bây giờ thì tốt rồi, hắn không những không sao mà còn đi được rất xa! "Giang Vãn Châu có chút tức giận. Bất quá nói thật hắn rất ngưỡng mộ người như Trình Trục. Thoải mái, không chịu trói buộc, không keo kiệt, hơn nữa còn can đảm. Khốn kiếp, tiến bộ quá nhanh, trực tiếp tiến đến bậc cao nhất! Học sinh trung học bình thường, cho dù ngồi cạnh nữ thần như Lâm Lộc cũng chỉ biết nhìn. Thế nhưng Trình Trục này gia cảnh bình thường lại được Lâm Lộc tiếp đãi cực tốt... Tiếp theo, mọi người hát chúc mừng sinh nhật cho Thẩm Minh Lãng và cùng nhau chia bánh sinh nhật. Qua mười hai giờ, Thẩm Khanh Ninh và Lâm Lộc chuẩn bị rời đi. Trình Trục và Giang Vãn Châu cũng đứng lên cáo từ.
Thẩm Minh Lãng thấy vậy liền bảo mọi người đừng ở trong phòng nữa, cùng nhau đi đi. Những người này chuẩn bị đi tiếp tăng ba, chuẩn bị đến hộp đêm quẩy. Thẩm Khanh Ninh không ở bên cạnh thì hắn mới có thể thoải mái chơi đùa. Đối với Thẩm Minh Lãng, bạn gái bên ngoài không thể quản được hắn, nhưng chỉ cần một ánh mắt của em gái hắn liền sợ hãi, cái này chính là huyết mạch áp chế. Khi cả nhóm bước ra khỏi phòng, Thẩm Minh Lãng khoác vai Trình Trục, ân cần nhiệt tình nói:
"Biểu đệ, đi quẩy không?"
"Không đi được" - Trình Trục từ chối. "Sao thế, khó khăn lắm mới được nghỉ hè, dù gì mỗi ngày cậu đều rảnh rỗi mà."
Thẩm Minh Lãng đáp "Tôi mới mở một cửa hàng trên Taobao, dạo này có rất nhiều việc vặt cần hoàn thành."
Trình Trục cười đáp. Hắn cố ý nói với Thẩm Minh Lãng chuyện này để xem Diệp Tử có nói với Thẩm Minh Lãng việc cô ta đến chỗ mình làm người mẫu hay không. Quả nhiên, Thẩm Minh Lãng căn bản không biết Trình Trục đang mở một cửa hàng thương mại điện tử, vừa phà hơi rượu vừa nói:
"Vậy à? Đến lúc đó nói một tiếng, tôi bảo mọi người đặt hàng cho cậu."
"Được."
Trình Trục cười, trong lòng nghĩ:
"Xem ra anh thật sự là khách hàng lớn, một năm hẳn là phải mua rất nhiều hàng đúng không?"
Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh đang nghe, không nhịn được nhìn về phía Trình Trục. Thẩm Khanh Ninh tính tình lạnh lùng, sẽ không chủ động đặt câu hỏi, nói thẳng ra là - người này rất kiêu ngạo. Nhưng con nai nhỏ trong rừng Lâm Lộc này lại khác, cô nghiêng đầu nhìn Trình Trục, hỏi thẳng:
"Trình Trục, cậu bán cái gì thế?"
Ngoài ra, Lưu Hoành Kính, Uông Vĩ và những người khác cũng đang nghiêm túc nghe lén. Nhờ phúc của Trình Trục, bọn hắn được đều vào nhà vệ sinh nôn một lần. Đương nhiên, thật ra là do mình không người, thậm chí còn không có gan chơi đối đầu trên bàn rượu . Thẩm Minh Lãng trước đó đã giới thiệu qua, Uông Vĩ tình cờ giúp gia đình hắn phụ trách thương mại điện tử nên hiện tại hắn trở thành người tò mò nhất. Trình Trục nhìn Lâm Lộc cười đáp:
"Bán nữ trang" Nghiêm túc mà nói, hắn cũng không tính là lừa người. Quần áo nữ QQ cũng là quần áo nữ. Nghe vậy, Lưu Hoành Kính uống một ngụm rượu nói:
"Cậu một thân đại nam nhân, lại bán quần áo nữ? Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Uông Vĩ:
"Tiểu Trình, Uông Vĩ phụ trách điều hành việc kinh doanh thương mại điện tử của gia đình. Nhà hắn làm quần thể thao, hay là cậu tìm hắn thỉnh giáo một chút?"
Uông Vĩ sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy, vừa rồi bị áp bức trên bàn rượu, lập tức cười nói:
"Tiểu Trình, lát nữa để lại WeChat, có gì không hiểu cứ hỏi Uông ca. " Một số người uống rượu liền trở nên lắm mồm. Tên Uông Vĩ này bắt đầu khoác lác, nói rằng hắn đã lãng phí bao nhiêu tiền cho Trực thông xa mới tìm được lối ra. Trình Trục căn bản không thèm nghe. Ngươi đang dạy ta cách làm việc? Tên mập Lưu Hoành Kính dường như đã chú ý tới vẻ mặt lơ đãng của Trình Trục, lập tức dựa vào tuổi tác của hắn, dùng giọng điệu của người từng trải tạo đà cho Uông Vĩ. "Tiểu Trình, khi chúng tôi bằng tuổi cậu, cũng không thể nghe lọt lời người khác, khi ngã ngựa sẽ biết mình từng cứng đầu tới mức nào."
Uông Vĩ cũng rất phối hợp:
"Cậu bán quần áo nữ là đi theo phong cách nào, tôi giúp cậu một chút."
Trình Trục thấy hắn nhất quyết trang bức như vậy, không nhịn được cười, nói:
"Phong cách thể thao, tôi cũng bán quần thể thao."
Cái này cũng không tính là lừa người, chỉ là quần áo thể thao này không phải là quần áo thể thao đó và phong cách thể thao này cũng không phải là phong cách thể thao đó mà thôi. Thẩm Minh Lãng lập tức hăng hái nói:
"Chậc! Cùng loại? Đối thủ cạnh tranh! Vậy cậu tốt nhất đừng dạy nữa, tôi sợ cậu cố ý giở trò, biểu đệ, đừng nghe hắn, đám người này rất xấu!"
Uông Vĩ trầm mặc.
Lâm Lộc đứng một bên nghe mọi người trò chuyện, cũng muốn thể hiện ủng hộ Trình Trục một chút liền nói:
"Đến lúc đó cậu gửi hàng cho tôi, tôi chắc chắn sẽ mua."
Thẩm Khanh Ninh không nói chuyện, chẳng biết tại sao cô luôn cảm thấy Trình Trục đang nói nhảm. Trình Trục liếc nhìn Lâm Lộc, xua tay nói:
"Không cần không cần, về sau có cơ hội tôi sẽ tặng cô mấy bộ."
"Tặng cho tôi? Cửa hàng của cậu mới khai trương, không cần đâu. Chờ cậu kiếm được nhiều tiền tôi sẽ tự mình đến lấy! Hehe!"
Sau khi uống một chút rượu, Lâm Lộc càng tăng động hơn, cô chắp tay sau lưng lùi về sau, vừa đi vừa mỉm cười rạng rỡ.
Mọi người sau khi gọi taxi thì cứ như vậy chia tay nhau ở cổng. Thấy Thẩm Khanh Ninh uống nhiều rượu, Thẩm Minh Lãng vẫn có chút lo lắng. Lâm Lộc lập tức nhảy ra nói rằng mình không uống nhiều, tối nay sẽ ở cùng Thẩm Khanh Ninh, không cần bận tâm. Thẩm Minh Lãng lúc này mới yên lòng, còn đặc biệt đến cửa Karaoke tìm một nữ tài xế. Về phần Trình Trục, hắn cũng không muốn để Giang Vãn Châu lái xe đi đường vòng để đưa hắn về nhà nên trực tiếp gọi taxi. Bên trong chiếc Range Rover màu trắng, Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh đang ngồi ở ghế sau cùng nhau.
Dọc đường, Lâm Lộc hơi say nên rất hưng phấn, không ngừng nói luyên thuyên, nói rằng đã gọi Trình Trục là sư phụ nên được hắn dạy cho mấy chiêu! Dưới anh đèn mờ, Thẩm Khanh Ninh dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn bạn thân của mình:
"Lần trước không phải ngươi nói mấy trò như thế rất nhạt nhẽo sao?"
"Đúng vậy, có thể là do người lần trước chúng ta chơi cùng không vui lắm?"
Lâm Lộc đáp. "Lần trước cũng chỉ có mấy người, cậu, tớ, anh trai tớ, Giang Vãn Châu, cùng anh họ đã tới thủ đô làm việc của tớ."
Thẩm Khanh Ninh tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Lộc. Lâm Lộc mỉm cười đáp:
"Khó trách, đội hình này nghe có vẻ rất nhàm chán."
Thẩm Khanh Ninh im lặng.
Sao cậu không nói thẳng ra là cảm thấy chơi cùng Trình Trục thú vị đi? Thẩm Khanh Ninh không khỏi tức giận:
"Nói cho cậu biết, Giang Vãn Châu kể với tớ rằng Trình Trục cũng học tại Đại học Khoa học và Công nghệ Hàng Châu, hắn sẽ là đàn em của chúng ta khi học kỳ mới bắt đầu, cậu còn gọi hắn một câu sư phụ."
"Hả? Là thật sao?"
Lâm Lộc nghe vậy, hai mắt liền sáng lấp lánh như sao. Seiyuu thiếu nữ lại tới giờ phát bệnh, đổi giọng:
"Vậy thì quá tốt rồi. Từ giờ trở đi tớ sẽ gọi hắn là sư phụ, hắn gọi tớ là học tỷ. Chúng tớ mạnh ai nấy gọi, he he!"
Thẩm Khanh Ninh không nói nên lời, tiếng sư phụ này cậu gọi cũng quá thuận miệng rồi? Lúc này, Lâm Lộc đột nhiên thốt lên:
"Sao hắn lại không nói cho chúng ta biết là cùng trường đại học! Không được, bây giờ tớ phải tìm hắn để hỏi cho ra nhẽ!"
Thẩm Khanh Ninh cạn lời.
Hình như tớ đã cho cậu lý do để đi tâm sự, đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận