Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 558: Nhìn mông biết người (2)

Bởi vậy, Trình Trục còn chuyên môn trò chuyện với đám người tư bản Phổ Lâm một chút về việc cần phải vô cùng thận trọng khi liên danh.
Điều này càng khiến Nhạc Đông Dịch cảm thấy tán thưởng người trẻ tuổi này hơn.
"Vẻ bề ngoài và lời nói tuy cảm thấy rất hoang dã, nhưng thật ra trong xương cốt là người ổn định, làm việc cũng rất cẩn thận, suy tính cũng rất chu đáo."
"Giống tôi!"
"Càng nhìn càng giống tôi khi còn trẻ!"
"Giống tôi lúc còn trẻ" phiên bản 2.0. Lúc trước trong tư bản Phổ Lâm chỉ có Nhạc Đông Dịch gặp Trình Trục, những người khác cũng chưa từng tiếp xúc với hắn.
Hiện tại mọi người chỉ ngồi tán gẫu, nhưng bởi vì lời lẽ và tầm nhìn của Trình Trục mà mọi người lại có thêm vài phần tin tưởng với hạng mục Trục trà này. "Người trẻ tuổi đầu năm nay ghê gớm thật!"
Sau khi đoàn người đi ra khỏi phòng họp, đúng như Trình Trục dự liệu, Nhạc Đông Dịch còn đặc biệt chụp ảnh chung với hắn. Về chuyện tư bản Phổ Lâm đầu tư cho Trục trà một trăm triệu, sẽ dựa theo thời gian ước định lúc trước, công bố ra ngoài vào tuần sau. Tư bản Phổ Lâm ngay cả truyền thông liên quan cũng đã liên hệ xong, chỉ muốn đốt ngọn lửa này mạnh hơn chút nữa! Nguyên nhân rất đơn giản, từ giây phút bắt đầu, ánh mắt Nhạc Đông Dịch đã tập trung vào vòng gọi vốn lần hai của Trục trà. Ngành trà sữa là sản phẩm được bán ra hàng thật giá thật. Nhưng dù sao nó cũng là trà sữa nổi tiếng trên mạng. Nếu đã tự mang thuộc tính nổi tiếng, vậy thì chắc chắn những gì nên vận hành vẫn phải vận hành. Lúc Trình Trục rời khỏi tư bản Phổ Lâm, là xe thương vụ của tư bản Phổ Lâm đưa hắn về khách sạn. Hôm nay Nhạc Đông Dịch có rất nhiều chuyện, cho nên không giữ hắn lại ăn cơm chung. Ông ấy rất thích cậu trai này, luôn cảm thấy mình có thể liên tiếp thấy bóng dáng lúc còn trẻ trên người hắn. Sự tán thành đến từ những người uy tín lâu năm lại lần nữa Cộng 1! Sau khi trở lại khách sạn, Trình Trục liền gửi tin nhắn WeChat cho Hồ Ngôn:
"Tôi đã làm xong việc chính hôm nay rồi, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?"
"Nhà tôi, thế nào?"
Hồ Ngôn đề nghị.
Trình Trục nghi hoặc.
Cô có chắc không? Hồ Ngôn thấy hắn gửi dấu chấm hỏi tới, còn tưởng rằng hắn đang nghi ngờ khả năng nấu nướng của mình, hoặc là cảm thấy mình keo kiệt. Cô ấy lập tức đánh chữ:
"Ông chủ à, khả năng nấu nướng của tôi rất tốt, sư muội rất thích ăn đồ tôi nấu."
"Còn nữa nè! Hôm nay khẳng định sẽ làm tiệc lớn! Tôi chắc chắn sẽ mua nguyên liệu nấu ăn tốt!"
Trình Trục đã nhìn ra, cô thật sự không muốn ra ngoài. Đối với nữ họa sĩ thích ru rú trong nhà này mà nói, đi tới nơi nhiều người dường như đúng là một chuyện cực kỳ khủng bố. Nhà, là nơi có cảm giác an toàn nhất! Hắn không khỏi nhớ lại lần trước Hồ Ngôn đến Hàng Châu, mình vỗ bả vai cô một cái, ra hiệu cô mau lên xe. Bởi vì lúc ấy bên cạnh còn có một đám người, khiến cho mặt cô đỏ lên trong nháy mắt, ngay cả lỗ tai và cổ cũng đỏ bừng, đỏ đến dọa người. Trình Trục cũng cảm thấy hơi ngơ ngác:
"Tôi vỗ vai thôi mà cô đã như vậy, nếu tôi vỗ được cái mông béo của cô, cô không đến mức ngất ngay tại chỗ chứ?"
Hắn cầm lấy di động bắt đầu đánh chữ:
"Vậy cô gửi địa chỉ cho tôi, khoảng năm giờ rưỡi tôi sẽ tới."
"Được!"
Hồ Ngôn gửi định vị tới, cách Trình Trục khá xa. Thượng Hải chỉ có điểm này là không tốt, quá rộng lớn! Sau khi trò chuyện với Hồ Ngôn, Trình Trục liền gọi điện thoại cho Thẩm Minh Lãng, báo cho hắn ta chuyện bỏ vốn đã kết thúc, chương trình đã vận hành rồi, có thể yên tâm. Nhưng không ngờ bên kia lại trả lời:
"Cho nên chắc chắn có thể thấy được tin tức trong tuần?"
Trình Trục: Mẹ nó, tôi phục thật rồi! Trong lòng anh luôn nhớ đến chuyện làm màu như vậy đúng không? Sau khi nói chuyện điện thoại với hắn ta xong, Trình Trục định tìm một trung tâm thương mại dạo chơi, dạo xong thì trực tiếp tới nhà Hồ Ngôn. Lúc rời khỏi phòng, Trình Trục lại quay trở về, lấy tập hồ sơ kia ra. "Thiếu chút nữa quên mất mày, không quan tâm tối nay có hữu dụng hay không, cứ mang mày theo đã rồi nói sau."
Hắn thầm nói trong lòng. Năm giờ hai mươi sáu phút chiều, Trình Trục đã tới ngoài cửa nhà Hồ Ngôn, ấn chuông cửa. Nữ họa sĩ mập mạp mặc tạp dề lập tức đi ra mở cửa. Lúc này cô đang bận rộn trong bếp, hoàn toàn không thoát thân ra được, bèn hô lên:
"Ông chủ, cậu đeo bọc giày vào là được rồi, sau đó tự ngồi trên ghế salon một chút đi, đồ ăn sắp xong rồi."
"Được."
Trình Trục nói. Hắn thay bọc giày vào nhà, rồi bắt đầu đi tham quan căn hộ một phòng khách một phòng ngủ mà Hồ Ngôn thuê. Nói như thế nào đây? Vừa nhìn đã biết là mới dọn dẹp xong vào lúc chiều. Sạch sẽ đến quá bất hợp lý. Cực kỳ giống mấy đứa bạn cùng phòng trong ký túc xá đại học, một hôm nào đó đầu óc cả bọn đột nhiên cùng lên cơn động kinh, nhất định phải làm tổng vệ sinh. Sau khi làm xong, sắp không còn bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào nữa. "Cần tôi hỗ trợ không?"
Trình Trục đi về phía phòng bếp, khách sáo hỏi một câu. Khả năng nấu nướng của hắn không tệ, nhưng lại rất lười. Có điều, khi Trình Trục đi vào phòng bếp, Hồ Ngôn vừa lúc có thứ gì đó rơi xuống đất, hơn nữa còn rơi vào ngăn tủ. "Không cần không cần."
Cô còn đang chật vật quỳ sấp xuống. Một màn này đánh vào thị giác cực mạnh, cứ như vậy thu hết vào đáy mắt Trình Trục. Hình ảnh này nên hình dung như thế nào đây? Mọi người đều biết, trên mạng mọi người rất thích dùng một ký hiệu để hình dung người quỳ xuống, đó chính là: orz. Ba chữ cái này kết hợp lại với nhau, nhìn giống như có người đang quỳ xuống. Hồ Ngôn thì không phải vậy, chỉ orz căn bản không cách nào hình dung được cô. Cái mông to mập của cô nổi bật đến mức lúc trước cho dù cô có đeo khẩu trang, Trình Trục cũng có thể nhìn kích cỡ mông để nhận người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận