Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 428: Mẹ của Lâm Lộc (2)

"Hả? Mọi người đi mua Trục trà à?"
Lâm Lộc hỏi.
"Ừm, mẹ vừa mới đi mua, mua xong rồi đón nó tan học."
Mạnh Nguyệt trả lời.
"Lộc Lộc, lần đầu tiên mẹ nhìn thấy quán trà sữa có bò vàng đấy."
Vẻ mặt Mạnh Nguyệt mới lạ, còn cảm thấy rất thần kỳ.
"Hả? Mẹ còn mua cả bò vàng à."
Lâm Lộc bối rối.
"Đúng vậy, bằng không xếp hàng đến chết sao? Thời gian của mẹ rất quý giá đó."
Người mẹ có tâm hồn trẻ trung hòa nhập với bọn nhỏ, nháy mắt với con gái mình.
Tính cách của Lâm Lộc quả thật có rất nhiều chỗ giống mẹ.
"Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện đi mua Trục trà, nó cũng hot như thế trong vòng tròn người trung niên của các mẹ sao?"
Lâm Lộc ngồi xuống ghế salon, vẻ mặt hiếu kỳ.
"Cái gì gọi là vòng tròn người trung niên chúng ta chứ? Con nói giống như mẹ đã thoát ly khỏi vòng tròn người tuổi trẻ các con vậy."
Mạnh Nguyệt có vài phần bất mãn. Lâm Kỳ không nói tiếng nào, cứ ở bên cạnh uống liên tục từng ngụm một. Ngon quá, đúng là ngon thật! Ngon hơn trà sữa ở cổng trường cấp ba nhiều! Cậu ấy thích nhất là lớp phô mai bên trên, lúc uống ngụm đầu tiên còn có chút kinh diễm nho nhỏ. "Được được được, mẹ cũng là người trẻ tuổi."
Lâm Lộc thấy mẹ ủng hộ Trục trà như vậy thì khen bà ấy một câu, sau đó hỏi:
"Mọi người cảm thấy ngon không?"
"Đúng là không tệ nha."
Mạnh Nguyệt trả lời:
"Mẹ vốn còn tưởng hoàn toàn là lăng xê, không nghĩ tới vị ngon ngoài dự liệu, chủ yếu là cảm giác lành mạnh hơn những quán trà sữa khác một chút?"
"Chắc chắn rồi, nguyên liệu đều dùng hàng tốt."
Lâm Lộc nói ngay lập tức. Mạnh Nguyệt nhìn cô, chậm rãi buông trà sữa trong tay xuống, nhìn con gái nói:
"Mẹ nghe Hạ Lương nói, cửa hàng này là do cậu ấy thiết kế, nói là đơn hàng do con giới thiệu."
Hạ Lương chính là nhà thiết kế của Trục trà. "Đúng vậy, ông chủ là bạn tốt của con."
Lâm Lộc trả lời:
"Có phải Hạ Lương hiện tại vui muốn chết không, cửa hàng cậu ấy thiết kế hot rồi, không chừng cậu ấy lại có thể tăng thêm một đợt phí thiết kế nữa."
"Cậu ấy đương nhiên là vui vẻ rồi, ở trong công ty bây giờ gặp ai cũng nói."
Mạnh Nguyệt cười cười. Với bà ấy mà nói, công ty thiết kế nhà mình làm ra một tiệm nổi tiếng trên Internet, cũng khá có chỗ tốt với công ty. Về sau khách hàng tìm tới cửa, vậy thì ví dụ thành công lại có thêm một cái. Những người cũng muốn mở cửa hàng nổi tiếng sẽ càng dễ bị đả động hơn. Mà bạn phải biết, người muốn mở cửa hàng nổi tiếng, đa số đều sẵn sàng chi trả tiền thiết kế, trên phương diện sửa chữa cũng cam lòng đập tiền. Tuy nói trang trí và sửa chữa cần rất nhiều vốn, nhưng loại đơn hàng này, thường thường lợi nhuận sẽ cao hơn. "Nhưng con lén nói mẹ nghe nhé, thật ra trên phương diện thiết kế, Hạ Lương cũng không bỏ ra bao nhiêu công sức."
Lâm Lộc nói với mẹ. "Đều là người bạn kia của con nói như thế nào, cậu ấy làm như thế đó."
Cô cảm thấy Trình Trục quả thật rất lợi hại, cực kỳ có bản lĩnh! Xem đi, một cửa hàng gắp thú nho nhỏ thôi mà hắn cũng có thể làm ra phong cách đặc biệt, làm ra mấy điểm check-in, quả thật hiệu quả giống như hắn dự đoán, trực tiếp bùng nổ. Hiện tại quán trà sữa cũng như thế, đều đang dẫn dắt trào lưu mới, không chừng sau này mọi người sẽ tranh nhau bắt chước. Thậm chí có lúc cô còn cảm thấy người này không đến công ty nhà cô làm việc, có hơi đáng tiếc. Hạ Lương cũng không lợi hại bằng hắn, kém xa! "Ơ, không đúng, nếu như mình bắt hắn lại, vậy chẳng phải cũng tương đương với người ở công ty nhà mình sao?"
Tâm tư Lâm Lộc nhảy nhót, trong lòng còn toát ra ý nghĩ như vậy. Mạnh Nguyệt nghe con gái nói thì bật cười:
"Thật sao? Phương diện thiết kế căn bản là người bạn này của con tự mình chỉ đạo? Vậy xem ra người thanh niên này rất có ý tưởng, công ty chúng ta còn được thơm lây à?"
"Không khác lắm!"
Lâm Lộc còn rất khoe khoang, cô cũng thấy được vinh dự. Mạnh Nguyệt nhìn cô, bỗng nhiên nói một câu:
"Hôm nay mẹ nói chuyện với Hạ Lương một chút, cậu ấy nói với mẹ là ông chủ của cửa hàng này còn là một tiểu soái ca, vừa cao vừa đẹp trai."
Lâm Lộc nghe xong lời này, không hiểu sao thấy hơi hồi hộp, cảm giác bên trong có một ít tín hiệu. "Hôm nay lúc mẹ đi mua trà sữa, vốn còn muốn nhìn xem có thể gặp được tiểu soái ca này hay không, kết quả ngược lại, trong tiệm không có một ai đẹp trai, xem ra, lúc mẹ đến thì hắn không đến."
Mạnh Nguyệt còn cười cười. "Hả? Mẹ còn muốn gặp hắn à?"
Lâm Lộc kinh hãi. Học sinh cấp ba Lâm Kỳ ngồi ở một bên vốn chỉ chuyên tâm uống trà sữa, nhưng nghe mẹ và chị gái nói chuyện phiếm, cậu ấy cũng cảm thấy có gì đó không đúng, lỗ tai sắp dựng thẳng lên nghe rồi. Hóng hớt, tôi ngửi thấy mùi hóng hớt! "Sao con lại căng thẳng như vậy? Mẹ không gặp bạn con được à?"
Mạnh Nguyệt hỏi. Lâm Kỳ ở bên cạnh buông trà sữa trong tay xuống, cũng nhìn về phía Lâm Lộc, mở miệng nói:
"Chị, chắc không phải là chị yêu rồi chứ! Người này không phải là bạn trai của chị đâu nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận