Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 453: Phát điên vì hắn (1)

Trần Tầm đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, nhìn chiếc Land Rover màu đen chiếu đèn sáng lóa trong đêm ngừng trong nhà xe dưới lầu, lại nhìn đoạn tin nhắn nhận được trong điện thoại, chỉ cảm thấy mình thật sự sắp bị hắn làm phát điên mất rồi!
Lúc này, trong lòng cô ấy thậm chí đã dấy lên sự thôi thúc muốn khoác áo khoác lên lại, sau đó mang giày, lao xuống lầu Cô ấy đã tiếp thu giáo dục bậc cao, cũng đã trải qua giao đoạn tuổi thanh xuân của thiếu nữ, lại có sự từng trải trong xã hội nhất định, nhưng lúc này đây, cô ấy vẫn bốc đồng!
Trần Tầm có thể cảm nhận được nhịp tim đập của mình rất rõ ràng.
Trần Tầm có thể cảm nhận được tay mình hơi dùng sức nắm lấy điện thoại. Trần Tầm có thể cảm nhận được ánh mắt của mình hướng xuống lầu mang theo rất nhiều hy vọng. "Tôi làm gì không muốn chứ!"
Cô ấy nói thầm:
"Tôi không phải là ý này!"
Nào ngờ, đối phương còn rõ ràng hơn bản thân bạn, bạn không phải là ý này. Cũng như câu nói:
"Người vu oan bạn biết rõ bạn trong sạch hơn cả bạn."
Tiếp sau đây thì hay rồi, cô ấy có chút không biết phải làm thế nào để trả lời tin nhắn Wechat lại. Nhưng mà, bạn cho rằng như vậy là kết thúc rồi sao? Trong khi cô ấy đang mắc kẹt làm thế nào trả lời thì người đàn ông ngồi trong xe suy đoán chắc chắn bây giờ cô ấy đang vẫn còn đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Cho nên, rất nhanh Trình Trục đã tắt động cơ xe rồi. Hắn mở cửa xuống xe. Những lúc thế này hắn sẽ không chọn gửi lại tin nhắn Wechat. Bởi vì theo hắn thấy, vừa rồi chắc chắn là chữ viết đã mang đến sức tấn công lớn hơn. Nhưng hiện giờ thì không giống. Trình Trục lập tức gọi điện thoại cho Trần Tầm, hắn đã chọn cách gọi điện thoại. Người giảng viên cứ vậy đứng bên cửa sổ, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe, tay đang giữ điện thoại và ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà cô ấy. "Muốn tôi lên đó sao?"
Giọng nói có hơi trầm của hắn đã truyền đến điện thoại của cô ấy. Hắn chỉ nói năm chữ như vậy thôi. "Ừm."
Cô ấy nhỏ giọng đáp một tiếng, nhưng không biết vì sao, rõ ràng trả lời như vậy cũng đã đủ rồi lại còn nói thêm một tiếng:
"Muốn."
Trình Trục là một người có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa đã biết rõ tính cách của Trần Tầm như lòng bàn tay. Cho nên, lúc rời khỏi nhà của viện trưởng Trương, ngay lập tức hắn đã nhận thấy cảm xúc của cô ấy, mới có câu nói đó, mới có nụ hôn ngay cầu thang trong ánh đèn cảm ứng chớp nháy. Cũng chính vì vậy nên hắn biết đối phương không muốn để hắn đi, muốn ở cùng hắn thêm chút nữa. Cho nên hắn mới làm như vậy. Kết quả thứ hắn nhận thấy là, đối phương thật sự hoàn toàn không muốn hắn xuống lầu, mà hắn làm như vậy mới lạ, tin nhắn Wechat gửi đi đã thể hiện rõ da mặt dày và thái độ kiên định rồi, hiệu quả hoàn toàn không giống nhau, sẽ nói lên có chút dính người.
"Tôi không phải kiểu cún con cầu xin chị gái đi cùng tôi."
Hắn nghĩ thầm. Hắn cũng hiểu rõ, không có tác dụng với Trần Tầm. Tuy rằng cô ấy đúng là một cô gái vai chị, cả ngày đều mặc quần áo phong cách công sở, nhưng cuộc sống đằng sau của cô ấy lại quá hư hỏng, hoàn toàn không cần một em trai cún con. Đừng thấy sau khi Trình Trục cúp máy, trong ánh mắt dõi theo suốt dọc đường của Trần Tầm, đi trong đêm tối vô cùng tiêu sái, vô cùng đẹp trai! Nhưng lúc đến gần cổng của ký túc xá công nhân viên, hắn đã bắt đầu mắt nhìn xung quanh, tai thì nghe ngóng, làm một tên trộm kinh nghiệm phong phú vô cùng bình tĩnh. Nói thế nào nhỉ, giống như một tên trộm chuyên nghiệp.
"Đùa thôi, tuy rằng ký túc xá của công nhân viên đã tăng tốc độ tấn công cũng như đòn chí mạng, nhưng nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì hậu quả he he he, nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi."
Trình Trục nghĩ thầm. Trên thực tế, bây giờ hắn thực sự đã gần như mở khóa mấy tấm "Bản đồ" trong nhà của giảng viên rồi. Ký túc xá to như vậy, khu vực thích hợp mở khóa cũng không nhiều. Sau khi mở khóa xong, hắn cũng sẽ giảm bớt tần số trong này, sẽ chọn nơi an toàn hơn để đi. Chơi cứ chơi, làm loạn cứ làm loạn, đừng đùa giỡn không nghĩ đến hậu quả.
Sau khi đi vào ký túc xá của công nhân viên, Trình Trục ngẩng đầu nhìn cầu thang một cái. Cầu thang tối om, cũng không có bất kỳ tiếng động nào, xem ra không có ai. Vậy còn đợi gì nữa, chạy thôi! Hắn lập tức chạy đến cửa nhà của Trần Tầm, sao đó khẽ gõ cửa. Đúng như dự đoán, cô Trần sớm đã đứng bên cửa đợi hắn, nói không chừng còn đeo mắt kính gọng vàng dựa gần vào mắt mèo trên cửa, còn hơi nhón người lên, cặp mông tròn trĩnh cong lên cao, dùng điệu bộ như vậy nhìn ra ngoài cửa. Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Trình Trục lập tức đi vào trong, sau đó giảng viên cũng rất hiểu ý dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại. Tốc độ tuy nhanh nhưng không dùng nhiều sức đóng cửa nên có thể tránh phát ra tiếng đóng cửa quá to. Quá giống ăn trộm rồi. Trình Trục cúi đầu nhìn một cái, đến cả đôi dép lê dành cho nam của hắn cũng đã được lấy ra khỏi tủ giày, đặt bên cạnh thảm chân ở cửa vào.
Đôi dép lê này bình thường chắc chắn sẽ không trắng trợn đặt ở đây, một trăm phần trăm là đặt trong tủ giày. Đây rõ ràng là vừa mới mang ra. Tối nay cô ấy muốn mình ở lại, hơn nữa rất đồng ý bảo mình đến. Cẩu nam nhân chính là như vậy, hắn càng để ý chi tiết, có thể thông qua những chi tiết trình độ để phân tích ra mức độ lớn nhất đối phương đang nghĩ gì. Bởi vì miệng biết lừa người, nhưng chỉ cần bạn quan sát đủ kỹ, có lẽ có thể nhìn thấu tâm tư của cô ấy, đây mới gọi là chu đáo. Trình Trục nhìn dép lê, cũng không nói gì nhiều, lặng lẽ thay giày. Trần Tầm đứng ở một bên nhìn hắn thay. Thay dép lê xong xuôi, Trình Trục lập tức xoay người, rất tự nhiên kéo lấy tay cô ấy. Hai người đến ghế sô pha ngồi xuống, ngồi xuống rồi nhưng hắn vẫn không buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận