Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 371: Trời mưa, cửa sổ sát đất, đầy đủ yếu tố (2)

Hắn dùng hình ảnh của cô để quảng bá sản phẩm, cô đòi một ít lợi nhuận từ đó chắc không quá đáng chứ?
Trong thang máy, Diệp Tử trang điểm tinh xảo đứng bên cạnh Trình Trục, quẹt thẻ phòng.
"Xịt nước hoa?"
Trình Trục ngửi mùi thơm trong thang máy.
"Ừm."
Diệp Tử gật đầu, sau đó vội vàng hỏi:
"Mùi nồng quá hả? Vậy lát tôi sẽ đi tắm."
"Không."
Trình Trục khoát tay:
"Cũng bình thường."
Cá nhân hắn không thích ai có mùi nước hoa quá nồng, đặc biệt là trong không gian nhỏ gần như khép kín này, sẽ cảm giác hít thở không thông.
Nhưng mùi trên người Diệp Tử rất nhẹ, không biết là của hãng nào, mùi khá ổn, ngửi không quá ngọt.
Trái lại, hắn cảm giác được Diệp Tử vẫn dè dặt như mọi lần. Trong một tháng, hai người chẳng gặp mặt được mấy lần, rất ít thời gian ở chung. Cô không muốn để lại ấn tượng và trải nghiệm không tốt cho Trình Trục. Sau khi cửa thang máy mở ra, cô đi trước dẫn đường. Trình Trục nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, có cảm giác hôm nay cô rất chú ý cách ăn mặc. Trước khi vào phòng, Diệp Tử đột nhiên nhớ tới lời Tây Tây nói. "À mà... Ông chủ, Tây Tây muốn tăng cát xê."
Cô nói. "Ồ? Cô ta đề cập với cô à?"
Trình Trục hỏi, có vẻ cũng không bất ngờ lắm. "Ừm, có nhắc tới mấy lần."
Diệp Tử thành thật trả lời. "Thế sao cô không nói với tôi?"
Trình Trục hơi tò mò. Diệp Tử nhìn hắn:
"Bởi vì tôi cảm thấy cô ấy không nên làm vậy."
Trình Trục nghe vậy thì bật cười, nhưng cũng không nói thêm gì mà chỉ bảo:
"Cô ta có suy nghĩ này cũng rất bình thường, nếu ai cũng hiểu chuyện như cô thì tốt rồi."
Nghe thấy thế, Diệp Tử lộ ra nụ cười mừng rỡ. Chỉ là trên thế giới này, đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn. Trình Trục cảm thấy điều này không đúng. "Tích!"
Sau khi quẹt thẻ phòng, hắn dẫn Diệp Tử đi vào. "Ơ, cô ấy vào nhầm phòng hả?"
Sau khi cửa phòng mở ra, Tây Tây nhìn người đàn ông trẻ tuổi đi vào, trong lòng chợt nghĩ như thế. Người nọ cao một mét tám mấy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày trời sinh hơi nhếch lên, toát ra khí chất lưu manh đẹp trai. Chắc không phải hôm nay đặc biệt mời người mẫu nam tới chụp chung với mình đó chứ? Gần đây Tây Tây đang nhận chụp cho mấy sản phẩm không phải quần áo, có một số bên cũng yêu cầu nam nữ hợp tác. Hơn nữa trong studio, cô có thể nhìn thấy rất nhiều người mẫu cả nam lẫn nữ và trẻ con. Nhưng người đàn ông vừa bước vào này còn đẹp trai hơn rất nhiều, hắn sở hữu một loại khí chất mà những người mẫu nam kia không thể có được! Chẳng biết tại sao, Tây Tây không thể ngồi im trên ghế sô pha nữa, cô đứng dậy như thể đang chào đón. Trong lòng cô có một suy đoán:
"Mình biết rồi, người hôm nay tới đây không phải ông chủ, mà là con trai của ông chủ!"
Trăm phần trăm là như vậy, chắc chắn con trai ông chủ đích thân tới! Phú nhị đại Hàng Thành đỉnh cao gì đây? Vừa cao vừa đẹp trai! Chỉ là trong nhà lại bán nội y tình thú, nói ra không vẻ vang lắm. Bây giờ cô không còn khịt mũi coi thường thái độ nịnh hót của Diệp Tử nữa. Tuy rằng trong cái giới hỗn loạn của cô, rất nhiều người bỏ qua bạn cùng lứa mà cặp với cha của bạn, thay đổi vai vế thành người bề trên. Nhưng nếu người trẻ tuổi này vừa cao vừa đẹp trai, thì đó lại là một loại hưởng thụ khác. Nghiên cứu khoa học đã chứng minh, nhìn nhiều trai xinh gái đẹp sẽ sống lâu hơn. Cái người vừa giễu cợt Diệp Tử quá nịnh hót, giờ lại nhịn không được bước về phía trước, bày dáng vẻ chủ động tiếp đón, khẽ nở nụ cười. Chẳng qua là cái khuôn mặt được đập cả đống tiền này, cười lên trông rất giả tạo. "Ông chủ, đây là Tây Tây, người mẫu đang hợp tác với chúng ta."
Diệp Tử nói. Trình Trục gật đầu xem như chào hỏi, sau đó đưa hành lý trong tay cho Diệp Tử. Diệp Tử lập tức nhận lấy, ngồi xổm xuống mở vali ra, đặt ba bộ đồ mới lên giường. Trình Trục đánh giá toàn bộ căn phòng, cảm thấy Diệp Tử trang trí cực hợp không khí ngày lễ. Trên cửa sổ sát đất khổng lồ cũng dán và treo rất nhiều đồ vật liên quan đến Noel. Có thể thấy cô đã làm rất nghiêm túc. Sự chú ý của người mẫu Tây Tây tập trung hết lên người Trình Trục. "Ông chủ? Hắn là ông chủ thật sự của cửa hàng này sao?"
"Trẻ vậy mà đã làm ông chủ của cửa hàng nội y tình thú?"
Trong quá trình này, Trình Trục cũng đang quan sát người mẫu Tây Tây. Mặt giả ngực giả, kém Diệp Tử rất nhiều. Vì để trông không quá lộ liễu, ảnh sản phẩm sẽ phải Photoshop nhìn giống ma-nơ-canh một chút cho phù hợp. Nhưng ở bên ngoài thì Tây Tây cũng không khác gì ảnh đã qua chỉnh sửa. Trên người cô không có điểm nào đáng giá đến nỗi không thể thay thế. Kể cả biết diễn hơn một chút, làm giỏi hơn một chút, Trình Trục cũng sẽ không chiều theo. "Ông chủ, chụp bộ nào trước?"
Diệp Tử hỏi. Trình Trục lại trả lời:
"Chờ chút đã."
Sau đó, hắn quay đầu nhìn Tây Tây, nở nụ cười hỏi:
"Tôi nghe Diệp Tử nói, cô muốn tăng cát xê?"
Trong phòng khách sạn, Tây Tây nghe Trình Trục nói, vẻ mặt vui vẻ. Diệp Tử à Diệp Tử, cô đến bao giờ mới chịu nói yêu cầu của tôi cho ông chủ biết đây? "Đương nhiên, cho dù cô không nói thì tôi cũng sẽ tự mình nói với cậu ấy trong giờ nghỉ giữa giờ quay, Hừ! trong lòng cô ấy vẫn còn chút so đo với Diệp Tử, người chưa từng nhắc đến chuyện này. Khi Trình Trục hỏi cô câu hỏi này, hắn đã nở một nụ cười trên khuôn mặt. Và dựa trên kinh nghiệm của Tây Tây, nhiều ông chủ trẻ thực sự là người nói chuyện tốt hơn. Còn mấy ông chủ trung niên đó, yêu cầu họ quyên tiền chẳng khác gì lấy mạng họ. Nhưng nếu bạn sẵn sàng trả bằng ấy đò này nọ, họ sẽ quạc quạc trả tiền ngay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận