Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 454: Phát điên vì hắn (2)

"Cô nghĩ rằng em đã đi rồi?"
Trình Trục mỉm cười hỏi, chủ động nói chuyện trước.
"Ừ."
Hắn lại cười, nói:
"Thực ra cũng ngồi trên xe một lúc rồi, nếu như cô lại không tìm em thì có thể em đã đi thật rồi."
Trên thực tế, hắn đã tải một trò chơi khi ngồi trong xe, chơi vô cùng hăng say, trong nháy mắt thời gian đã trôi qua rồi.
Trần Tầm nghe xong, hơi mím đôi môi của mình.
Đột nhiên cô ấy có chút vui mừng, bản thân trong tình huống suy tính thiệt hơn đã chủ động hỏi hắn trên Wechat.
Sau khi chủ đề được mở ra thì hai người ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện phiếm.
Vốn là người đã xảy ra quan hệ thân mật nhất, ngày thường cũng có nói chuyện qua điện thoại cho nên ngồi cùng nhau cũng rất tự nhiên. Đang nói chuyện thì cô ấy đã bị Trình Trục kéo vào trong lòng. Sau đó, Trần Tầm còn chủ động chuyển hướng chủ đề sang nụ hôn ở cầu thang, hỏi:
"Em biết lúc cô bước ra từ nhà thầy giáo tâm trạng không vui sao?"
"Dĩ nhiên rồi, tâm trạng cô không vui em còn nhìn không ra sao?"
Hắn đáp. "Lúc tôi nghe câu nói những lời đó đã hơi nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ, sau đó lại nghĩ đến một số chuyện khi còn đi học."
Trần Tầm dựa vào trong lòng Trình Trục, ánh mắt có hơi mông lung nhìn về phía trước. "Lúc đó rất khổ rất mệt đúng không?"
"Có một chút."
Cô ấy nói. Thật kỳ lạ, chính là ba chữ có một chút này, ngược lại khiến cho Trình Trục cảm thấy hơi nhói trong lòng, có hơi bức rứt và một chút thương hại. Hắn bất giác nghĩ đến thời gian ở kiếp trước, kết cục cực kỳ tồi tệ của vị giảng viên theo chủ nghĩa độc thân này. Thực ra kiếp trước hắn cũng không làm rõ tại sao cuối cùng vị giảng viên của trường đại học Khoa học và Công nghệ danh tiếng lớn này lại định kết thúc sinh mạng của mình. Sau khi trọng sinh, hắn thực sự cũng không biết rốt cuộc cái gì là ngòi nổ cuối cùng. Bao gồm cả Trần Tầm 50 ngàn tệ hắn đã cho cô ấy mượn trước đó, liệu đây có phải cũng là một phần chuyển hướng cuộc đời của cô ấy không? Hay là nói, ở kiếp trước, liệu sự kiện này có phải cũng là một phần của ngòi nổ?"
Trình Trục không rõ. Hắn chỉ biết hắn sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa, lại xuất trên dòng thời gian này. "Đùa thôi, đây xứng với một câu mánh khóe của "Đôi tay tựa sương giá", không phải để lại thương tích, khoác lên vòng tay hoặc là đồng hồ xinh đẹp thì cũng không tệ."
Trình Trục nheo mắt nói thầm trong bụng. Chắc chắn sau này sẽ không đau khổ giống như trước kia. Hắn khẽ ngã người, cố ý trêu chọc, hơi chạm nhẹ lên môi cô ấy, sau đó mỉm cười hỏi:
"Còn khổ không?"
Nếu như là trước đây, cô ấy chắc chắn không dám nhìn thẳng Trình Trục. Trong hoàng cảnh bình thường, rõ ràng ở trong trường sinh viên phải không dám nhìn thẳng giáo viên mới đúng. Hay thật, ánh mắt vừa chạm nhau, hoặc là phải trả lời câu hỏi, hoặc là phải làm điều gì đó, hoặc là bị phê bình. Nhưng cô ấy và Trình Trục lại không giống. Nhưng mà hôm nay, cô ấy lại không né tránh ánh mắt. Còn nữa, nếu như là trước đây, có thể cô ấy đã nói không khổ, khả năng lớn hơn là dứt khoát không mặc kệ hắn. Lúc này, cô ấy lại nhỏ giọng nói:
"Khổ."
Ẩn ý trong lời của cô ấy không cần nói cũng hiểu! Biểu hiện của cô ấy hoàn toàn không giống với bình thường, mà sự khác biệt này đối với Trình Trục mà nói, sự chuyển đổi trong lúc này cũng có sự tác động vô cùng lớn. Trên người cô gái trẻ trung và trưởng thành nơi thành phố này, vào lúc này thật sự có rất nhiều mùi vị chị gái, càng làm tăng thêm sự mê hoặc. Giây tiếp theo, môi của hai người lại chạm vào nhau lần nữa. Hôm nay giảng viên đã bày ra sự chủ động khác hoàn toàn với ngày thường, có hơi giống với lúc hôn ở cầu thang, bây giờ thậm chí còn hơn vậy. Kể ra thì con người vốn là loài sinh vật có tính lừa lọc. Lúc càng không thể làm gì thì càng muốn làm gì đó. Điều này khiến cho một số phụ nữ, trong thời kỳ kinh nguyệt sẽ rất muốn ăn kem, cũng sẽ càng muốn làm chuyện này. Sau khi môi bọn họ rời nhau ra, Trình Trục nhìn đôi môi hơi mở của cô ấy cùng với ánh mắt thấu lòng người bên dưới cặp kính gọng vàng, trong lòng bắt đầu sản sinh ra sự không thỏa mãn bất tật. Trong phòng, máy điều hòa luôn chạy, trong phòng khách cũng càng ngày càng ấm lên.
Hôm nay Trần Tầm mặc chiếc áo len cổ cao mà đen mà Trình Trục đã tặng cho cô ấy. Trình Trục không rảnh rang, bữa chính không ăn cũng không sao, cũng không phải nói món khai vị cũng không thể ăn. Chỉ là ăn, hắn vẫn cảm thấy không no. Thật ra cô ấy cũng nhận ra hắn không no.
Người đã ở độ tuổi cô gái trẻ trung và trưởng thành nơi thành phố rồi, có rất nhiều chuyện tuy cô ấy chưa làm qua nhưng cô ấy cũng không ngốc. Cô ấy cũng biết, cơm có thể là bữa chính, mì cũng có thể là bữa chính, đổi cách thức đều có thể làm người ta ăn nó. Chỉ là xem bạn có thể bước đi bước này không, đồng ý bước đi bước này không? Cuối cùng Trình Trục nói hai chữ bên tai cô ấy. Hai chữ này khiến cô ấy bất giác khẽ nuốt nước bọt. Thật ra hắn cũng cho rằng sau khi bản thân đưa ra yêu cầu này có thể bị giảng viên chỉ trích, kết quả, hôm nay cô ấy thật sự rất khác, cuối cùng cũng chỉ là dùng giọng nói rất yếu ớt và bất lực nói:
"Tắt, tắt đèn."
Cô ấy không muốn lúc cô làm việc còn bị người khác nhìn chằm chằm. Đèn trong phòng khách cứ vậy mà tắt. Nếu như lần trước nói là hối lộ, vậy thì, lần này có thể là phí bịt miệng rồi. Đêm này, Trình Trục đi vẫn rất muộn. Hắn đi rồi, Trần Tầm đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Ánh mắt cô ấy bất giác rơi trên cổ của áo len cổ cao. Chỗ cổ áo của áo len sát người màu đen có lưu lại một chút dấu vết còn mới. Trần Tầm bất giác có hơi thất thần, không sao tưởng tượng bản thân hôm nay lại đột nhiên như vậy. Trong lòng cô ấy lại hiện ra trước đây đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xe của hắn vẫn chưa đi, sau đó nói thầm khi nhận được tin nhắn Wechat: ! Mình thật sự sắp bị hắn làm phát điên mất rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận