Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 566: Giáng hồ ký (2)

Hắn đang nhìn "Bà quản gia", lại nhìn màn cửa một cái. Màn cửa che mất tầm nhìn của hắn, khiến hắn không thể nhìn thấy bên ngoài.
Nhưng mà, bên trong phòng vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng mưa của thế giới bên ngoài.
Trời vẫn đang mưa rất to.
Mấy phút sau, Hồ Ngôn cũng không rõ làm thế nào hai người lại cùng nhau nằm trong chăn rồi. Cô dựa vào lòng Trình Trục, còn len lén đánh giá cơ thể ông chủ một cái. "Thật sự không khác với trong tranh của mình vẽ."
Họa sĩ trạch nữ này nghĩ thầm trong bụng.
Có lúc con người ta sẽ thích dựa vào tán gẫu để giảm đi sự ngại ngùng nảy sinh trước đó.
Bây giờ, hai người họ là thế này đây. Bọn đều đang ngầm trò chuyện với nhau, như thể vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì cả, chỉ có điều, lúc ở trong phòng khách, bọn họ chỉ là khá gần gũi thôi. Bây giờ, lại là hai người đang dính chặt với nhau. Trình Trục bất giác cảm thản lần nữa:
"Cả người cô ấy thật sự rất mềm mại, không hề nói quá."
Thú vị nhất là bây giờ cả hai đều đang nằm ngoài mép giường. Bởi vì ở giữa ga giường vẫn chưa khô, không tiện nằm lên, ướt át không thoải mái. Phía nam mà, Hồ Ngôn giống như thời tiết vậy, ướt át một chút cũng là bình thường. Nằm chuẩn thì người nam là bạn bị ướt, không chuẩn thì người nữ là người ta bị ướt rồi? Trình Trục nhìn mắt kính gọng đen trên mặt cô rồi nói:
"Lần sau cắt một cái tròng kính mỏng một chút, tròng kính của cô dày quá rồi."
Mắt kính dày thực sự ảnh hưởng đến vẻ ngoài. "Giá rẻ mà."
Hồ Ngôn nhỏ giọng đáp, giọng nói nghe vẫn hơi dẻo quẹo. "Lúc trước nghèo đến vậy sao?"
Trình Trục cười hỏi. Hồ Ngôn có hơi ngại ngùng nói:
"Tôi sống khá thiếu thốn."
Trình Trục nghĩ xong cũng tỏ ý giải thích:
"Cũng đúng, cây tài năng của cô khá xiêu vẹo."
Những năm gần đây, thu nhập của rất nhiều họa sĩ vốn không cách nào bằng với mấy năm sau. Thật ra, với trình độ vẽ tranh H như vậy Hồ Ngôn có tiềm năng làm họa sĩ trên mạng. Dù sao trong số họa sĩ trên mạng nổi tiếng sau này, họa sĩ tranh H chiếm hết một nửa. Những người này được dân cư mạng gọi là họa sĩ đến cả công nghệ AI cũng không cách nào thay thế được, hoặc là bởi vì công nghệ AI còn có thể bị trói buộc bởi quy định cứng nhắc mà con mẹ nó những người này đã vượt qua sự thẩm định thiên tài. Trình Trục cứ ôm Hồ Ngôn như vậy, cũng cảm thấy có hơi buồn cười. Cô ấy và Diệp Tử đều là cánh tay trái và cánh tay phải của "Kiên trì ghé thăm" của mình mà. Nhưng mà ai từng nghĩ, hai vị trợ thủ đắc lực này thực ra quá giỏi giang! Vậy thì không còn cách nào cũng chỉ có thể thiết lập bước đầu mối quan hệ như vợ chồng với "tay phải tay trái" của mình rồi. "Ông chủ, tôi cảm thấy bây giờ cậu xem trọng cửa tiệm trà sữa hơn "Kiên trì ghé thăm" rồi."
Hồ Ngôn nói lúc tán dóc. "Sao lại nói như vậy?"
Trình Trục hỏi. "Bởi vì đã rất lâu rồi cậu không cho ra sản phẩm lợi hại."
Hồ Ngôn đáp lại. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy váy mẹ kế, áo len cổ lọ hở lưng màu xám, ôm chặt lấy người như nhện góa phụ đen vô cùng xinh đẹp. Hồng lầu lược nguyên. Nhưng hai tháng gần đây, Trình Trục thực sự không thiết kế thêm sản phẩm mới nguyên bản nào. "Đó là bởi vì gần đây chủ yếu là tiêu thụ bên ngoài, hơn nữa chúng ta đã làm đến trình độ này rồi, tần suất của sản phẩm mới nguyên bản tiếp theo cần hạ thấp cho thích hợp một chút, không thể tới tấp như mới đầu được."
Trình Trục thành thực trả lời. "Ồ."
Hồ Ngôn khẽ đáp lại một tiếng, thực ra cô cũng nghe không hiểu lắm. "Sao? Gần đây cho cô quá ít đơn hàng so?"
"Có một chút."
Cô vùi đầu vào lồng ngực Trình Trục, đáp lại. Thực ra hắn luôn cảm thấy Hồ Ngôn một kẻ hơi hám tiền. Nếu không cũng sẽ không dám mở miệng gọi một tiếng Sugar daddy. Nhưng mà đây cũng là điều bình thường, bạn đừng thấy cô ấy chẳng bước ra khỏi cửa, nhưng thực sự chi phí hằng ngày hoàn toàn không hề thấp. Cần không ít tiền để vẽ những bức tranh trong căn phòng này. Còn có công cụ đủ mọi kiểu dáng trong ngăn tủ đầu giường của cô, gộp lại giá cũng không rẻ. Hơn nữa, bình thường cô đều ở một mình. Con người ta khi ở một mình trong thời gian dài, người khác sẽ rất khó cho cô ấy cảm giác an toàn. Nhưng mà, tiền giấy thì có thể! "Vậy sau này cô gửi tranh chân dung tự họa cho tôi, tôi cũng trả tiền cho cô theo như giá người bán hàng."
Trình Trục mỉm cười nói.
"Hả? Thật hay giả?"
Cách lớp kính dày cộm nhưng ánh mắt của Hồ Ngôn vẫn có thể khiến người khác nhìn thấy bên trong có ánh sáng lóe lên! "Sugar daddy nói được làm được."
Trình Trục nói. Không phải chỉ là bỏ tiền ra mua tranh H sao, có gì kỳ lạ chứ? Nói đến đây, bạn nói con hồ ly mập mạp này hám tiền đúng không, cô thực sự có một chút. Nhưng bạn nói cô rất hám tiền sao, dường như cô lại vô cùng biết hài lòng. Đây là bao nhiêu tiền chứ. Trình Trục xưa nay là một người hiểu rất rõ cô gái bên cạnh mình. Bởi vì đối với hắn mà nói, kiếm tiền quá dễ dàng rồi, mỗi ngày vừa tỉnh dậy lại kiếm được rất nhiều tiền. Tiền, đối với một số người mà nói, là tiền. Nhưng đối với một số người tiền không đáng giá. Cái bọn họ trân quý là thời gian, sức lực, là giá trị cảm xúc và vận hành đầu óc cần bỏ ra khi dỗ dành bạn, là đủ loại tâm trạng rối bời của mối bất hòa, vẫn không bằng con mẹ nó thêm nhiều tiền hơn, Trình Trục cảm thấy Mã Đô là một thành phố xa hoa đầy mê hoặc, cũng là một thành phố muốn sống tốt phải thắt lưng buộc bụng. Con hồ ly này của mình một mình sinh tồn ở Mã Đô, Trình Trục rất lo lắng cô kiếm không đủ tiền tiêu. "Vậy thì hết cách rồi, chỉ có thể do mình chủ động đưa cho cô ấy nhiều hơn một chút."
Trình Trục nghĩ thầm. Hắn cúi đầu nhìn Hồ Ngôn rồi nói:
"Ngoài tranh chân dung tự họa của cô ra, tôi còn chuẩn bị tìm cô đặt mấy bức tranh nữa. "Được thôi! Tranh gì?"
Hồ Ngôn bắt đầu tò mò. Trước giờ làm việc cho Trình Trục cô luôn cảm thấy vô cùng vui sướng. Vừa có thể kiếm được tiền, còn có thể phát huy linh cảm và sở trường của bản thân, cô thật sự tận hưởng khoảnh khắc đó. "Dĩ nhiên là loại tranh chỉ có một mình tôi có thể xem."
Trình Trục nói ẩn ý:
"Chính là loại trong máy tính bảng của cô đó."
"A, Cái này...."
Hồ Ngôn không ngờ là đặt loại tranh này. Cô lập tức có chút xấu hổ. Bây giờ con thuyền tình bạn của hai người đã bị lật rồi, đã bắt đầu lật thuyền trong cống ngầm rồi. Mối quan hệ thuê mướn đơn thuần cũng đã không còn tồn tại, đã biến thành quan hệ thuần sắc rồi. Cô cảm thấy nếu như bản thân vẽ loại tranh trước đây thì sẽ giống như là một loại mời gọi, thậm chí giống như là một loại thèm khát. Không phải nội dung trong tranh là sự bộc lộ những suy nghĩ trong lòng của mình sao? Ông chủ à, lần sau chúng ta cũng cứ như vậy có được không? Con hồ ly sốt cao này chỉ đang nghĩ:
Cái này... cái này cũng quá kích thích rồi đó! Vừa nghĩ đến đây, cô lại bắt đầu có chút kiệt sức, lại bắt đầu biến thành một bộ xương lười biếng. Trình Trục đã nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của cô. Chỉ thấy tên cẩu nam nhân này khẽ cười một cái:
"Tôi nghe nói mỗi loại ngành nghề tìm một vài người trong ngành mời chào sản phẩm thì đều phải đưa tiền công?"
Hắn đang nói bên tai cô, làm cô ngứa ngáy. Ngoài điều này ra, trong miệng tên cẩu nam nhân này đang nói bôi trơn cây bút, tay cũng bắt đầu bôi trơn cây bút. Trong hơn hai mươi giây ngắn ngủi, đã bôi trơn đến mức có thể rơi mực xuống rồi. Hơn một phút sau, càng là... vẩy mực như mưa!
"Tên hám tiền cô đây muốn tiền công sao?"
Hắn lại ghé đến bên tai cô, giọng nói trầm thấp. Không khí bỗng chốc lại bùng nổ một lần nữa. Cơ thể họa sĩ bắt đầu khẽ co lại, hoàn toàn nói không nên lời. "Có muốn tiền công không?"
Tên ác quỷ này không ngừng lại, tiếp tục nói bên tai cô. Hồ Ngôn muốn nói nhưng bản năng phản xạ của cơ thể đều tập trung ở chỗ khác, trong chốc lát giống như người câm vậy, chỉ có thể phát ra tiếng kêu nheo nhóe như hồ ly. "Có muốn tiền công không?"
Trình Trục vừa làm vừa hỏi. Cuối cùng, một âm thanh truyền từ trong cổ họng ra.
Thật may, quả nhiên kẻ hám tiền! Bên trong chung cư nào đó của Mã Đô, trùm QQ nổi tiếng Trung Quốc bắt đầu tự mình sử dụng sản phẩm của nhà mình lần đầu tiên. Đúng vậy, chính là chiếc áo len hở lưng cổ cao màu xám đỉnh cao của phong cách thuần khiết! Ban đầu, mẫu này đã thành công đến mức nào? Đó là mẫu mà thầy cô nổi tiếng phía quốc đảo đều mặc. Nó thực sự quá phù hợp với người mũm mĩm, có thể nói là làm ra dành riêng cho những người này. Đồng thời, nói cũng quá thích hợp với mông quá cỡ. Nguyên nhân rất đơn giản, phía sau nó trống không. Có nghĩa là khoảng lớn giữa mặt sau không có sợi len, là hở lưng. Như vậy, vùng vạt dưới váy chỉ còn lại một chút xíu. Lòng bàn tay bạn có thể trực tiếp kéo lấy chỗ giữa khoảng trống và vạt dưới, tạo ra hiệu quả tương tự dây thừng. Trận pháp đầm lầy của hồ ly mũm mĩm lại bắt đầu có tác dụng rồi. Trình Trục đang cảm nhận làn sóng pháp thuật trên vách trong trận pháp, thật sự có một loại cảm giác huyền diệu dâng lên từng đợt. Một khi đã không cách nào thoát khỏi đầm lầy khiến người ta khó có thể tự thoát ra vậy chỉ có thể từ từ đi vào trong trận pháp! Sự đấu đá ngầm của cẩu nam nhan và hồ ly mũm mĩm, luôn duy trì trong thời gian rất dài. Đợi đến khi Trình Trục đứng dậy lần nữa, nhịn không được muốn đánh cô hai cái.
Thật kỳ lạ, Diệp Tử muốn bị đòn nhưng mà Trình Trục cũng chỉ cho lúc khen thưởng. Hồ Ngôn không muốn bị đòn, nhưng hắn lại thích nhìn mông nẩy núc ních. Chỉ có thể nói là một tên đàn ông không thể không táy máy tay chân với cặp mông này. Mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi, vẫn rơi rất to. Trong phòng này thiếu một máy sấy khô, có lẽ ngày mai hong không khô ga giường được. Sau khi bên trong trận pháp huyền diệu bị kẻ xâm nhập mạnh mẽ đâm vào không biết bao nhiêu lần rồi đã bắt đầu kích động thuật pháp thâm sâu của nó, rõ ràng là một con hồ ly béo mập, lại chẳng khác nào là... linh hồn thủy triều! Trình Trục mạnh mẽ ấn cô xuống, tiến hành trấn áp hồ yêu. Cô vốn bị Trình Trục ép quỳ xuống, lúc này càng chống không được sự trấn áp của hắn, biến thành một người đang nằm sấp, đến cả nhấc người lên cũng khó khăn. Bên trong trận pháp vẫn đang chịu đựng sự tấn công, vì vậy mà chân của hồ yêu luôn cuộn gập cứng lại, cẳng chân nằm sấp đuôi khi còn đột nhiên đưa lên, giống như vùng vẫy trong sự trấn áp, cuối cùng lại không còn sức mà buông xuống. Bức tranh này, phải vẽ thành tranh trấn yêu.
"Lần sau muốn vẽ như thế nào?"
Hắn nghiêm túc lớn tiếng nói với hồ yêu. Hồ ly không trả lời. "Lần sau muốn vẽ như thế nào?"
Hắn tiếp tục lớn tiếng hỏi. Sau vô số lần lặp lại như vậy, một âm thanh đã truyền ra từ trong miệng hồ ly, kèm theo tiếng thở hổn hển của cô:
"Vẽ như thế này..... chính là vẽ như thế này... ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận