Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 460: Ông ta không có tư cách này (1)

Bên cạnh thùng rác ngoài thành Tinh Quang, Vương Chính Cương đứng nhìn Trình Trục dập tắt điếu thuốc rồi thuận tay ném trong vào thùng rác.
Đóm lửa bị hắn dập tắt kia, tựa như là giới trà sữa truyền thống trong miệng hắn.
Theo như Vương Chính Cương, mấy người chuyên nhượng quyền như Quốc tổng, thật ra Trình Trục cũng nên đi kết thân một chút.
Nhưng theo như lời người trẻ tuổi này, ông ta có thể cảm nhận được là hắn không để tâm đến Quốc tổng.
Một người coi cả cái giới trà sữa truyền thống như kẻ thù, làm sao mà để ý đến cái hãng chuyên nhượng quyền của tên hèn ông chứ?
Vương Chính Cương giờ mới hiểu được phần nào câu nói trên màn hình LED kia: Tạo thế lực mới trong ngành đồ uống Trung Quốc. Đúng rồi, thế lực mới trỗi dậy, chính nó cùng với thế lực nhãn hiệu lâu đời là địch! Cẩn thận nghiệm lại, người thanh niên này lúc định vị sản phẩm, e là cũng đã tính toán hết cả rồi? Anh Cương cẩn thận nhớ lại một ít lời nói của Quốc tổng:
"Hình như Quốc tổng cũng có ý này, Trục Trà nếu không có cách nào phát triển nhanh chóng trong thời gian ngắn, thì sẽ bị thế lực của nhãn hiệu lâu đời chèn ép đến chết!"
"Quan hệ giữa địch và ta đúng là rõ ràng."
Chẳng qua, Trương Quốc Đống không có nói chuyện này ra, ông ta chỉ nói là Trình Trục cần người như ông ta giúp sức, cần ông ta trợ giúp, thậm chí là nâng đỡ? Chu Quốc Đống, hình như tác giả nhầm tên nên tui để như cũ cho thống nhất tên. Mà Trình Trục đã nói ra rõ ràng những lời này. Mấy lời đó của hắn có ngông không? Chắc chắn ngông. Nhưng hắn nói đúng không? Chắc chắn là đúng. Hiện tại là thời đại trà sữa 2.0, mấy thương hiệu trà sữa dùng sữa thật kia, lúc trước không phải cũng là kẻ thù với trà sữa pha truyền thống thời đại trà sữa 1.0 à? Bọn họ làm cho quán trà sữa thời 1.0 đều chết khô, cho nên bây giờ mới tiến vào thời 2.0. Không biết vì sao, sau khi anh Cương ngẫm lại, cả người khá phấn khích. Thanh niên trẻ tuổi đứng đối diện mình, muốn cạnh tranh cùng với các nhãn hiệu trà sữa truyền thống lớn. Vậy thì, đồng chí Trương Quốc Đống, ông thật sự cho rằng ở thế cục lớn như này, chỉ bằng cái thương hiệu chuyên nhượng quyền của ông, có thể đóng vai trò quyết định à? Ông thậm chí còn không tính là người có thể dẫn binh tiến công! Trình Trục nhìn về phía Vương Chính Cương, cuối cùng cũng chỉ nói một câu:
"Ông chủ Vương, ông giúp tôi chuyển lời cho ông ta, đừng có ý đồ xấu ở chỗ tôi, mở rộng nhượng quyền tôi chỉ có mà chết nhanh hơn thôi."
Nói xong rồi, hắn chào tạm biệt Vương Chính Cương, quay về tiệm. Anh Cương nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong lòng còn có chút khó hiểu:
"Hả, có ý gì?"
"Trương Quốc Đống không thật lòng chuyển nhượng?"
Ông ta cầm lấy điện thoại, gọi điện cho người đồng hương này của ông. Sau khi ông thuật lại câu "mở rộng nhượng quyền tôi chỉ có mà chết nhanh hơn thôi" kia của Trình Trục, bên kia đầu dây Trương Quốc Đống vậy mà lại trầm mặc một lúc. Mà khoảng lặng này, khiến cho Vương Chính Cương hiểu ra:
"Trình Trục nói đúng rồi!"
Nhưng với kiến thức thuộc tầng chót về nhượng quyền này của anh Cương, ông ta vẫn không cách nào hiểu được nội tình bên trong. Mà ông ta càng không hiểu hơn là người thanh niên này làm sao lại có thể nhìn ra rõ như vậy, một cái liếc mắt là có thể nhìn ra dã tâm chôn giấu của người nhãn hiệu trà sữa lâu đời như Trương Quốc Đống? Trong tiệm "Trục Trà", Trình Trục móc danh thiếp của Trương Quốc Đống ra, thuận tay ném vào thùng rác. Không ném trước mặt anh Cương, bởi vì ông ta mang theo thiện ý mà tới, nên để cho ông ta chút mặt mũi. "Nghĩ cái gì vậy chứ, còn cho người đưa tấm danh thiếp lại đây, nói mình có việc gì thì gọi điện thoại cho ông ta?"
"Ông là hạng gì chứ, còn bày trò này."
Trình Trục nghĩ thầm. "Nhưng đúng thật là, loại người chuyên nhượng quyền này, ánh mắt khá sắc bén, nắm bắt hướng gió không tệ, một số ý tưởng cũng đúng."
"Chẳng qua "Trục Trà" định sẵn trong giai đoạn đầu không thể nhượng quyền được, chỉ có thể kinh doanh trực tiếp."
"Nhượng quyền mà nói thì, bởi vì nguyên vật liệu phức tạp hơn, trong đó còn có nhiều trái cây tươi, mỗi việc kiểm tra chất lượng sản phẩm đã rất khó giải quyết."
"Điều này yêu cầu chuỗi cung ứng hoàn chỉnh liên tục, đằng sau cũng yêu cầu nhà cung cấp và đối tác lớn."
Đối với một nhãn hiệu, nếu kiểm tra chất lượng sản phẩm không thể nhất quán, vậy làm cái bíp gì nữa. Cái tôi mua ở Hàng thành với cái mua ở Kinh thành có mùi vị khác nhau, bạn nói với tôi đây là cùng một cửa hàng à? "Nếu tôi cho nhượng quyền, vậy phí nhượng quyền có thể kiếm được bao nhiêu?"
"Tiền thu được ở giai đoạn đầu, cơ bản là không đủ để tôi hoàn thành những việc phải làm."
"Tiệm của tôi cũng không giống mấy tiệm trà sữa thời 2.0, chỉ cần sữa giống sữa, trân châu giống trân châu, pudding giống pudding, ... là có thể nhất quán việc kiểm soát chất lượng sản phẩm."
"Nguyên liệu của chúng ta và nguyên liệu có bọn họ có chênh lệch quá lớn."
Đây cũng là lí do vì sao Trình Trục đối với mấy con số nhỏ như chục triệu lại khịt mũi coi thường. Trà sữa cao cấp là một dự án lớn, số tiền bỏ ra phải lên tới đơn vị trăm triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận