Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?
Chương 366: Tinh hoa của việc dỗ dành (1)
Thẩm Khanh Ninh đặt điện thoại lên cuốn tiểu thuyết đang đọc dở, cô không ngờ rằng Trình Trục sẽ trả lời như vậy.
Trong đầu cô bỗng xuất hiện nụ cười trên khuôn mặt của tên phản diện ấy.
"Giận thật đó!”
Rõ ràng vừa nãy hắn mới là người phớt lờ với cô.
Bây giờ lại còn cợt nhả nữa!
Làm gì có ai nói câu “Trời ạ, tôi còn tưởng cô sẽ phớt lờ tôi cả đêm” vào lúc này chứ!
Muốn đấm hắn thật đó!
Cô có chút hối hận khi gửi cho hắn bức ảnh này.
Đã như vậy thì cô sẽ phớt lờ thật cho mà xem.
Tuy nhiên, phớt lờ thực sự sẽ là không trả lời wechat, hoặc cũng không có bất cứ tương tác nào. Nhưng cô đã cầm điện thoại lên và thu hồi toàn bộ tin nhắn.
Trình Trục nhìn hai tin nhắn cô vừa t·h·u hồi, chỉ cảm thấy Thẩm Khanh Ninh có chút xúc động mà thôi, thật ra còn đáng yêu hơn so với trước đây.
Cô là
một cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ, rất ít khi thể hiện cảm xúc kiểu như này. Quả thực
có sự tương phản.
Ngay
cả cách giận dỗi của cô
ấy cũng mang chút trẻ con. ‘’Tôi không nói, nhưng tôi sẽ dùng hành động để cho cậu hiểu, bây giờ tôi đã thực sự phớt
lờ cậu.”
Hành vi này ngụ ý điều gì?
Muốn được
dỗ dành.
Làm gì có ai được nhìn thấy loại cảm xúc
này trên người Thẩm Khanh Ninh chứ?
Thêm
một lần nữa… chỉ có hắn mới nhìn thấy được cảm xúc
này của cô ấy.
Trình Trục cười, nhắn lại : “Tôi đặt ba hộp cơ. Nếu cô
thích như vậy thì tôi sẽ để lại cho Tiểu Dữu Tử một hộp, hộp còn lại
tôi sẽ cho cô.”
Về điểm này hắn thực sự rất tinh tế.
Nếu hắn đặt thêm một hộp, thì có nghĩa hộp đấy đặc biệt chỉ dành riêng cho cô.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn đã lấy hộp của mình để cho cô, ý muốn nói “Vốn tôi muốn giữ lại một hộp cho
riêng
mình, nhưng vì là cô nên tôi sẽ cho cô hết tất cả”.
Hắn hành động như vậy tạo nên cảm giác rất khác.
Không phải sự chiều chuộng, mà là cảm giác được dỗ dành.
Thẩm Khanh Ninh nhìn tin nhắn WeChat, không khỏi
nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng được
đấy”
Dưới sự dẫn dắt của Trình Trục, cả
hai nhanh chóng trở lại nhịp trò chuyện bình thường.
Thẩm Minh Lãng bị hắn dùng làm công cụ tra hỏi: “Cô đưa rượu cho anh trai cô à? Hắn đã nói gì?”
"Nói cậu vẫn còn lương tâm." Thẩm Khanh Ninh cười gõ chữ.
Có lẽ cả đời Thẩm Minh Lãng nằm mơ cũng không ngờ tới Trình Trục sẽ tặng mình hai chai rượu rẻ tiền, còn dùng chúng để làm nhiều chuyện khác nữa.
Đầu tiên dẫn
dắt câu chuyện nhờ chủ đề say rượu, sau đó dần dần tiến đến đặt lên môi cô gái kiêu
ngạo một
nụ hôn cháy bỏng, còn để lại trên cổ cô hai vệt đỏ hồng khó phai.
Cuối cùng dùng chúng
để kết thúc sự việc, vẽ cho cô một lối thoát, để cô ấy có thể tự nhiên trả lời bản thân,
thay vì phớt lờ hắn.
Còn thú vị hơn nữa
là Thẩm Minh Lãng gửi wechat cho Trình Trục chỉ sau vài phút.
Lần đầu tiên hắn chụp ảnh mình đang
uống
rượu một mình.
Bản thân người
đàn ông này cũng là một kẻ say rượu, mấy năm nay
hắn đều sống trong say khướt và mộng mơ, hiếm có người em nào lại chu đáo tặng hắn hai bình rượu mùi vị tuyệt vời như vậy. Đương nhiên hắn phải mở ra
nếm thử rồi.
Và khi nhận được quà từ người khác, phải nhớ phản hồi lại!
"Thẩm Minh Lãng rất lịch sự."
"Uống rồi. Mùi vị rất ngon. Để tôi đoán xem nó được làm từ loại trái cây gì!" Hắn còn tương tác với Trình Trục.
"Kiwi! Đúng rồi!
"Tuyệt lắm anh!" Trình Trục nhẹ nhàng khen ngợi.
“Nói nhảm, chỉ cần nhấp một ngụm là biết ngay!” Thẩm Minh Lãng thực sự rất hài lòng.
Hắn nhìn hai chai rượu hoa quả, thực sự rất
hợp khẩu vị.
"Cậu biết tôi thích uống r·ư·ợ·u nên mang về cho tôi hai chai."
‘’Thật có tâm, chú em thật có tâm”
Ngày hôm sau, Thẩm K·h·a·n·h
Ninh dậy rất sớm.
Trước khi đi tắm, cô còn nói chuyện với Trình Trục một lúc. Đến khi bước
vào phòng
tắm, không hiểu sao
cô lại nhớ đến cảnh tượng ở căn nhà đó, nghĩ tới mà miệng lưỡi cô khô cứng, còn hai má thì nóng bừng.
Tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ,
ngồi trước gương và bôi kem dưỡng da.
Vào
mùa đông, với những cô nàng da mỏng và khô, không chỉ có mỗi da mặt cần được chăm sóc, sữa dưỡng thể cũng là thứ không thể thiếu.
Suốt toàn bộ quá
trình thoa kem dưỡng, ánh mắt cô không khỏi tập trung vào hai vết đỏ hồng trên cổ.
Điều này
khiến cô cảm thấy nóng nực và ngột ngạt.
À, chắc là do tắm nước nóng quá lâu, hơn nữa trong phòng tắm còn có quá nhiều hơi nước!
"Hy vọng nó sẽ biến mất sớm."
Nhưng không ngờ, lúc sáng thức dậy,
bước vào phòng tắm rửa mặt,
cô lại không nhịn được nhìn vào gương thêm lần nữa.
Mới qua một đêm nên vết
đỏ hồng trên cổ vẫn còn rất rõ.
Làn da của cô trắng đến mức hai vết này giống như hai quả mận đỏ nằm giữa một thảm
tuyết trắng.
Thật khó để không thu hút sự chú ý!
Cô đã hẹn Lâm Lộc cùng ăn trưa, sau đó
đi mua sắm, cuối cùng là đến lớp Yoga.
Khi ăn uống và mua sắm có thể quấn thêm khăn, nhưng đến lớp
Yoga thì phải làm sao đây?
Làm gì có quần áo tập yoga cao cổ.
Điều quan trọng hơn là bây giờ cô thậm chí còn không dám xuống lầu ăn sáng trong bộ đồ ngủ này.
Thẩm Khanh Ninh
trực tiếp mở tủ quần áo, mặc vào một chiếc áo len cổ lọ mỏng màu đen.
Vì vậy lúc cô xuống lầu ăn sáng, mẹ kế Vương Vũ San
mới thắc mắc: “Ninh Ninh, con ra ngoài à?”
"Không, buổi trưa tôi ra ngoài ăn với Lâm Lộc." Cô nói.
Trong đầu cô bỗng xuất hiện nụ cười trên khuôn mặt của tên phản diện ấy.
"Giận thật đó!”
Rõ ràng vừa nãy hắn mới là người phớt lờ với cô.
Bây giờ lại còn cợt nhả nữa!
Làm gì có ai nói câu “Trời ạ, tôi còn tưởng cô sẽ phớt lờ tôi cả đêm” vào lúc này chứ!
Muốn đấm hắn thật đó!
Cô có chút hối hận khi gửi cho hắn bức ảnh này.
Đã như vậy thì cô sẽ phớt lờ thật cho mà xem.
Tuy nhiên, phớt lờ thực sự sẽ là không trả lời wechat, hoặc cũng không có bất cứ tương tác nào. Nhưng cô đã cầm điện thoại lên và thu hồi toàn bộ tin nhắn.
Trình Trục nhìn hai tin nhắn cô vừa t·h·u hồi, chỉ cảm thấy Thẩm Khanh Ninh có chút xúc động mà thôi, thật ra còn đáng yêu hơn so với trước đây.
Cô là
một cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ, rất ít khi thể hiện cảm xúc kiểu như này. Quả thực
có sự tương phản.
Ngay
cả cách giận dỗi của cô
ấy cũng mang chút trẻ con. ‘’Tôi không nói, nhưng tôi sẽ dùng hành động để cho cậu hiểu, bây giờ tôi đã thực sự phớt
lờ cậu.”
Hành vi này ngụ ý điều gì?
Muốn được
dỗ dành.
Làm gì có ai được nhìn thấy loại cảm xúc
này trên người Thẩm Khanh Ninh chứ?
Thêm
một lần nữa… chỉ có hắn mới nhìn thấy được cảm xúc
này của cô ấy.
Trình Trục cười, nhắn lại : “Tôi đặt ba hộp cơ. Nếu cô
thích như vậy thì tôi sẽ để lại cho Tiểu Dữu Tử một hộp, hộp còn lại
tôi sẽ cho cô.”
Về điểm này hắn thực sự rất tinh tế.
Nếu hắn đặt thêm một hộp, thì có nghĩa hộp đấy đặc biệt chỉ dành riêng cho cô.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn đã lấy hộp của mình để cho cô, ý muốn nói “Vốn tôi muốn giữ lại một hộp cho
riêng
mình, nhưng vì là cô nên tôi sẽ cho cô hết tất cả”.
Hắn hành động như vậy tạo nên cảm giác rất khác.
Không phải sự chiều chuộng, mà là cảm giác được dỗ dành.
Thẩm Khanh Ninh nhìn tin nhắn WeChat, không khỏi
nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng được
đấy”
Dưới sự dẫn dắt của Trình Trục, cả
hai nhanh chóng trở lại nhịp trò chuyện bình thường.
Thẩm Minh Lãng bị hắn dùng làm công cụ tra hỏi: “Cô đưa rượu cho anh trai cô à? Hắn đã nói gì?”
"Nói cậu vẫn còn lương tâm." Thẩm Khanh Ninh cười gõ chữ.
Có lẽ cả đời Thẩm Minh Lãng nằm mơ cũng không ngờ tới Trình Trục sẽ tặng mình hai chai rượu rẻ tiền, còn dùng chúng để làm nhiều chuyện khác nữa.
Đầu tiên dẫn
dắt câu chuyện nhờ chủ đề say rượu, sau đó dần dần tiến đến đặt lên môi cô gái kiêu
ngạo một
nụ hôn cháy bỏng, còn để lại trên cổ cô hai vệt đỏ hồng khó phai.
Cuối cùng dùng chúng
để kết thúc sự việc, vẽ cho cô một lối thoát, để cô ấy có thể tự nhiên trả lời bản thân,
thay vì phớt lờ hắn.
Còn thú vị hơn nữa
là Thẩm Minh Lãng gửi wechat cho Trình Trục chỉ sau vài phút.
Lần đầu tiên hắn chụp ảnh mình đang
uống
rượu một mình.
Bản thân người
đàn ông này cũng là một kẻ say rượu, mấy năm nay
hắn đều sống trong say khướt và mộng mơ, hiếm có người em nào lại chu đáo tặng hắn hai bình rượu mùi vị tuyệt vời như vậy. Đương nhiên hắn phải mở ra
nếm thử rồi.
Và khi nhận được quà từ người khác, phải nhớ phản hồi lại!
"Thẩm Minh Lãng rất lịch sự."
"Uống rồi. Mùi vị rất ngon. Để tôi đoán xem nó được làm từ loại trái cây gì!" Hắn còn tương tác với Trình Trục.
"Kiwi! Đúng rồi!
"Tuyệt lắm anh!" Trình Trục nhẹ nhàng khen ngợi.
“Nói nhảm, chỉ cần nhấp một ngụm là biết ngay!” Thẩm Minh Lãng thực sự rất hài lòng.
Hắn nhìn hai chai rượu hoa quả, thực sự rất
hợp khẩu vị.
"Cậu biết tôi thích uống r·ư·ợ·u nên mang về cho tôi hai chai."
‘’Thật có tâm, chú em thật có tâm”
Ngày hôm sau, Thẩm K·h·a·n·h
Ninh dậy rất sớm.
Trước khi đi tắm, cô còn nói chuyện với Trình Trục một lúc. Đến khi bước
vào phòng
tắm, không hiểu sao
cô lại nhớ đến cảnh tượng ở căn nhà đó, nghĩ tới mà miệng lưỡi cô khô cứng, còn hai má thì nóng bừng.
Tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ,
ngồi trước gương và bôi kem dưỡng da.
Vào
mùa đông, với những cô nàng da mỏng và khô, không chỉ có mỗi da mặt cần được chăm sóc, sữa dưỡng thể cũng là thứ không thể thiếu.
Suốt toàn bộ quá
trình thoa kem dưỡng, ánh mắt cô không khỏi tập trung vào hai vết đỏ hồng trên cổ.
Điều này
khiến cô cảm thấy nóng nực và ngột ngạt.
À, chắc là do tắm nước nóng quá lâu, hơn nữa trong phòng tắm còn có quá nhiều hơi nước!
"Hy vọng nó sẽ biến mất sớm."
Nhưng không ngờ, lúc sáng thức dậy,
bước vào phòng tắm rửa mặt,
cô lại không nhịn được nhìn vào gương thêm lần nữa.
Mới qua một đêm nên vết
đỏ hồng trên cổ vẫn còn rất rõ.
Làn da của cô trắng đến mức hai vết này giống như hai quả mận đỏ nằm giữa một thảm
tuyết trắng.
Thật khó để không thu hút sự chú ý!
Cô đã hẹn Lâm Lộc cùng ăn trưa, sau đó
đi mua sắm, cuối cùng là đến lớp Yoga.
Khi ăn uống và mua sắm có thể quấn thêm khăn, nhưng đến lớp
Yoga thì phải làm sao đây?
Làm gì có quần áo tập yoga cao cổ.
Điều quan trọng hơn là bây giờ cô thậm chí còn không dám xuống lầu ăn sáng trong bộ đồ ngủ này.
Thẩm Khanh Ninh
trực tiếp mở tủ quần áo, mặc vào một chiếc áo len cổ lọ mỏng màu đen.
Vì vậy lúc cô xuống lầu ăn sáng, mẹ kế Vương Vũ San
mới thắc mắc: “Ninh Ninh, con ra ngoài à?”
"Không, buổi trưa tôi ra ngoài ăn với Lâm Lộc." Cô nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận