Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 62: Chống lưng

Trong phòng Karaoke, Trình Trục và Lâm Lộc ngồi rất gần. Hai người cùng nhau cúi đầu nhìn xúc xắc khá lâu nên hắn có thể ngửi thấy hương thơm trên cơ thể cô. Trên người mỹ nữ có hương thơm cũng là điều bình thường. Ngược lại, trên người đàn ông chỉ toàn mùi nước giặt. Nhưng nghe nói, nếu một cô gái khi yêu mà thích ngửi mùi trên cơ thể bạn thì chắc chắn cô ấy thực sự rất thích bạn.
Sau khi nhìn số điểm trên xúc xắc, Trình Trục nhẹ nhàng đóng cốc sàng lại.
Hắn cảm thấy rất ngạc nhiên vì seiyuu tỷ tỷ này tiến bộ rất nhanh, bắt đầu biết chơi trò tâm lý, thỉnh thoảng còn giả vờ "oa" như thể con xúc xắc mình tung ra cực kỳ lợi hại.
Trình Trục rất phối hợp, hắn nhìn cô, khẽ vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ, còn người lắc nhất quyết dùng tay che mặt, không muốn để đối phương nhận ra biểu cảm trên mặt mình, tránh bại lộ điểm thật. Thật ra, Lâm Lộc luôn cảm thấy chơi xúc xắc khá nhàm chán, chưa bao giờ thấy hứng thú với trò này. Nhưng tối nay cô lại thấy vô cùng kích thích, cực kì thú vị, tâm trạng rất tốt. Ở cùng một chỗ với cấp bậc tổ sư gia chính là như vậy, không dám nhiều lời, toàn bộ dây thần kinh cảm xúc đều bị kéo căng, ngay cả việc nói chuyện cũng phải cân nhắc. Một bên khác, Uông Vĩ đẩy gọng kính gỗ lên chút, vẻ mặt không giấu nổi sự hồi hộp. Loại kính này đã từng một thời rất thịnh hành, nhưng sau này càng ngày càng có ít người đeo.
Hắn đang chuẩn bị lắc xúc xắc, lại nghe thấy Lưu Hoành Kính nói:
"Ở phía Trình Trục là Lâm Lộc lắc, ở phía chúng ta thì để tôi lắc, cậu dùng xúc xắc của tôi đi."
Nói xong, hắn ta đẩy chiếc cốc sàng của mình đến trước mặt của Uông Vĩ. Uông Vĩ nhận lấy rồi nhìn vào trong, là báo! Chiếc cốc đã bị Lưu Hoành Kính động tay. Vừa rồi ánh mắt của mọi người bị thu hút bởi diễn xuất của Trình Trục và Lâm Lộc nên không để ý đến những tiểu xảo của Lưu Hoành Kính. Nhất thời, Uông Vĩ đã có lại tự tin, xúc xắc của anh ta là báo, tương đương với 6 số 4! "Hừ, sáu con 4, đi chết cho ta!"
Hắn nghĩ ta nghĩ trong lòng. "Có ‘báo’ thì làm sao thua được?"
Với suy nghĩ như vậy, Uông Vĩ cảm thấy lần này mình chắc chắn sẽ thắng. Số điểm năm viên xúc xắc của hắn lần lượt là: một một một bốn bốn. Phía Trình Trục, số điểm cũng không tồi, lần lượt là: một một một hai ba. Nhưng từ lúc hắn đậy cốc sàng thì đã bắt đầu gian lận rồi. Chỉ thấy hắn quay đầu nói với Lâm Lộc:
"Đã nhớ số điểm chưa, nếu rồi thì không được nhìn nữa, tránh việc biểu cảm của cô tiết lộ số điểm xúc xắc của chúng ta!"
"Được!"
Bây giờ Lâm Lộc đối với hắn chính là nói gì nghe nấy. Theo quy tắc, phía Uông Vĩ đã thua ở vòng trước cho nên bọn hắn phải gọi trước. Lần này Uông Vĩ cũng không muốn trang bức hay đùa giỡn gì nữa, hắn trực tiếp hô:
"Ba con 4!"
Trình Trúc liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên theo:
"Ba con một."
"Vãi lọ!"
Uông Vĩ và Lưu Hoành Kính thấy vậy thì chửi thầm trong lòng. Cái tên chết tiệt này sao lại có 1! Báo của bọn ta thành công cốc! Theo luật, nếu đã gọi số 1 thì nó không còn là vạn năng nữa. Uông Vĩ lập tức từ sáu con 4 biến thành hai. Lưu Hoành Kính thì thầm với Uông Vĩ dưới tư cách là cố vấn quân sự:
"Tự tin như vậy tức là hắn nhất định phải có vài con 1. Ở đây chúng ta có ba con. Đừng sợ, thêm cho ta!"
"Bốn con 1!"
Uông Vĩ nói lớn. "Thêm."
Trình Trục tiếp tục hô. Lưu Hoành Kính lại bắt đầu thấp giọng phân tích:
"Nếu ngay từ đầu hắn đã lừa người, khẳng định không dám hô năm con 1, điều đó có nghĩa là hắn nhất định phải có mấy con. Đừng sợ, tiếp tục thêm! Mẹ kiếp!"
Uông Vĩ gầm toáng lên, cảm giác như đặt cược tất cả vào một lần:
"Sáu con 1!"
Lâm Lộc ở bên cạnh nghe xong liền cảm thấy căng thẳng. Ở vòng cuối cùng của trò chơi, ngay cả số 1 cũng có thể hô tới sáu con, thật sự quá kích thích. Trình Trục nhàn nhã mở nắp cốc sàng của mình, cứ như đang nhìn chằm chằm vào xúc xắc, suy nghĩ nên hô như thế nào, nhưng thực tế lại đang di chuyển xúc xắc. Hắn biến toàn xúc xắc thành mặt một. Cả 5 con xúc xắc đều giống hệt nhau, đó là thuần báo, được bonus 2 điểm, nghĩa là hắn có 7 con 1! "Hình như mình hơi thiếu đạo đức!"
"Thêm một con."
Trình Trục thản nhiên nói. Hắn cố ý chơi như vậy là để hai người đối diện động não, phân tích đủ thứ. Quả nhiên, Lưu Hoành Kính và Uông Vĩ lập tức trở nên cảnh giác, bắt đầu thì thầm. "Không được, hắn đã gọi đến 7 con 1 rồi."
"Đúng là tên điên, chẳng lẽ hắn có bốn con 1?"
"Đã gọi đến giới hạn rồi, nếu tiếp tục thêm thì sẽ là 8 con 1, hắn phải có cả 5 con xúc xắc đều là 1, điều này là không thể!"
"Vậy thì chúng ta mở thôi!"
Trong lúc hai người đang nhỏ giọng thảo luận, Thẩm Minh Lãng đứng dậy hét lên:
"Chết tiệt! Thế quái nào mà dám gọi bảy số 1! Xúc xắc ở ván cuối cùng tốt đến thế à?"
Lâm Lộc sắc mặt tái nhợt, cô biết vừa rồi mình chỉ giúp Trình Trục lắc ra ba con 1, từ góc độ xác suất, khả năng đối phương có bốn con 1 là rất nhỏ. Trình Trục nhìn thấy biểu cảm thoáng qua của cô, vẫy tay gọi lại, bảo cô đưa tai lại gần, tỏ ý có chuyện riêng muốn nói. Lâm Lộc ngay lập tức dịch mông, đè lên váy, phát cả ra tiếng ma sát trên ghế sofa, sau đó đưa cái tai nhỏ trắng mịn của mình đến gần miệng Trình Trục. "Xúc xắc là cô tung, ngoài ra còn thổi vào nữa, đúng không?"
Hắn vừa nói vừa phá hơi khiến Lâm Lộc cảm thấy như hắn đang thổi vào tai mình. Cô hơi co người lại, cảm thấy ngứa ngáy, toàn thân như có một dòng điện chạy qua. Nhưng nghe Trình Trục lời nói, cô vẫn gật đầu. Trình Trục vẫn chưa dừng lại, tiếp tục nói:
"Có biết tại sao tôi luôn kêu cô thổi không?"
Lại cảm nhận được hơi thở phả vào tai, Lâm Lộc càng cảm thấy ngứa hơn, tê tê dại dại, cổ cũng nhịn không được co rụt lại Lần này cô lắc đầu, kéo dài khoảng cách một chút. Trình Trục nhếch miệng cười:
"Để cho cô làm ảo thuật."
Ngay lúc này, Uông Vĩ đứng dậy hét lên:
"Mở! Đã tố tới cực hạn, nếu thua thì tôi thật lòng phục!"
Lưu Hoành Kính cũng nói theo:
"Tiểu Trình, cậu mở trước, chúng tôi xem cậu có bao nhiêu số 1!"
Thực ra cả hai bọn hắn đều rất lo lắng. Trình Trục liếc nhìn tám người đối diện, nói thẳng:
"Không cần mở, trực tiếp uống là được."
Vừa dứt lời, hắn nhấc cốc sàng lên, chính là "thuần báo" bảy số 1!
Mọi người đồng loạt kinh hô, Thẩm Minh Lãng phấn khích tới nỗi nhảy cả lên. Hắn cảm thấy da đầu mình có chút tê dại:
"A ! Một giết tám! Con mẹ nó lần cuối cùng lại là bảy con một!"
Suốt đời mình chơi xúc xắc, chỉ tung ra được một lần bảy con 1! Ngay cả Giang Vãn Châu cũng không nhịn được đứng lên nhìn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Hắn cảm thấy rất khó hiểu:
"Từ khi nào Trình Trục trở nên giỏi đến như vậy?"
Tên quỷ này không lẽ suốt ngày lén lút đi chơi mà không rủ mình, còn luyện được một thân bản lĩnh? Đôi mắt Lâm Lộc mở to, cô là người duy nhất biết sự thật, tròng mắt cũng bắt đầu xuất hiện các dấu hỏi rồi. Đương nhiên, đây vừa hay chính là hiệu quả mà Trình Trục muốn. Giữa tiếng người la hét không ai để ý, Thẩm Minh Lãng chạy tới vỗ nhẹ vai Trình Trục, nhưng hắn không quan tâm. Trong mắt hiện tại chỉ có Lâm Lộc, hắn nháy mắt với cô một cái. Ý tứ rất rõ ràng: Ảo thuật đã thành công và đó là bí mật giữa hai chúng ta, cô phải giữ kín miệng. Vào lúc ấy, hai người mới gặp nhau chưa tới ba lần đã có chung một bí mật nhỏ. Cảm giác không thể nói thành lời dâng lên trong lòng Lâm Lộc. Phải biết một điều, từ Trình Trục sử dụng rất thông minh - ảo thuật. Đúng, chính là ảo thuật. Như mọi người đã biết, nhà ảo thuật nào cũng đều có người phụ tá. Cô là phụ tá duy nhất của tôi, điều này đại diện cho sự tin tưởng tuyệt đối! Nhìn này, xúc xắc vẫn là cô lắc đấy! Từ một góc độ khác, hắn thực sự đã giở trò gian lận trên bàn rượu. Nhưng không thể nói như thế, tôi giúp cô làm ảo thuật, nghe cũng lãng mạn phết đấy chứ! Một bầu không khí khó tả bao trùm cả hai người. Lâm Lộc bỗng cảm thấy bối rối, đối mặt với ánh mắt này, cô cảm giác tim mình lại đập nhanh. Ngược lại, Lưu Hoành Kính và Uông Vĩ đang đứng ngồi không yên.
"Không thể nào! Tôi không tin có thể lắc ra 7 điểm 1!"
"Chắc chắn có vấn đề, xác suất này quá nhỏ!"
"Hai người kia đã uống một chút rượu khi ăn tối, hiện tại chắc chắn đang trong trạng thái ngà ngà say."
Đừng thấy nhiều người đàn ông ngày thường vô tư nhưng trên bàn rượu lại rất tính toán. Thậm chí biết bản thân giỏi uống rượu còn ép người khác uống, tửu phẩm rất kém. Lưu Hoành Kính thật sự không nói nên lời, mẹ nó, lão tử cố ý làm ra báo mà Uông Vĩ còn có thể thua? Nhất thời Lâm Lộc cảm thấy mình đang bị tra hỏi, dù sao xúc xắc cuối cùng cũng là mình lắc. Nhưng cô là nhân chứng của "ảo thuật", cô không đủ tự tin để tranh luận. Quả thực... quả thực có vấn đề. Trình Trục không quan tâm lắm, hắn chỉ muốn tranh luận với bọn họ mà thôi! Hắn thậm chí còn cố tình lắc ra bảy điểm 1, hờ đối phương làm loạn. "Tiểu Trình, Tiểu Trình, ngươi cả đêm đều gọi ta là Tiểu Trình."
Hắn mắng thầm trong lòng. Mẹ nó, còn phá hoại bầu không khí mà ta vừa xây dựng với Lâm Lộc. Lão tử bây giờ sẽ cho ngươi biết, hôm nay ai mới là bố trên bàn rượu này! Trình Trục lấy cốc sàng lên, từ từ tung từng viên xúc xắc vào trong. Vừa ném vừa nói:
"Khi nãy chơi trò chơi, mọi người đều nhìn."
Lạch cạch, một viên xúc xắc khác đã bị tung vào trong. "Nếu nghi ngờ khả năng của tôi, vậy cũng được."
Lạch cạch, lại một viên xúc xắc khác được ném vào. "Hay thì thế này đi, không chơi Thế chiến nữa, hai người chọn một người ra thách đấu với tôi, bên tôi vẫn là Lâm Lộc lắc, sau khi xúc xắc tung ra, hai bên chỉ có một lần để xem điểm số, như vậy thì không có khả năng gian lận đúng không?"
"Năm ván thắng ba, bên thua phải uống nửa chai rượu Tây."
Trình Trục cầm cái cốc sàng bằng một tay, nhẹ nhàng lắc đều, âm thanh va chạm phát ra rất rõ ràng. Hắn một mình đánh bại tám người, sĩ khí dâng cao, bây giờ đã đến đỉnh điểm, cảm giác áp bức có thể nói là không gì cản nổi! "Lũ rác rưởi, có dám chơi không?"
Một đánh tám có thể do may rủi, cho nên để các người ngươi giở chút trò vặt. Giờ đấu đơn xem ta có chơi chết các người không!"
"Biết thế nào là Ma vương trên bàn rượu không?"
Hôm nay, cánh cửa phòng này, ông đây nhường các người bò ra ngoài! Lâm Lộc ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn vào gương mặt sắc sảo của đối phương, đôi mắt to lấp lánh chớp chớp. Cô bây giờ hoàn toàn không nghĩ về vấn đề gian lận, vì đó là cách tư duy của con người, mà con người thì luôn suy nghĩ từ góc độ của chính mình. Là người tung xúc xắc nên vừa rồi cô cũng bị ép tới á khẩu, chợt có suy nghĩ: Hắn sẽ chống lưng cho chúng ta! "A, hình như mình trở nên có chút xấu xa rồi."
Cô nàng cảm thấy con quỷ nhỏ trong nhân tính của mình sắp nhảy ra ngoài. "Nhưng mà hôm nay thật sự rất vui vẻ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận