Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 81: Tặng cho tỷ tỷ ngốc

Trình Trục nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua em gái nhà mình.
Đối với chuyện Trình Dữu thích Lâm Lộc, hắn không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Cô diễn viên lồng tiếng này vốn hoạt bát, tràn đầy năng lượng, còn có thể bắt chước giọng nói của rất nhiều nhân vật hoạt hình khác nhau.
Hơn nữa vừa rồi, là cô ấy đề nghị mọi người đi đến khu trò chơi điện tử city games chơi, còn mang cả Tiểu Dữu Tử theo.
Cái này còn không đủ để chiếm được cảm tình của bạn nhỏ à?
Trẻ con yêu thích, chính là nhiệt liệt và trực tiếp như thế, đồng thời rất muốn biểu đạt ra.
Không giống người trưởng thành, luôn cố ý nói bóng nói gió biết rõ đáp án còn hỏi ngược lại, hiểu rõ giả bộ hồ đồ. "Em thích chị Tiểu Lộc à?"
Trình Trục hỏi. "Đúng vậy!"
"Không thích chị Khanh Ninh sao?"
"Cũng thích, nhưng thích chị Tiểu Lộc hơn!"
"A, vậy à."
Trình Trục cười xoa đầu cô bé, sau đó đi vào phòng, gọi mọi người xuất phát. Khu city games mà mọi người muốn tới, cách khách sạn của Trình Trục cũng không xa. Hàng Thành là một thành phố lớn, không có quá nhiều khu kinh doanh, một số trung tâm mua sắm có khu trò chơi điện tử. Trước khi xuất phát, Thẩm Minh còn nói:
"Hình như tôi cũng từng đến khu trò chơi điện tử này, nhưng không chắc mình có thẻ thành viên hay không."
Tên cặn bã này thường dẫn mấy cô gái đến khu trò chơi điện tử để chơi gắp thú bông, đây cũng xem như một địa điểm hẹn hò không tệ. Thẩm đại thiếu gia ra tay hào phóng, bình thường đều sẽ làm thẻ, bởi vì mua xu sẽ càng có lời hơn. Tiền xu trong thẻ, một ngày dùng không hết cũng không sao. Lần sau đi chơi với một cô em khác là có thể tiêu hết.
Trình Trục kiếp trước chơi trò chơi điện tử ở khu city games cũng không ít, nhưng bình thường không làm thẻ, hắn sợ mấy cô gái sẽ liên tục tra hỏi hắn, hỏi là đến đó chơi với ai mà làm thẻ hội viên. Muốn trách thì trách hắn kiếp trước làm thương mại điện tử ở Ô Thành, Tiểu Dữu Tử thì ở Hàng Thành, nếu không có thể nói là đến đây với em gái.
Trên đường đi, Lâm Lộc ngồi trên ghế phụ của Thẩm Khanh Ninh, còn rất hưng phấn. "Đã lâu không tới khu trò chơi điện tử chơi, hôm nay tôi muốn gắp mười con thú nhồi bông!"
Cô bắt đầu đặt mục tiêu cho mình. "Ấu trĩ, khu city games thì có gì vui chứ, đều là chỗ trẻ con và tình nhân hay lui tới."
Thẩm Khanh Ninh vừa lái xe, vừa thản nhiên nói. Bên kia, Trình Trục mang theo bé con lên chiếc Mercedes-Benz G của Tưởng Vạn Châu, đầu óc thì nghĩ đến giá trị thương mại của khu city games. Thời gian đầu, mở khu trò chơi điện tử là một hạng mục rất tốt, chỉ là càng về sau càng khó thành công.. Xét cho cùng, các city games trong quá khứ đều có phần liên quan đến cờ bạc. Hắn nhìn về phía Giang Vãn Châu, đột nhiên nhớ ra:
"Có phải trước kia nhà cậu từng mở máy chơi điện tử không?"
"Đúng vậy, nhưng đó là chuyện xảy ra nhiều năm trước, là một bằng hữu của cha tôi nói, gia tộc chúng tôi bỏ ra chút tiền, sau đó vì một số chuyện mà không mấy vui vẻ."
Giang Vãn Châu suy nghĩ lại. Tiểu Dữu Tử nghe Giang Vãn Châu nói xong, phát ra âm thanh nhè nhẹ : "Oa!"
"Làm sao vậy? Cảm thấy có máy chơi game rất lợi hại sao?"
Trình Trục hỏi. Cô bé gật đầu. "Vậy sau này tôi kiếm tiền, cũng mở cho em một cái trung tâm thương mại điện tử."
Trình Trục cười nói. "Thôi đi, hiện tại mở trung tâm thương mại cũng không dễ như vậy đâu."
Giang Vãn Châu nói. "Haha, không hổ là tiểu hài tử của tôi, rõ ràng không nghi ngờ tôi về sau sẽ phát tài, chứng tỏ cậu cũng cho rằng tôi về sau có thể dễ dàng mở một trung tâm đúng không?"
Trình Trục đối với ý nghĩ của hắn tỏ vẻ khẳng định. "Đi chết đi!"
"Có trẻ nhỏ đang ở đây, suốt ngày suốt ngày chết sống, em gái, chúng ta không để ý tới hắn."
Trình Trục bịt tai em gái lại. Lại nói tiếp, hiện tại mở phòng trò chơi rủi ro rất cao. Ở trong ấn tượng của Trình Trục, có một thời gian loại tiệm nhỏ này rất thịnh hành. Loại cửa hàng này bình thường sẽ mở ở phụ cận đại học, cửa hàng lớn nhỏ chỉ có một đến hai gian phòng, nhiều lắm là ba. Bên trong chỉ cho máy gắp, tất cả đều là cho trẻ con! Cửa hàng loại này... Về cơ bản thì không cần trang trí gì cả, vì các dãy máy gắp đặt ở đó đã đủ hào nhoáng rồi. Một số hoạt động tương đối tốt, có thể nhanh chóng hồi vốn. Nhưng hầu hết họ sẽ không mở cửa quá lâu, sau khi kiếm tiền nhanh chóng, họ có thể cho thuê lại cửa hàng và bán lại những chiếc máy gắp đã qua sử dụng. "Vì mô hình này, ban đầu cửa hàng có thể tạo ra làn sóng nổi tiếng trong giới nữ sinh, nhưng sau khi xu hướng này qua đi, lượng khách hàng sẽ giảm mạnh và sẽ có rất ít thành công trong tương lai."
"Mở ra chơi đùa, kiếm tiền vui, cũng là hợp lý."
"Nếu là do phú nhị đại điều hành, còn có thể mượn loại cửa hàng này, quen biết một nhóm lớn nữ học sinh."
Trình Trục thầm nghĩ. Đến nơi, Thẩm Minh Lãng đi đến quầy lễ tân báo số điện thoại di động của mình, sau khi xác nhận, hắn thực sự đã đăng ký thẻ, trong thẻ có hơn 300 xu, nhưng hắn không nhớ lần trước là tới cùng em gái nào. Hắn lấy tiền xu trò chơi ra, chia cho mỗi người năm mươi đồng, ngay cả Tiểu Dữu Tử cũng không ngoại lệ. "Mọi người chơi đi, dùng xong rồi tôi lại đi nạp tiền."
Thẩm lão bản vung tay lên. Trình Trục nhìn mọi người giống như vậy, đột nhiên nảy ra ý tưởng. "Tiểu Dữu Tử, em cầm tiền trong trò chơi đi đến chỗ chị Tiểu Lộc nhờ chị ấy giúp bắt búp bê. Vừa rồi trong cửa hàng em cũng đã nghe rồi, cô ấy nói mình là cao thủ gắp búp bê."
Tên cẩu nam nhân này vỗ nhẹ nhẹ em gái. "A?"
Tiểu Dữu Tử mê man ngẩng đầu nhìn lướt qua anh trai nhà mình, nhưng vẫn không chống cự lại được năm chữ "cao thủ bắt búp bê". Cô quá thấp, bản thân căn bản không chơi được, nhất định phải có người lớn cùng chơi chung mới được. Cho nên, cô bé lấy hết dũng khí, chạy tới tìm Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh. Trình Trục đứng xa xa nhìn hai cô gái ngồi xổm xuống, đang ồn ào trò chuyện trong thành lắng nghe nhóc con đang nói chuyện. Những người đi ngang qua đây đều không nhịn được phải nhìn qua bên này một cái, chỉ cảm thấy hai nữ sinh đều cực kỳ xinh đẹp, tiểu nha đầu cũng cực kỳ đáng yêu, quả thực trở thành một bức tranh phong cảnh trong city games. Xinh đẹp như vậy, đều không giống như đến chơi, giống như là được mời tới quảng cáo. Cuối cùng, Lâm Lộc dắt Tiểu Dữu Tử, vẻ mặt ý chí chiến đấu sục sôi đi gắp thú bông. Trình Trục mưu đồ đã thành công thì lắc lư lảo đảo đi theo sau lưng các cô. Hôm nay Trình Trục mặc quần denim màu xanh lam, Lâm Lộc thì mặc quần áo denim, lộ ra một đôi chân trắng thẳng tắp cân xứng. Chiếc quần jeans kiểu dáng ép sát người, làm nổi bật lên cặp mông tròn trịa nhỏ nhắn của nàng. Lúc bế Trình Dữu lên, nửa người trên của cô hơi ngả về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đã dán lên trên tấm thủy tinh của máy gắp, khiến cho bờ mông hơi cong lên, độ cong no đủ rất đẹp mắt. Trình trục ở bên cạnh nhìn một chút, chỉ thấy ánh mắt của cô vô cùng chăm chú, phảng phất như nàng không phải đang gắp thú, mà là đang cùng cái máy này đánh nhau! Kết quả là... Một lần, hai lần, ba lần, toàn bộ thú thoát khỏi móc câu. Móc của máy làm búp bê lỏng lẻo đến mức nó tách ra mà không gắp được con búp bê lên trên. Điều này khiến Lâm Lộc cảm thấy có chút mất mặt. Phải biết rằng, em gái nhỏ luôn ở bên cạnh dõi mắt trông mong, trong một đôi mắt to giống như đang cất giấu sao trời lấp lánh, tràn đầy chờ mong. Lần này xong rồi! "Khụ! Móc câu này có vấn đề, đi thôi, chị dẫn em bắt con dê con kia đi!"
Lâm Lộc bắt đầu phát huy ưu thế của người lồng tiếng, bắt chước lời nói trong "Shaun the Sheep". Trình Trục thấy cô rời đi, lập tức chiếm lấy chiếc máy mà Lâm Lộc vừa rồi dùng. Hắn cố ý trêu ghẹo:
"Ồ, cô khẩn trương như thế, tôi vừa mới sờ thử một chút lên nút điều khiển, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi ra tay hả?"
Lâm Lộc nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình:
"Nói bừa! Cậu đừng bắt cái máy này, là lừa tiền!"
"Thật sao?"
Trình Trục nhẹ nhàng nói. Là khách quen chơi game, hắn biết rõ cái gọi là máy móc, nhân viên công tác đều có thể tiến hành thiết trí trên máy móc. Hắn đã nghiệm một cỗ máy, móc câu lỏng lẻo chắc chắn sẽ có một lúc trở nên rất chặt, giữ chặt búp bê như móng vuốt của đại bàng. "Có xác suất nhỏ!"
Hắn thầm nghĩ trong lòng. Bắt cái đồ chơi này quả thật là cần kỹ xảo, rất nhiều đại thần còn có thể chia sẻ kinh nghiệm trên mạng, dẫn tới một số nam sinh muốn tranh nhau học ở trước mặt em gái. Nhưng thực sự là độ khó cũng không nhỏ. Con mẹ nó chứ, bắt một con búp bê, còn phải vận dụng được kiến thức học và vật lý vật lý, làm cái rắm á, quá khó nhập môn rồi! Thầy cô đều dạy không được tôi, cô định dựa vào bài của cô dạy cho tôi à? Nực cười! Trình trục tâm đắc cá nhân thì rất đơn giản là quan sát người khác.
Nếu khách hàng phía trước bắt được mấy lần rồi mà vẫn chưa được thì hắc hắc, ngại quá, chắc tôi sẽ lấy được con búp bê! Biện pháp này không tính là lợi hại, nhưng khẳng định tốt hơn so với tùy tiện mò mẫm vận may.
Hơn nữa nhân viên máy trò chơi là có thể lợi dụng, cô có thể nhờ nhân viên phụ trách khu vực này giúp đặt búp bê vào máy và để chúng ở vị trí dễ lấy hơn. Đây cũng chính là nội dung công việc của bọn họ, bọn họ cần phải sửa sang lại những thứ lộn xộn của búp bê một chút, bày ra một bộ dáng nhìn như rất dễ bắt, chơi trò lừa tiền trong túi khách hàng. Nếu một đống búp bê đè lên nhau, kẻ ngốc mới đến cỗ máy này bắt. Vì thế nếu thỉnh thoảng nhờ nhân viên làm việc đó thì có một số người sẽ không từ chối. Lâm Lộc thấy Trình trục kiên trì với cỗ máy lừa người này, cũng lười quản hắn.
"Không để ý tên đần độn này, xem chị bắt cho em một con dê con!"
Không ngờ, lúc nàng hết sức chuyên tâm bắt dê con, Trình Trục lại kiêu ngạo lục thân không nhận, chậm rãi đi tới, bước thứ hai bắt đầu thực hiện kế hoạch. Mà trong tay hắn, rõ ràng là một con heo con Lâm Lộc vừa mới chết cũng chưa bắt được! Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc. Vừa định nói chút gì, đã nghe thấy Trình Trục lên tiếng. "Tiểu Dữu Tử, vừa rồi chị Tiểu Lộc bắt rất cố gắng, xem ra cô rất muốn con lợn nhỏ này, nhưng mà cô ấy quá vô dụng, cái này cũng không bắt được. Như vậy đi, chúng ta đem nó đưa cho chị gái ngốc này, được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận