Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 377: Cách sử dụng váy Giáng sinh

"Dường như thời gian sớm hơn một năm so với những người khác". Trình Trục trong lòng nghĩ.
Thời điểm này vừa đúng lúc. Nếu như đẩy thời gian sớm hơn một hai năm, vậy thì thời đại trà sữa 2.0 mới chỉ bắt đầu, Trình Trục khẳng định sẽ không mở một cửa hàng trà sữa cao cấp nổi tiếng trên mạng, bởi vì thị trường vẫn chưa nổi lên.
"Nhưng sau vài năm nữa, mọi người sẽ bắt đầu dần dần tiêu thụ ở mức thấp hơn, trà sữa có giá trên 30 tệ sẽ trở nên khó bán. Trình Trục trong lòng rất hiểu rõ xu hướng của thời đại.
"Đến lúc đó, ngay cả những kẻ thiểm cẩu kinh tế phổ biến những năm gần đây, đều sẽ trực tiếp sụp đổ!"
"Việc sụp đổ của thiểm cẩu kinh tế, đối với rất nhiều ngành nghề mà nói sẽ đem đến sự đả kích còn có thể nói là sự tàn phá". Trình trục cứ nghĩ mãi, tư duy cũng bắt đầu có chút khai sáng. Diệp tử ngay lúc này từ nhà tắm đi ra, vừa đi vừa cởi chiếc mũ tắm xuống. Cô ấy thấy Trình Trục hình như đang suy nghĩ việc gì đó, liền tự mình lấy máy ảnh, ngồi một bên ngắm nhìn những bức ảnh mà Trình trục đã chụp cho cô. Xanh mơn mởn. Hầu như tấm nào cô cũng rất thích, một tấm cũng không nỡ xóa. Sau vài phút, Trình trục bỏ điện thoại xuống, cười và nói với cô:
"đang chọn ảnh à?"
"Đâu có, chỉ là xem thôi, toàn bộ tôi đều rất thích, một tấm cũng không xóa". Diệp tử vui vẻ cười. Bây giờ, toàn bộ con người cô dường như đang tỏa ra sức sống không nguôi, cứ giống như là đã trải qua mùa thu đông, mọc lên những chiếc lá mới, có một vẻ đẹp... đầy đủ dưỡng chất. "Nhưng mà vào ngày giáng sinh tôi chỉ định đăng một bức lên vòng bạn bè, tôi thật sự vẫn chưa lựa được bức nào". Diệp tử nói:
"Sếp à, cậu giúp tôi chọn đi".
"Được thôi".
Trình Trục tỏ ý muốn cô ngồi bên cạnh hắn. Hắn nhận máy ảnh, nhìn những bức ảnh không thể công khai. Hắn quay đầu nhìn sang Diệp Tử, ánh mắt Diệp Tử toát lên vẻ cười mỉm, còn lại gần mà nói nhỏ rằng:
"Những cái này tôi cũng thích". Người bình thường sao có thể chịu nổi những cái này. Trình Trục nhìn lấy máy ảnh, xem tất cả các tác phẩm mà hắn đã chụp, cuối cùng chọn ra một bức ảnh bên cạnh. Hắn cảm thấy cái độ cong nhẹ của chiếc váy trong bức ảnh này rất có cảm giác.
"Tấm này đi".
Hắn nói.
"Ô kê".
Hắn quay đầu nhìn qua Diệp Tử, ngay lúc này mới để ý đến cô ấy tuy rằng vẫn đang mặc áo tắm, những chiếc vòng cổ lại không thấy đâu. Cô ấy vẫn luôn đeo chiếc vòng cổ trên đấy có gắn chiếc chuông nhỏ giáng sinh, dường như cô ấy đối với món phụ kiện nhỏ này vô cùng yêu thích. Trình Trục cười nhẹ liền đưa ngón tay chạm nhẹ vào chiếc chuông. Trong phòng, tiếng chuông lập tức vang lên:
Thực tế, khi hắn chạm vào chiếc vòng cổ, cũng đang phân tích xem thái độ của Diệp Tử. Bởi vì sau khi hắn chạm vào sợi dây lụa đỏ của vòng cổ, phát hiện ra nó vẫn còn khô, không hề thấm qua nước. Điều này chứng minh rằng sau khi cô ấy tắm xong lại đeo nó lên. "Cô ấy có phải là nghiện đeo nó rồi không".
Trình Trục cười. Diệp Tử mắt ngước xuống, không có nói gì thêm, cảm giác những điều nhỏ này của bản thân đều đã bị sếp nhìn thấu. Khi cô ấy nằm nghiêng trên chiếc sofa để cho Trình Trục đang đứng đấy khử trùng nước bọt, lại để ý đến trên người hắn tràn đầy sức sống. Sếp năm nay mới mười tám tuổi. Nếu đã nói hôm nay sẽ khen thường cho cô, vậy cô có nên thỉnh thoảng tham lam một chút không nhỉ? Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi mà. Nói không chừng sếp thật ra cũng đang cảm thấy khó chịu đây? Tuổi tác của cô lớn, so về góc độ tuổi tuổi tác, cô là chị. Chị thì nên chủ động với em trai một chút. "Sếp ơi, dạo gần đây tôi học được trên mạng một bộ môn mát - xa, cậu có muốn thử một chút không?"
Diệp Tử đảo mắt nhìn anh. Trình Trục gật đầu xem thời gian trên điện thoại, vẫn còn chút thời gian dư dả. "Được thôi". Hắn miễn cưỡng trả lời. Thời gian trôi qua, cô người mẫu QQ mới được mời đến cuối cùng cũng đến sảnh khách sạn, liền gọi vào số điện thoại của Diệp Tử. Diệp Tử lúc này đang dọn bãi chiến trường. Không cần phải dọn dẹp phòng quá sạch sẽ, vì cô ấy đã nghĩ ra được lý do, chỉ việc nói tối hôm qua cô ấy đã ở lại đây, vì vậy hơi có chút bừa bộn. "Tôi đi trước đây". Trình Trục sau khi khoác lên mình chiếc áo khoác nói. ‘Ok".
Diệp Tử dẫn hắn ra trước cửa. Trình Trục đi thang máy đến sảnh khách sạn, vừa nhìn liền thấy cô gái đang đứng đợi ở đó. "Người và ảnh cùng với video được gửi đến, khác biệt không quá lớn".
Trong lòng hắn thầm nói. Không tệ, tổng thể điều kiện của cô ấy tốt hơn so với cô người mẫu Tây Tây trước đây. Đôi mắt của cô ấy cũng khá đẹp.
"Nhưng khi nhìn người thật vẫn nhỏ hơn so với trong ảnh, cảm thấy tuổi tác cũng tầm hai mươi."
Trình Trục trong lòng nghĩ. Cô người mẫu này rõ ràng là chỉ đứng ở sảnh lớn đợi người, nhưng có thể nhìn ra trên người cô ấy lại có sự căng thẳng, còn làm ra động tác hít thở sâu. Cô gái rất sợ người thợ chụp ảnh trên kia sau khi thấy mình sẽ không hài lòng. Cô ấy cúi đầu hoàn thành việc hít thở sâu, lúc ngẩng đầu lên, vừa hay lại gặp được Trình Trục đang quay người. "Chàng trai lúc nãy khá là điển trai". Trong lòng cô ấy nghĩ Lại không ngờ rằng đây là người sẽ quyết định số phận của cô ngày hôm nay.
Quay trở lại thang máy, Trình Trục bấm vào tầng hầm hai, đi thẳng xuống bãi xe. Hắn lấy ra chiếc điện thoại, gửi tin nhắn cho Diệp Tử, chỉ tùy tiện một câu nói có thể khiến cho vận mệnh của một người thay đổi chút ít:
"Cũng được, chọn cô ấy đi".
Bạn cần đăng nhập để bình luận