Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 205: Người mẹ kế xinh đẹp trong truyền thuyết

Ngày hôm sau, sau khi Trình Trục thức dậy vào buổi sáng, mới trả lời tin nhắn Wechat mà Chương Kỳ Kỳ nhắn vào tối qua.
Đêm qua không phải cả hai cùng nói với nhau rằng tối qua họ đã đi tắm sao? Chương Kỳ Kỳ muốn dựa vào phản ứng tiếp theo sau đó khi cuộc trò chuyện tạm thời bị gián đoạn để suy ra liệu mối quan hệ của hai người có thể tiến triển hơn nữa sau buổi hẹn hay không.
Nếu sau khi Trình Trục tắm rửa xong lại đến tìm cô nói chuyện thì đó là một dấu hiệu tốt.
Kết quả cô đợi mãi mà chẳng có cuộc trò chuyện nào cả.
Sau đó, ngay khi cô đã chủ động gửi tin nhắn cho hắn "tôi giặt đồ xong rồi", nhưng tin nhắn ấy giống như hòn đá chìm vào biển khơi. Loại trải nghiệm này cũng từng xảy ra với cô ấy, nhưng trước giờ đều là Chương Kỳ Kỳ nói đi tắm, sau đó thì lặn mất tăm. Nhưng ai mà có ngờ được, hôm nay vị trí đã bị thay đổi. Thái cực đảo ngược. Trình Trục sau khi thức dậy vào buổi sáng mới miễn cưỡng trả lời tin nhắn của Chương Kỳ Kỳ, kiểu tin nhắn này cũng khiến Chương Kỳ Kỳ cảm thấy rất đỗi quen thuộc "Hôm qua sau khi tắm nước nóng xong, đầu vừa chạm vào gối liền ngủ một mạch tới giờ."
Trình Trục bắt đầu nói những lời vô nghĩa. Nếu thực sự phải tính toán thời gian ngủ của hắn theo cách này, hắn đã ngủ vỏn vẹn 11 tiếng đồng hồ. Bộ xem phim cũng như đi làm ruộng à, mệt đến mức như vậy sao?
"Không sao đâu, tối qua giờ đó tôi cũng đã ngủ rồi."
Chương Kỳ Kỳ đêm qua 12 giờ mới ngủ nhưng cô vẫn phải trả lời tin nhắn như vậy. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, kẻ ác còn có kẻ ác hơn.
"Hành hạ".
Sau một câu trả lời đơn giản và qua quýt để duy trì sự ổn định cho mối quan hệ, Trình Trục đã trực tiếp nói rằng hắn có việc bận. Thực ra sáng nay hắn chẳng có chuyện gì đặc biệt cần làm cả, hắn chỉ muốn đến trường quay "kiên trì ghé thăm" để tận hưởng sự cổ vũ của các nhân viên. "Hết cách, ai bảo đêm qua chúng ta đã nhanh chóng đạt được vị trí dẫn đầu trong cùng hạng mục chứ?"
"Tối qua, trong nhóm công tác đã vui chơi hết mình rồi."
Trình Trục một khi vui vẻ thì sẽ trực tiếp phát bao lì xì 888, không khí trong nhóm lập tức sôi nổi cả lên Hắn trước giờ không để ai thiệt, các nhân viên đều biết rõ, đợi đến khi cửa tiệm ngồi vững ở vị trí đầu, ông chủ chắc chắn sẽ phát lì xì cho mọi người giống như trước. Vào buổi trưa, trong khu biệt thự cao cấp ở Hàng Châu, Thẩm Khanh Ninh đang ngồi đọc tiểu thuyết trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. "Ninh Ninh, đến giờ ăn cơm rồi."
Giọng mẹ kế từ ngoài phòng truyền vào.
"Biết rồi dì."
Thẩm Khanh Ninh trả lời, sau đó chậm rãi đóng cuốn tiểu thuyết đang cầm trong tay lại. Cá nhân cô ấy thích đọc sách giấy hơn. Bây giờ có vẻ vẫn như cũ, đó là một cuốn tiểu thuyết ngược. Cô gái lạnh lùng này chọn tiểu thuyết lãng mạn, trước giờ luôn tuân thủ quy tắc không ngược thì không đọc, cũng chẳng biết tại sao lại như vậy, chỉ là thích đọc truyện ngược mà thôi, để cảm nhận được sức mạnh trong tình yêu và đủ loại yêu, ghét trong đó. Lý trí nói với cô ấy, những điều trong này là không thực tế và nội dung đều là giả. Nhưng bình thường cô ấy là một người rất nhạy cảm, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, cô ấy sẽ có thói quen đọc sách mà không cần não. Mấy ngày nay, khi cô ấy đọc tiểu thuyết ngôn tình ngược, cảm giác như không được tốt cho lắm. Kỳ lạ là, rõ ràng thứ cô ấy đọc là một cuốn tiểu thuyết ngược ở mức độ vừa phải, nhưng những thăng trầm trong cảm xúc của cô ấy có thể so sánh với việc đang đọc một cuốn tiểu thuyết vô cùng ngược tâm.
Cô gái có đầu óc tỉnh táo này biết rất rõ rằng vấn đề không phải nằm ở cuốn sách. Sách thì vẫn chỉ là sách mà thôi. Vấn đề xảy ra ở chính bản thân cô. Kể từ khi Lâm Lộc nói chuyện với cô vào đêm đó, cô thường xuyên mất tập trung và bồn chồn. Lâm Lộc quá thẳng thắn và thành thật, nếu cô ấy thích một người nào đó, cô ấy sẽ chọn cách nói với bạn thân của mình càng sớm càng tốt. Mấy ngày nay, đang trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Thẩm Khanh Ninh thường dành thời gian rảnh của mình cho việc đọc sách. Lúc đọc tiểu thuyết ngôn tình, ít nhiều gì cũng sẽ có những nội dung ngọt ngào. Cho dù là truyện ngược, thì cũng không thể ngược từ đầu đến cuối được.
Các độc giả thích đọc truyện ngược, thường rất giỏi tìm những chi tiết ngọt ngào trong một bầu trời đau khổ. Mỗi lần đọc đến tình tiết ngọt ngào, cô lại nhớ đến đêm mơ màng hôm đó, nhớ cái ngày mà hắn dẫn cô đi hóng gió trong đêm. Bởi vì cô ấy khác với Lâm Lộc. Giữa cô và Trình Trục, thực ra chỉ hơi ngọt ngào một chút thôi. Chỉ có sự ngọt ngào trong một đêm đó. Thẩm Khanh Ninh đang ngồi trên ghế liếc nhìn bìa cuốn tiểu thuyết này. Điều thú vị của bìa cuốn tiểu thuyết này là hình ảnh của một người đàn ông và hai người phụ nữ. Mặc bộ đồ ngủ lên, cô đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu đi xuống tầng dưới để ăn trưa. Một chiếc quần dài và bộ đồ ngủ xinh đẹp, khi mặc trên người cô không hiểu sao lại có cảm giác như một chiếc quần crop. Còn bàn về đôi chân, Thẩm Khanh Ninh một người nổi tiếng về "chân đẹp", cô thực sự không có đối thủ ở đại học khoa học và công nghệ. Khi họ đến nhà hàng, người mẹ kế chỉ hơn Thẩm Khanh Ninh hai tuổi đã ngồi xuống, rót nước ép ngô vào cốc.
"Ninh Ninh có muốn uống một chút không?"
Cô hỏi. "Tôi uống nước là được rồi."
Thẩm Khanh Ninh lắc đầu. Mẹ kế của Thẩm Khanh Ninh và Thẩm Minh Lãng năm nay 29 tuổi, hai tháng nữa sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 30. Cô trông rất xinh đẹp, nhưng chắc chắn không phải kiểu đẹp tuyệt mỹ, đó là vẻ đẹp hấp dẫn có thể mang lại cảm giác thoải mái cho người khác, thuộc kiểu vẻ đẹp không hung hãn chút nào. Đây là một trong những nguyên nhân khiến cô có thể trở thành mẹ kế của Thẩm gia, cha Thẩm cũng khá yên tâm về cô. Một người đàn ông ở độ tuổi này, có sự nghiệp thành đạt, không hề muốn có một người phụ nữ phiền phức đến nhà chút nào, như vậy sẽ khiến cả căn nhà lúc nào cũng có cảm giác ngột ngạt. Phải biết rằng, có một đứa con trai như Thẩm Minh Lãng đã đủ để lo lắng lắm rồi. Cha Thẩm đã thẳng thắn nói với hai anh em rằng ông sẽ không sinh thêm con nữa. Chắn hẳn ông cũng đã nói điều này với người vợ hai của mình. Tuy nhiên, nếu người mẹ kế này lớn tuổi hơn một chút, có lẽ cô sẽ có thể trầm ngâm mà nói rằng:
"Không sao đâu, tôi sẽ chăm sóc hai đứa con như con ruột của mình."
Tuổi tác. Đáng tiếc bây giờ cô còn quá trẻ, lúc Thẩm Minh Lãng vừa mới sinh ra đời, bà ấy mới được hai tuổi, vẫn còn ở cái tuổi đái dầm. Thành thật mà nói, Thẩm Khanh Ninh cũng có ấn tượng khá tốt về người mẹ kế này. Quả thực cô không phải kiểu người tác oai tác quái, ngược lại, trong cái nhà này cô còn phải chịu đựng cái tính không ra gì của Thẩm Minh Lãng, chưa bao giờ phàn nàn hay khóc lóc với cha Thẩm. Cho dù tính cách vốn dĩ của cô là như vậy, hay là do EQ cao cũng đều không quan trọng. Chỉ có thể công nhận rằng cô quản lý gia đình này rất tốt. Sau khi ngồi vào bàn ăn, Thẩm Khanh Ninh cầm cốc nước ấm do bảo mẫu vừa mới rót ra và nói với người phụ nữ rằng:
"Dì à, tôi có chuyện muốn hỏi dì."
Đương nhiên, điều cô muốn hỏi là về Tinh Quang Thành và việc giúp Trình trục thuê một cửa hàng trong trung tâm mua sắm. Thẩm gia có cổ phần ở Tinh Quang Thành, nhưng người đứng tên là mẹ kế Vương Vũ San. Nói tới đây, Thẩm Minh Lãng bỗng lấy tên mẹ kế ra làm cái cớ để tức giận:
"Dì tên là Vương Vũ San, cha tôi là Thẩm Quốc Cường, bà thấy tên của hai người đặt cạnh nhau có giống như là một đôi không?"
Sở dĩ cô dùng tên mình đầu tư vào cổ phiếu là để hàng năm có được một khoản tiền từ trung tâm thương mại. Số tiền này để cô chi tiêu vào cuộc sống hàng ngày. Sẽ tốt hơn nếu để xã hội bên ngoài biết được cô có được tiền từ việc bản thân đầu tư cổ phiếu thay vì nói rằng chồng cô sẽ chu cấp sinh hoạt phí cho. Đối với Vương Vũ San mà nói, tuy ngày thường Thẩm Khanh Ninh vẫn gọi cô là dì, nhưng hai người vẫn chung sống với nhau như những người bạn. Giống như chị gái hơn là một người mẹ kế. Trước nay cô chưa từng ra vẻ vênh váo trước mặt Thẩm Khanh Ninh. "Con nói đi, có chuyện gì muốn hỏi dì."
Cô đặt cốc nước ép ngô xuống, nhìn về phía Thẩm Khanh Ninh. Hiện tại bên Tinh Quang Thành có cửa hàng nào cho thuê không? Hoặc có cửa hàng nào sắp đến thời hạn cũng được? Cô ấy hỏi. "Để dì gọi điện thoại qua bên đó hỏi thử."
Vương Vũ San đáp. Nói xong, cô nhìn Thẩm Khanh Ninh rồi hỏi:
"con muốn một vị trí như thế nào, cụ thể là rộng bao nhiêu?"
"Vị trí càng gần trung tâm càng tốt, cụ thể là rộng bao nhiêu... để tôi hỏi lại đã."
Cô ấy cầm điện thoại lên và bắt đầu gửi tin nhắn. "Là hỏi giúp bạn sao?"
Vương Vũ San đột nhiên quan tâm hỏi. Trong ấn tượng của cô, Thẩm Khanh Ninh là một người có rất ít bạn, bạn từng đến nhà chơi cũng chỉ có mình Lâm Lộc. Nhưng cô biết Lâm Lộc, trước đây họ đã từng kết bạn với nhau trên Wechat khi Lâm Lộc đến nhà chơi. Nếu như cô ấy hỏi giúp Lâm Lộc thì cô ấy sẽ nói thẳng tên rồi. "Ừm, tôi đang tìm giúp một người bạn."
Thẩm Khanh Ninh vừa nhắn tin hỏi Trình Trục, vừa trả lời mẹ kế. "Là trai hay gái vậy?"
Bà ấy cố tình hỏi đùa để bầu không khí trở nên tốt hơn. Ninh Ninh nhà chúng ta, bên cạnh không có một người đàn ông nào. Cô nàng quá lạnh lùng. Có một vài bạn bè của Thẩm Minh Lãng từng đến nhà chơi, Vương Vũ San có thể nhìn ra, mấy đứa bạn kia của Thẩm Minh Lãng cũng có hơi sợ hãi Ninh Ninh! Đương nhiên bản thân Thẩm Minh Lãng cũng rất sợ em gái, vô cùng sợ! Trong lòng của Vương Vũ San cũng xác định rất rõ ràng: người có địa vị cao nhất trong nhà này thực ra là Ninh Ninh, tiếp theo là ông Thẩm, người luôn vô cùng yêu quý con gái của mình, tiếp tới là Thẩm Minh Lãng, cuối cùng mới là chính bản thân cô. Không ngờ Thẩm Khanh Ninh lại ngẩng đầu đáp một tiếng:
"Là nam."
Tiếp theo cô ấy lập tức điên cuồng bổ sung thêm thân phận của Trình Trục:
"Cậu ta là bạn thuở nhỏ của Giang Vãn Châu."
"Ồ, là vậy à, hóa ra là bạn thuở nhỏ của em họ con."
Nhưng trong lòng Vương Vũ San không hề nghĩ như vậy. Thẩm Khanh Ninh có tính cách rất lạnh lùng, nhưng thực ra cô ấy đối xử vô cùng tốt với những người mà cô ấy thừa nhận và những người thân thiết bên cạnh. Nhưng vấn đề ở chỗ người khác khó có thể được cô ấy chấp nhận và trở thành người thân thiết trong lòng cô nàng. Ổ, bởi vì cậu ta là bạn thuở nhỏ của Giang Vãn Châu cho nên con mới chủ động giúp đỡ? Đây vốn dĩ không phải tính của con đúng không? Trừ phi là Giang Vãn Châu nhờ con giúp đỡ, hoặc việc tương tự như vậy. Lúc này, Thẩm Khanh Ninh nhận được tin nhắn trả lời của Trình Trục, sau đó lại nói tiếp:
"Tốt nhất là khoảng sáu mươi mét vuông, to hơn một chút cũng được."
"Cửa tiệm này định kinh doanh cái gì?"
Vương Vũ San lại hỏi. Biết rõ hết đã rồi hẳn gọi điện thoại hỏi, đỡ mất công phải gọi nhiều lần. "Để tôi hỏi lại đã."
Thẩm Khanh Ninh đáp lại. Điều này khiến cho Vương Vũ San cảm thấy có gì đó sai sai, Ninh Ninh rõ ràng là người làm việc rất có trật tự. Cô không thể không biết rõ rằng, các trung tâm đều có tiêu chuẩn và kế hoạch đầu tư riêng. Các khu vực trung tâm chắc chắn cũng phải xem xét coi con đang có hạng mục gì. Nhận được câu trả lời của Trình Trục, đôi chân mày xinh đẹp của Thẩm Khanh Ninh hơi nhíu lại. Cô ấy không ngờ rằng Trình Trục vậy mà lại muốn tham gia vào một ngành công nghiệp như vậy. "Sao rồi?"
Vương Vũ San nhìn biểu cảm của cô và tỏ ra chút lo lắng. "Cậu ta nói muốn mở một tiệm trà sữa."
Thẩm Khanh Ninh trả lời. Trong suy nghĩ của cô đây là một dự án thậm chí còn không đáng tin cậy hơn việc mở một cửa tiệm bán búp bê trước trường học. Mức độ không đáng tin cậy của nó có thể so sánh với những thất bại trước đây của Thẩm Minh Lãng. Như đã nói trước đó, có rất nhiều nam sinh lúc xây dựng sự nghiệp đều nghĩ đến việc mở quán net, nhà hàng hay quán bar,... Còn các cô gái khi khởi nghiệp thì sẽ chọn mở tiệm nail, thẩm mỹ viện, quán trà sữa, tiệm hoa,...
Ngày nay, việc tự mình mở quán trà sữa và xây dựng thương hiệu cho quán cơ bản là một dự án đi vào ngõ cụt. Trước những thương hiệu lớn vốn đã nổi tiếng và có chi nhánh trên khắp cả nước, việc tự mình mở quán hoàn toàn không có sức cạnh tranh, mở rồi lại đóng quán là chuyện bình thường.
Hơn nữa đặt tất cả những điều trên sang một bên, trong hoàn cảnh bình thường thực sự có khó khả năng để một trung tâm mua sắm như Tinh Quang Thành sẽ dành một vị trí tốt cho một thương hiệu trà sữa tự mở và ít được mọi người biết đến. Vương Vũ San sau khi nghe tin muốn mở quán trà sữa cũng có hơi bất ngờ. Đối phương muốn vào trung tâm mua sắm cao cấp như Tinh Quang Thành, hơn nữa còn muốn một vị trí gần trung tâm chỉ để mở một quán trà sữa? Sao những điều này chẳng có mối liên hệ gì với nhau vậy. Mở một quán trà sữa ở vị trí như thế làm gì chứ?
Cậu ta nghĩ đang mở một quán Starbucks sao? Hoàn toàn không cần thiết, những đầu tư này vốn dĩ không cần thiết, đây chẳng phải chỉ tổ lãng phí thời gian thôi sao? Vương Vũ San cứ nghĩ rằng Thẩm Khanh Ninh sẽ bỏ cuộc và đi tìm bạn để vui vẻ trò chuyện. Nhưng điều cô không ngờ tới là Thẩm Khanh Ninh lại nói với cô:
"Dì à, có phải chuyện này hơi khó giải quyết phải không?"
Nếu đã hỏi như vậy, điều này đã thể hiện rõ thái độ của cô ấy, Chuyện này khiến trong lòng người mẹ kế xinh đẹp nảy ra suy nghĩ:
"Đối phương rốt cuộc là ai?"
Nếu có thể làm thì buộc phải làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận