Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 861: Thanh ưu thiếu nữ tư vị thật là khỏe a (2)

"Tỉnh rồi?"
Trình Trục cười hỏi.
"Cái này ai có thể bất tỉnh chứ!"
Lâm Lộc tức giận nói.
Nàng bắt đầu trách cứ bạn trai mình:
"Ngươi chỉ biết mình sướng, làm ồn ào khiến ta tỉnh giấc!"
"Đã mấy giờ rồi, ngươi cũng ngủ đủ chín tiếng rồi, còn ngủ, ngủ, ngủ!"
Trình Trục vò đầu nàng một cái rồi dẫn đầu rời giường.
Vỗ vào mông bạn gái một cái, hắn liền phủi mông rời đi, khẽ hát đi vào phòng vệ sinh, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Lâm Lộc sau mười mấy giây mới đứng dậy đi theo vào, hai người cứ thế đứng trước gương song song đánh răng.
"Động tác đánh răng của ngươi chậm quá, ngươi mới chà mấy lần thế?"
Trình Trục nhìn nàng, cảm giác nàng vừa mới tỉnh ngủ, làm gì cũng chậm rì rì.
"Ngươi kệ ta! Răng ta trắng bóc, không sâu răng tẹo nào."
Nói rồi, nàng còn nhón chân lên, hướng về phía Trình Trục nhe răng.
"Ngươi nhìn này, ngươi nhìn này!"
Nàng cố nhón chân lên để nhe răng.
Thú vị là, lúc nàng nhe răng, hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu cũng sẽ lộ ra.
Trình Trục nhìn cô gái trẻ đầy miệng bọt kem đánh răng ngái ngủ, ghét bỏ giơ ngón tay lên, chống vào trán nàng, dùng sức đẩy nàng xuống.
"Nhanh chà đi, xong rồi ta dẫn ngươi đi ăn bánh bao hấp nhân rau khô thịt ở một quán ngon."
Hắn nói.
"Hả? Bánh bao hấp còn có loại nhân này?"
Lâm Lộc ngạc nhiên.
Nàng không hề hay biết, vài năm sau, cái gì nhân bánh chẳng có!
Nào là bánh bao hấp nhân tôm, bánh bao hấp vị lẩu... đủ loại cả.
Lúc ăn sáng ở quán, Lâm Lộc còn hỏi:
"Hôm nay anh định đi công ty à?"
"Chắc chắn phải đi chứ."
Trình Trục cười đáp:
"Anh là ông chủ lớn mà, chẳng lẽ lại rảnh rang cả ngày à? Buổi sáng cùng em, chiều lại đi."
"Vậy à, được thôi, vậy chiều em sẽ đi spa một cái."
Lâm Lộc bắt đầu sắp xếp thời gian cho mình.
Điểm này của nàng rất tốt, nàng biết tự sắp xếp công việc.
Có một số nữ sinh ở độ tuổi này, thật sự hận không thể cái gì cũng muốn làm cùng bạn trai.
"Nghỉ hè không đi lồng tiếng à?"
Trình Trục hỏi.
"Vài hôm nữa sẽ đi, có phim hoạt hình cho trẻ con xem, em muốn đi lồng một vài tập."
Lâm Lộc hếch cằm, đắc ý nói:
"Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, Tiểu Dữu Tử sẽ thấy em lồng tiếng trong ti vi thôi!"
"Vậy xong đời, có khi em ấy còn ngưỡng mộ em hơn cả anh."
Trình Trục nâng lời nàng.
"Chắc chắn thế luôn!"
Lâm Lộc quả nhiên vô hình đuôi nhỏ lại nghểnh lên trời.
Ăn xong, hai người tiện tay nắm tay đi trên đường, chuẩn bị mua ít hoa quả ở tiệm gần đó.
Đi ngang qua một tiệm hoa, hai người còn mua ít hoa tươi.
Lâm Lộc tự xưng mình đã tham gia một lớp cắm hoa, sau này về nhà nhất định sẽ cắm hoa trong bình thật đẹp.
Trình Trục thật ra ngày mai sẽ phải đi rồi, để hoa trong bình cũng hơi phí, nhưng cứ tùy nàng bày biện vậy.
Hơn nữa anh đoán... về nhà chắc tám phần là không còn nguyên vẹn.
Quả nhiên, Lâm Lộc mang hoa về phòng thuê vui vẻ, lúc cắm hoa lại bắt đầu gặp khó khăn.
"Trình Trục, cái bình hoa của anh không giống như bình ở lớp học!"
Nàng bắt đầu đổ lỗi.
"Chết cười, giống y kích thước em mới cắm được đúng không?"
Trình Trục thấy mình đúng là như thần.
Điều đó làm tiểu Lộc đứng ngẩn ra, chỉ biết bắt đầu tìm video cắm hoa trên điện thoại.
Còn chó đàn ông thì ngồi phịch lên sofa, bắt đầu xem mấy ảnh A Tân gửi đến.
"Trình tổng, cái cúc áo này phải lùi xuống một chút, hàng mẫu làm ra hiệu quả không tốt lắm."
"Được, nhưng đừng lùi quá nhiều."
Trình Trục trả lời.
A Tân trung niên bây giờ có thể nói là vang danh khắp Quán Vân, vừa là đốc công vừa là cổ đông, ông không chỉ kiếm bộn tiền mà còn là người dẫn đầu ngành hương ở quê nhà.
Lần trước lúc Trình Trục gọi điện thoại nói chuyện phiếm với ông, nghe A Tân nói, sang năm còn định làm đại biểu người dân huyện Quán Vân.
Mấy tháng gần đây, ông tiếp rất nhiều lãnh đạo huyện Quán Vân.
Không ít nhân vật tai to mặt lớn bản xứ đều đến nhà máy tham quan.
Ông còn lên sóng đài địa phương 3 lần.
Nếu không có Trình Trục, cuộc đời ông hẳn chỉ là một ông chủ nhỏ ở Quán Vân.
Bên này, A Tân và Trình Trục vừa trò chuyện xong, thì Lâm Lộc cắm hoa vẫn chưa đâu vào đâu.
Nàng phải chọn mấy loại hoa, cành cao cành thấp, nhất thời không biết phối hợp sao cho đẹp.
Trình Trục đi tới, bắt đầu chỉ đạo mù.
"Cái này, đặt ở đây!"
"Đúng, tỉa bớt cái này, ái chà, cẩn thận thế làm gì, cắt hết rồi."
"Cái này nhất định phải để ở dưới mới đẹp....."
Dưới sự hợp sức của hai người...
Hoa: Biết vậy chẳng nở!
Hoa trong bình hỗn độn không có trật tự, không có chút nào thẩm mỹ.
Điều này khiến Trình Trục và Lâm Lộc lại bắt đầu cãi cọ, đổ lỗi cho nhau.
Giọng cô gái trong trẻo dễ thương tuy có thể thay đổi trăm ngàn kiểu, nhưng không thuộc loại người ăn nói lanh lợi, căn bản không đấu lại Trình Trục.
"Hừ! Anh chỉ được cái mồm thôi!"
Tiểu Lộc giận dỗi.
"Đó là còn gì! Điểm này em còn lạ à."
Trình Trục cúi đầu nhìn nàng, nháy mắt với nàng mấy cái.
Lâm Lộc biết ngay cái tên hư đốn này lại đang có ý khác, lập tức quay đầu sang chỗ khác:
"Đồ sắc lang!"
Chó đàn ông hơi nghiêng mông lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô gái trong trẻo dễ thương, gợi ý:
"Hay em dùng giọng ngự tỷ thử xem, biết đâu lại chửi anh sướng cả người."
"Biến thái!"
Lâm Lộc lườm anh một cái, rồi giọng nói lập tức chuyển thành giọng ngự tỷ lạnh lùng, kiểu giọng khi ngoài đời nghe sẽ thấy hơi kỳ, nhưng trên mạng nghe lại cực cuốn.
Nàng dùng giọng nói mới lặp lại một lần:
"Biến thái."
Kiểu đổi giọng không chút ngập ngừng, thực sự thú vị.
Yêu đương với một cô gái có giọng nói đa dạng thế này, cứ như đang yêu với nhiều cô gái có giọng khác nhau vậy.
Nếu cô gái giọng trong trẻo đáng yêu này chơi trò yêu qua mạng, cánh đàn ông chịu sao nổi, chắc tha hồ tưởng tượng ra trăm loại hình tượng khác nhau.
"Ôi chao, thật là đỉnh nha."
Trình Trục khen tới tấp.
"Đã chửi anh thoải mái chưa?"
Lâm Lộc dùng giọng ngự tỷ nói.
Ngay sau đó, mông nhỏ của nàng liền bị véo một cái đau điếng.
"Anh đùa chút thôi, em lại làm tới luôn à?"
Trình Trục bế thốc nàng lên, đặt mông nhỏ lên bàn ăn.
Hắn bịt miệng tiểu Lộc lại.
Cô gái trong trẻo dễ thương buồn cười, còn muốn ra vẻ cho tới bến, nên những tiếng nghẹn ngào khe khẽ khi bị hôn môi, nàng cũng dùng giọng ngự tỷ.
Khi đôi môi tách ra, Trình Trục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này, biết rõ nàng cuống lên vì nụ hôn, vài ba cái liền hôn nàng thành một đứa ngốc, cười nói:
"Thôi đi, mặt em không có chút nào ra dáng ngự tỷ."
"Ai nói bậy."
Cô gái trong trẻo đáng yêu cười khẩy một tiếng, vẫn giữ giọng ngự tỷ.
Đón chờ nàng đương nhiên là một vòng tàn phá mới.
Hồng hào, thơm ngọt, khiến người mê đắm.
Tay của Trình Trục cũng chẳng rảnh rang, men lên cúc áo sau lưng nàng.
Với độ thuần thục của chó đàn ông, cởi áo trong nháy mắt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lúc này hắn lại làm ra vẻ hơi vụng về.
Tiểu Lộc đầu tiên là xấu hổ, sau lại hơi buồn cười.
Cô gái trẻ vì hắn luống cuống tay chân, nên cũng chẳng ngăn cản hắn.
"Ngốc nghếch, không phải cởi thế này.... Á!"
Lời nàng còn chưa nói hết, thì Trình Trục với độ thuần thục max cấp cởi sạch trơn.
Tiếng kinh hô cuối cùng, cũng không còn chút gì dáng vẻ ngự tỷ nữa.
Sau đó, Trình Trục hơi cúi người, hai đầu gối khụy xuống.
Sáng lúc rời giường, hắn dùng nước lạnh rửa mặt, quên mất dùng "sữa rửa mặt" rồi.
"Này! Anh! Sớm thế này mà...."
Lâm Lộc khẽ gãi tóc anh.
Nhưng nửa phút sau, nàng ngồi trên bàn, lưng bất giác hơi ngả về phía sau, mặt cũng bắt đầu ngước lên, vô thức nhìn lên trần nhà, hai tay đang giữ đầu Trình Trục cũng bắt đầu dùng lực hơn.
Nhưng may là nàng chỉ nắm chặt, không giật tóc anh ra.
Trình Trục từ trước đến nay luôn là cùng hưởng ân huệ, cho nên, hắn ngậm bên trái xong thì lại chuyển qua bên phải.
Cuối cùng, hắn bỗng nảy ra ý, cảm thấy nếu như kích thước này... có thể làm chung không nhỉ?
Hai tay của hắn bắt đầu ấn xuống, thực sự đi vào.
Thế là xong, hai đầu gối của Lâm Lộc kẹp vào hông hắn.
Người nàng ngả về phía sau, mặt lại lần nữa bất giác ngước lên, nhìn trần nhà.
Trình Trục có thể cảm nhận rõ rệt điểm nhạy cảm của nàng đang tăng lên.
Nàng cứ liên tục vừa ngửa người ra sau nhìn trần nhà, rồi lại vừa cong người về phía trước, hai tay thì ôm chặt lấy đầu Trình Trục, cứ vậy lặp đi lặp lại.
"Thôi, Trình Trục... Thôi... thôi.... đừng..."
Giọng cô gái như sữa nai bắt đầu cản lại, căn bản không còn dáng vẻ ngự tỷ lúc nãy.
Sau nửa phút, Trình Trục mới ngẩng mặt lên, miệng vẫn không ngừng lại, rồi phát ra một thanh âm hơi mơ hồ:
"Sao vậy, ngự tỷ muốn đi tiểu à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận