Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 99: Người phụ nữ thành thị

"Ta tên là Trần Tầm, là giảng viên của các ngươi, mọi người có thể gọi ta là cô Trần."
Cô đứng trên bục giảng, nhìn đám học sinh xung quanh.
Mà đám học sinh ngồi phía dưới, đương nhiên cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Đặc biệt là các nam sinh, ai nấy đều gào thét kích động.
Trần Tầm nhìn khoảng một mét sáu năm, mặc một bộ áo ngắn màu trắng, bên dưới thì là một cái quần dài rộng màu đen.
Cô trang điểm xinh đẹp, làn da trắng nõn, đeo kính mắt vàng kim, trên người tản ra khí tức trưởng thành mà học sinh đại học không có, quả thật rất hấp dẫn.
Nhìn dung mạo, chắc chắn có chênh lệch với Lâm Lộc và Thẩm Khanh, nhưng so với các học viên nữ khoa hai lớp cũng tốt hơn không ít. cô và Diệp Tử không khác nhau lắm, đều ở giai đoạn phụ nữ Đô thị trưởng thành. Chẳng qua Diệp Tử là quyến rũ, cô thì mang một chút trí giả. Huống chi, ở phương diện nam hoan nữ ái, giảng viên viên thân phận cấm kỵ, ngược lại là tăng thêm hấp dẫn. Đám nam sinh lớp hai hoàn toàn không nghĩ tới, mình thế mà lại gặp được người giảng viên như vậy.
Mà số ít các nữ sinh học viện khoa học cũng không ngờ nổi người có sắc đẹp chèn ép bọn họ lại là người có chức vụ trong học trường. Về sau, cô trở thành nữ thần trong mộng trong lòng nam sinh. Trình Trục nhìn nữ nhân trên bục giảng, trong lòng nói:
"Không ngờ giảng viên viên là Trần Tầm."
Kiếp trước hắn từng nghe nói tới tên người này, được xưng là nữ thần giảng viên của học viện đại học, càng có không ít người cảm thấy cô là giảng viên đẹp nhất, chăm chỉ nhất. Lại nói, kiếp trước hắn tốt nghiệp đại học đã qua nhiều năm như vậy, về sau càng thêm nhiều người nổi tiếng, lẽ ra không thể nhớ rõ một nhân viên giảng viên chưa từng tiếp xúc như vậy mới đúng. Chủ yếu là Trần Tầm này, ở đại học rất nổi tiếng, hơn nữa trên người luôn luôn có phong ba quấn thân. Ngay từ đầu khi cô trở thành giảng viên viên, thì có rất nhiều người nói là vì hiệu trưởng là thân thích phía xa của cô, đi cửa sau vào. Hết lần này tới lần khác, trên người này có một cỗ cảm giác ưu việt rất nồng đậm, cũng tương đối thực tế, đôi khi nói chuyện cũng có chút cay nghiệt. Sau đó còn có lời đồn nói gia cảnh cô thật ra cũng bình thường chỉ là rất biết giữ mình, suốt ngày giả bộ.
Loại viên giảng viên cấp bậc này, chắc chắn trên trường cũng có thầy giáo hoặc nam giảng viên theo đuổi, nhưng không ai thành công. Có một số đàn ông cũng thật buồn cười, không ăn được nho thì nói là nho chua.
Cầu mà không được, vì giữ thể diện, hắn sẽ nói xấu sau lưng.
rần Tầm này, hình như còn là một người theo chủ nghĩa kiên định không kết hôn, nghe nói là chịu ảnh hưởng của gia đình. Nói ra, loại người như cẩu nam nhân như Trình Trục, đối với cái gọi là người theo chủ nghĩa không kết hôn, vẫn là.... Có chút hứng thú. Thật tốt, đúng không? Nhưng nguyên nhân thực sự khiến Trình trục khắc sâu ấn tượng đối với người này là lúc hắn năm hai vị nữ nhân giảng viên nổi danh ở trường kia... Tự sát không thành. Chuyện này, lúc trước đã làm cho toàn trường chấn kinh. Sau chuyện lớn như thế này, lời đồn đại căn bản không dừng lại được, các loại người hiện thân giải thích, khiến cho quần chúng vây xem căn bản không biết cái nào là nguyên nhân chân thật. Về sau, vị nữ giảng viên viên này liền tự mình từ chức. "Ta chỉ biết cô là người giảng viên của học viện công nghệ thông tin, không ngờ lớp Hai là do cô phụ trách."
Trong lòng hắn nghĩ. Giảng viên trong đại học là một chức vị tương đối đặc thù. Loại người như họ và học sinh này rốt cuộc có quan hệ gì thì tùy thuộc vào tính cách mỗi người. Có một vài giảng viên viên, cùng học sinh đánh thành một mảng, mọi thứ xưng huynh gọi đệ đều có. Có một số người lại tạo ra khoảng cách tương đối xa Trần Tầm, hẳn là cái sau. Sau khi cô tiến hành giới thiệu một lượt đơn giản, liền để cho các học sinh thay phiên lên đài tiến hành tự giới thiệu.
"Bắt đầu từ hàng thứ nhất, từ bên trái sang bên phải."
Nữ giảng viên mở miệng nói. Nói xong, cô liền xuống bục giảng, đứng ở cửa trước. Trong suốt quá trình tự giới thiệu của mình, Trình Trục thầm khen người này có kĩ năng điểm danh. Nam sinh đầu tiên lên sân khấu, sau khi kể tên của mình và quê quán, liền giới thiệu sơ lược về đoạn thời gian chơi game Liên minh huyền thoại và vị trí sở trường của mình. Có tên này mở đầu rồi, phía sau còn có không ít người cũng làm như vậy. Có một nam sinh tinh gầy càng khôi hài hơn, nói mình có thể thay mình càuy rank, có thể nhận đơn, tự xưng là vô địch. Trần Tầm đứng ở một bên, mặt không biểu tình, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Không bao lâu sau đã tới phiên Trình Trục và bạn cùng bàn lên bục giảng.
Cây hài chuyên nghiệp Lưu Phong tự giới thiệu, cảm giác như không gian đang sôi trào, dưới lớp thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười. Trình Trục hoài nghi đây là đang muốn đi theo con đường người hài hước, muốn dựa vào hài hước mà bài sinh tồn trong đại học. Trừ vui vẻ, ta cũng không làm được gì cho các ngươi. Đổng Đông lên đài là để trang bức, nói mình hứng thú với trào lưu trang phục, làm ra vẻ mình giống như là người thời thượng, Nhưng y đã nói như vậy rồi, cho dù các học viên không nhận ra trang phục mà hắn mặc trên người là loại gì, cũng sẽ tự động cảm thấy là không rẻ. Về phần Trịnh Thanh Phong, không đề cập tới cũng được, lạnh lùng boy chỉ nói tên của mình và tới từ đâu, đi lên giảng đài biểu diễn một đợt công pháp mặt mũi tê liệt, sau đó mặt không đổi sắc rớt đài.
Trình Trục cảm thấy hắn nên giới thiệu lại tuổi tác của mình. Nếu không bộ dạng cao cấp như vậy, rất dễ khiến bạn học cho rằng hắn bị lưu ban. Ba vị bạn cùng phòng đều đã tiến hành tự giới thiệu, liền đến phiên Trình Trục. Hắn vừa lên sân khấu đã kéo được sự chú ý của các em gái trong lớp. Lại nói tiếp, tướng mạo và khí chất của hắn quả thực có khác biệt rất lớn với ấn tượng về nam sinh công nghệ thông tin trong lòng mọi người. Hắn cầm phấn viết lên tên mình ngay trên bảng đen. Hắn là người duy nhất tạm thời chủ động lưu danh ở trên bảng, hai chữ to viết bên cạnh tên giảng viên viên Trần Tầm, còn viết lão đại. Kết quả, phấn của hắn còn chưa buông xuống, phía dưới liền vang lên tiếng kinh hô nho nhỏ.
"Hả? Trình Trục? Chính là vị trong tin đồn gần đây?"
Có một số học viên không rõ ràng cho lắm, có những học sinh lại không nhịn được nhìn hắn mấy lần.
Tên chó chết Đông Đông này còn rất cẩu thả, lập tức lên tiếng nói:
"Đúng vậy, chính là người trên diễn đàn!"
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy. Một mặt hắn đang tạo thế cho bạn cùng phòng, mặt khác hắn cũng có sự tính toán của mình ở trong. Các cô gái, xin lưu ý rằng người ta đang chơi với hai nữ thần của trườ, vài vậy xin đừng làm phiền! Chúng ta là phàm phu tục tử, vòng tròn khác nhau thì không nên cố chấp. .... Chỉ cần bợ đít Trình Trục, lão tử nhàn nhã cũng có chút danh tiếng là bạn cùng lớp với hắn, phải không? Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng học vang lên tiếng nghị luận, có chút ồn ào. "Im lặng."
Trần Tầm khoanh tay trước ngực đứng đó, nhíu mày lên tiếng. Đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng liếc nhìn Trình Chú trên bục, trong lòng có chút kinh ngạc. Đừng nghĩ rằng những lời đàm tiếu về sinh viên không tồn tại trong giới giảng viên. Cô không xem kỹ thông tin của học sinh mà chỉ lướt qua một chút, không ngờ nhân vật phong vân trong giới sinh viên năm nhất này lại ở trong lớp của cô. Trình Trục đứng trên đài cũng không giới thiệu nhiều, chỉ đơn giản nói vài vài câu, nhưng thoải mái không chút nào do dự. Theo hắn thấy, khuôn mặt và dáng người này của lão tử chính là phương tiện xã giao tốt nhất, không cần nói nhiều như vậy. Quả thực, khi hắn đi xuống bục giảng, tiếng vỗ tay của mọi người đều vang dội hơn trước vài phần. Hắn ngồi xuống, rất nhiều nữ sinh hàng sau còn nhìn theo bóng lưng hắn. Đến khi tất cả mọi người đều tự giới thiệu, Trần Tầm mới chậm rãi bước lên, nói:
"Kế tiếp, chúng ta phải chọn ra hai người phụ trách tạm thời trong lúc huấn luyện quân sự, nam sinh nữ sinh, mỗi bên một người."
Loại người phụ trách tạm thời này thật ra tương đương với quyền đội trưởng. Nhiệm vụ trong đại học, vẫn có thể có một chút chỗ tốt. Cơ hội nhận được học bổng, trợ cấp, làm đảng viên, vân vân... sẽ lớn hơn nhiều.
Ngoài ra, cô cố vấn còn đẹp như vậy, điều này cũng sẽ khơi dậy sự nhiệt tình của rất nhiều nam sinh, xét cho cùng thì lớp trưởng là nhóm người tiếp xúc nhiều nhất với cô cố vấn. Làm người tạm thời phụ trách huấn luyện quân sự thực sự là một lựa chọn rất tốt, nếu thể hiện tốt trong nhiệm kỳ thì có cơ hội cao trở thành ủy viên lớp.
Đương nhiên, Trình Trục đối với điều này khẳng định là không có hứng thú. Mặc dù hắn là một chuyên gia quản lý thời gian rất lợi hại, nhưng lại phải đọc sách, lại phải kiếm tiền, còn muốn tán gái, có thể còn không chỉ theo đuổi một người, căn bản là không có thời gian. Hội đồng lớp vừa là vinh dự vừa là trách nhiệm. hắn không phải loại người chiếm toilet mà không làm gì, nếu thật sự ngồi vào vị trí đó, nhất định sẽ gánh trách nhiệm. Lưu Phong nhẹ giọng hỏi người bạn thân cùng phòng:
"Có phải là làm lớp trưởng rồi sau này vào xã hội xin việc cũng có chỗ tốt chứ?"
"Không biết, nhưng bố tôi điều hành một công ty, hay là lát nữa tôi sẽ hỏi ông ấy?"
Đông Đông lại bắt đầu trang bức. Trịnh Thanh Phong thản nhiên nói:
"Xem tình hình thế nào đã."
Về phần Trình Trục, hắn đã bắt đầu suy nghĩ chuyện khác rồi. Trong toàn bộ quá trình tranh cử, Trần Tầm đứng ở trên đài còn nhìn hắn vài lần, phát hiện vị tân sinh này vừa mới vào mà thanh danh đã rất lớn, hai mắt lơ đễnh nhìn về phía cửa sổ. Sự cạnh tranh giữa hai người đứng đầu tạm quyền huấn luyện quân sự khá khốc liệt. Lưu Phong vẫn do dự mãi, cuối cùng vẫn không dám lên đài. Cuối cùng, là một nam sinh ngồi ở sau bọn họ, và một nữ sinh tên là Trần Đình Đình trúng tuyển. Ba con chó thối này còn thống nhất cảm thấy Trần Đình Đình không tệ. Chưa trang điểm nhưng có thể xếp vào top ba người đứng đầu lớp. Nếu make up không chừng sẽ là hoa khôi của lớp chúng ta! Trình Trục nhìn một cái, liền khịt mũi coi thường ba tên này:
"Chưa trang điểm? Người ta đây gọi là make up nhẹ, là một loại 'giả trang điểm'."
Ngươi cho rằng cô ấy trông đẹp khi không trang điểm nhưng thực tế cô ta đã nỗ lực rất nhiều để thể hiện hiệu ứng này Tiếp theo, đã đến lúc mọi người phải chịu trách nhiệm về việc huấn luyện quân sự, quân phục và những vấn đề tầm thường khác. Ngoài ra, Trần Tầm còn tạo nhóm lớp, cũng để lại số điện thoại di động của mình, để cho bạn học tự gửi cho nhau. Sau khi nội dung công việc của mình toàn bộ kết thúc, Trần Tầm liền rời đi, mọi người cũng có thể tự do hoạt động, ngày mai mới là ngày huấn luyện chính thức. Nhìn bóng lưng mỹ lệ của nữ phụ viên lúc rời khỏi phòng học, Đổng Đông này nhịn không được nói:
"Lại nói, thêm bạn với giảng viên, hẳn là không có vấn đề gì chứ?"
Lưu Phong lập tức đi tới, nhìn điện thoại di động trong tay Đông Đông. Hắn đã nhấp vào ảnh đại diện của Trần Tầm trong nhóm nhưng vẫn chưa đăng ký thêm bạn bè. "Có lẽ không thành vấn đề, cô là giáo viên của chúng ta nha, bình thường muốn liên hệ, chung quy không đến mức cự tuyệt, hẳn là sẽ oke."
Lưu Phong tiến hành phân tích. Nhưng cuối cùng ba người cũng không biết vì sao, thống nhất nhìn về phía Trình Trục, cũng do Lưu Phong mở miệng nói:
"Trục ca, ý ngươi thế nào?"
Trình trục nhìn về phía ba người, mở điện thoại, miệng nói:
"Ừm, để ta xem, đã thành bạn bè rồi."
"Đậu xanh, ngươi vừa mới vào nhóm liền làm rồi sao?"
Đông Đông hỏi.
"Nếu không thì sao?"
Có một người cố vấn làm bạn không phải là chuyện bình thường sao, hắn cảm thấy sau này hắn nhất định sẽ phải xin phép cô nghỉ học. Hắn đối với cô không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng người này có thể thoải mái một chút. Nếu là loại L S P, Trình Trục hẳn là đã sử dụng thủ đoạn gì đó rồi. Về phần là thủ đoạn gì, không nên hỏi quá nhiều! "Lại nói, nếu như cô ấy dựa theo quỹ tích lúc đầu, khi ta lên năm hai liền tự sát không thành, sau đó sẽ rời chức, tương đương đến lúc đó còn phải đổi giảng viên?"
Trình Trục thầm nghĩ.
"Người này là vì nguyên nhân gì mà nghĩ không thông đây?"
"Hôm nay nhìn người này cũng không thấy có vấn đề gì".
"Bất quá cũng đúng, dù sao đó là sự tình của một năm sau. Hơn nữa ở thời đại này, rất nhiều người thường giấu kín sự tình trong lòng, từ biểu hiện bên ngoài cũng không nhìn ra cái gì cả."
"Rất nhiều người không biết giải phóng nên chỉ biết tạo ra một áp lực mà thôi."
Giờ phút này, những kẻ không có tiền đồ này, ở dưới tình huống Trình Trục đã thêm bạn với giảng viên, còn muốn đi hỏi đám nam sinh khác một chút, có ai là bạn với giảng viên nữa không? Sau khi biết được động tác của mọi người không nhanh nhẹn, bọn họ cũng trước tiên không thêm nữa, muốn chậm trễ một chút rồi đi xin hảo hữu.
"Ta thật không hiểu nổi não của nam học sinh như các ngươi đang nghĩ gì."
Trình Trục cạn lời.
"Trục Ca, ngươi không phải cũng là nam sinh à?"
Lưu Phong thì thầm. Sau đó, ba con chó thối liền sáp lại gần, đem điện thoại của Trình Trục coi là bảo bối, liếm mặt nói:
"Ca, để chúng ta nhìn xem vòng bằng hữu của cô Trần đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận