Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 429: Bệnh thật tốt mà (1)

Gia phong của nhà Lâm Lộc khá tiến bộ, điều này liên quan với mẹ Lâm, Mạnh Nguyệt. Nhưng câu hỏi của Lâm Kỳ đã hỏi quá thẳng thắn rồi, hơn nữa hôm nay Mạnh Nguyệt còn đi một chuyến đến "Dữu trà", khiến cho Lâm Lộc thật sự hơi căng thẳng trong lòng.
"Không có không có!"
Cô ấy lập tức phủ nhận.
Trình Trục là bạn trai của mình?
Vẫn chưa phải.
Thật ra Lâm Lộc đã có thể cảm thấy được mối quan hệ hiện giờ của hai người đã rất mờ ám.
Nhưng Trình Trục lại chần chừ không có ý muốn chủ động.
Có thể giải thích, bởi vì một đoạn tình cảm trước đây của hắn rất không như ý, Giang Vãn Châu đã nói tất cả với tôi rồi. Nhưng nếu nói cô ấy không cảm giác được Trình Trục có ý đối với cô ấy, vậy cũng không thể. "Mình, sức quyến rũ vô cùng lớn! He he!"
Nhưng bây giờ xác thực chính là mối quan hệ bạn bè, tôi không bịa đặt. Lâm Kỳ vừa nghe không phải bạn trai, lập tức cảm thấy không còn tinh thần. Một người bạn của chị đã mở một cửa tiệm trà sữa nổi tiếng trên mạng, hoàn toàn không đủ để khiến cậu ấy có quá nhiều sự tò mò về con người này. Nhưng mà trà sữa thực sự rất ngon, cậu ấy vừa nãy còn chụp ảnh gửi trong nhóm, xem như là một chút ủng hộ. Tốt xấu cũng là tiệm do công ty nhà chúng ta sửa sang mà. Nhưng mà, nếu như thật sự là bạn bè nam nữ thì thiếu gia tôi phải đi gặp người đàn ông này một chút rồi! Tôi lại muốn xe thử, là người gì, xứng làm bạn trai của chị gái tôi! Mạnh Nguyệt nghe thấy, khẽ gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều. Lâm Lộc là đứa trẻ lớn ở độ tuổi này rồi, phải cho cô ấy sự riêng tư và không gian của mình. Hơn nữa bà ấy đều luôn cảm thấy con gái và mình không có bí mật. Nếu như thật sự yêu đương rồi, chắc chắn cô ấy sẽ nói với bà ấy. Mạnh Nguyệt chỉ có hơi khó hiểu một chút:
"Hôm nay mình chỉ mua hai ly, không mang cho con bé, sao con bé cũng không tức giận?"
Trước đó Lâm Lộc mang trà sữa về nhà, một ngụm cũng không cho bà ấy uống, bà ấy ghi nhớ trong lòng, hôm nay cố ý chỉ mua hai ly để trêu chọc con gái. Vóc dáng của bé Lộc là thừa hưởng từ mẹ của mình, đừng thấy dáng vẻ của mẹ Lâm nở nang, cả người tỏa ra ý vị của phụ nữ trưởng thành, khuôn ngực căng phồng, nhưng vẫn có chút trẻ con. "Nếu là trước đây, chắc chắn Lộc đã không vui, hoàn toàn mím chặt cái miệng nhỏ rồi."
Bà ấy có chút không hiểu. Thật không nghĩ đến từ Lâm Lộc mà thấy, mọi người cảm thấy Dữu trà rất hiếm thấy, mọi người cần phải xếp hàng thậm chí tìm người mua Dữu trà bán lại, cô ấy chỉ cần muốn uống, lúc này cũng có thể uống, hơn nữa còn là đích thân ông chủ làm! "Hứ! Con là có đặc quyền, mới không thấy hiếm lạ!"
Trong phòng khách, bọn họ đơn giản ngồi cùng nhau nói chuyện, chủ đề lại từ "Dữu trà" chuyển thành sinh nhật của Lâm Lộc. "Lộc Lộc, sắp đến sinh nhật con rồi, năm nay con định đón sinh nhất thế nào?"
Mạnh Nguyệt vô cùng phấn khích, bà ấy đặc biệt thích lo liệu những thứ cho con gái. Ví dụ sinh nhật, tiệc lên lớp, lễ trưởng thành... Lâm Lộc định giữ ra ngày 25 tháng 12 ở riêng với Trình Trục, thì tỏ ý nói:
"Sinh nhật âm lịch thì đón với cả nhà, còn sinh nhật dương lịch con muốn tổ chức party với bạn bè!"
"Con còn muốn đón hai lần? Vậy được."
Mạnh Nguyệt mặc áo len màu đen hơi lười biếng tựa trên ghế sô pha mỉm cười. Lâm Kỳ lại phấn khích nói:
"Mở party sinh nhật? Chị dẫn em theo nha!"
"Dẫn cái đầu em, ngày 25 là thứ năm."
Lâm Lộc làm sao mang theo kỳ đà cản mũi, không vui nói. "Một người học cấp ba như con, an tâm chuẩn bị ứng chiến kỳ thi đại học."
Mạnh Nguyệt hơi dựa trên ghế sô pha, nghiêng đầu lườm cậu ấy, kỳ thi đại học đối với con trai trong kiểu gia đình này của bọn họ mà nói, quả thực không phải là con đường duy nhất nhưng cũng không thể nói hoàn toàn không quan trọng. Hơn nữa cậu ấy cả ngày chỉ nghĩ đến chơi, tâm trạng này thật không đúng. "Dạ."
Lâm Kỳ đáp lại. Lâm Lộc ngồi ở một bên, nghe mẹ dạy dỗ em trai, lại cầm điện thoại trong tay nói chuyện với Trình Trục. Tất cả mọi chuyện ký thú trong cuộc sống, cô ấy đều sẽ muốn lấy điện thoại ra chia sẻ với Trình Trục. Có người nói, chia sẻ chính là một trong những biểu hiện của thích một người. Từ góc độ nào đó nhìn thấy, cũng có đạo lý nhất định. Phải, chỉ có đạo lý nhất định, bởi vì có người sẽ gửi trong nhóm. "Hôm nay mẹ tôi đã đến "Dữu trà", nhưng mà cậu lại không ở đó."
Lâm Lộc gõ chữ. "Hả?"
Cô không nói sớm."
Trình Trục trả lời. "Cậu muốn làm gì?"
"Nếu cô nói sớm, tôi đã trang điểm khách khí một chút đi trong tiệm rồi."
"Trang điểm một chút đi trong tiệm làm gì?"
Tim Lâm Lộc hơi đập nhanh. "Để thật ngầu đi làm mấy ly trà sữa cho dì."
Câu trả lời của Trình Trục khiến cô ấy cảm thấy con người này thật đáng ghét. Nào ngờ bên này Trình Trục lại thở phào một cái.
"Cũng may, cũng may, cũng may mình vừa hay không ở trong tiệm."
Hắn nghĩ thầm. Tên cẩu nam nhân này sẽ không vì một chút chuyện nhỏ này mà cảm thấy hoảng loạn, nhưng đối với hắn mà nói, kiểu phụ huynh của bạn bè này vẫn là có thể ít gặp thì nên ít gặp lại. Hôm sau, thứ bảy. Cuối tuần đến khiến cho việc kinh doanh "Dữu trà" lại đạt đến đỉnh điểm. Trong đám người xếp hàng, bạn thậm chí có thể thấy rõ ràng, có một số người vừa nhìn đã biết là học sinh, hơn nữa có thể vẫn còn đang học cấp ba. Còn có một vài người đi làm bình thường công việc bận rộn, cuối tuần cũng không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nhất định đến xếp hàng mua trà sữa. Trên thực tế, rất nhiều người đi làm ở thành phố lớn, là người say mê lâu năm những món như cafe, trà sữa. Lúc làm việc không uống một ly, cảm thấy toàn thân khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận