Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 703: Mình và Trình Trục hoà nhau (1)

Ngày hôm sau, Trần Nguyệt hưng phấn tỉnh dậy trên chiếc giường lớn ở nhà.
Đêm qua, mãi đến ba giờ sáng cô mới đi ngủ.
Cô sinh viên du học này vẫn mất ngủ như lần trước, bởi vì không ngủ được nên cô đành phải lén dùng chiếc tai nghe Kiên Trì Ghé Thăm để giúp bản thân say giấc.
Điểm khác biệt duy nhất là lần trước cô làm để giải tỏa căng thẳng, giúp bản thân bớt căng thẳng hơn, còn lần này thuần túy là... để tự thưởng cho mình.
"Lần này việc liên doanh của Duyệt Trà có hiệu quả rất tốt."
200 cốc ở mỗi thành phố đã nhanh chóng được bán hết, danh tiếng và chất lượng được nâng lên một tầm cao mới.
Trên Internet, số lượt thảo luận về Duyệt Trà ngày càng tăng, độ nổi tiếng trên mạng càng được củng cố hơn. Điều quan trọng nhất là lần này trà chanh đã được công chúng đón nhận nồng nhiệt, có uy tín hơn những sản phẩm mới ra mắt trước đó rất nhiều. Lý do lại rất đơn giản, trà chanh không phải là sự đổi mới, chỉ có thể nói là sáng tạo lại, dù sao thì nó cũng đã được bán từ lâu rồi. Tất nhiên, điều khiến Trần Nguyệt cảm thấy vui vẻ nhất chính là các cuộc thảo luận về cô ấy. Đúng là Trần Nguyệt khá xinh đẹp, cô ấy ở trong ảnh và ngoài đời không có quá nhiều sự khác biệt. Bởi vì cô không phải là kẻ ngốc nên biết rất rõ rằng nếu sau này cô bị phanh phui ở nơi công cộng, vậy thì mọi hoạt động quảng cáo cá nhân trong giai đoạn đầu sẽ bị đổ sông đổ bể, cô sẽ bị dân mạng chế giễu. Vì vậy, cô không chọn cách chỉnh bộ ảnh đẹp quá mức mà chỉ trau chuốt ở mức độ vừa phải. Trần Nguyệt đã dành cả đêm để đọc những bình luận mà cư dân mạng nói về cô. "Chị thật là tuyệt vời."
"Tôi không ngờ người sáng lập Duyệt Trà lại xinh đẹp đến thế."
"Thật xinh đẹp, còn có năng lực nữa chứ."
"Phú bà đăng bài."
"Chị ơi, em không muốn làm việc vất vả nữa."
"Chị gái bạch phú mỹ theo đuổi sự nghiệp, hâm mộ, hâm mộ quá."
"Một số người có thể có một cuộc sống mà bạn luôn mơ ước."
Đối với những bình luận không hay đó, Trần Nguyệt trực tiếp bỏ qua chúng. "Một đống bình luận buồn nôn, có gì đáng để nhìn?"
Cô nghĩ thầm, một vài cư dân mạng thật sự là ghê tởm. Lần này, việc liên doanh của Duyệt Trà sẽ kéo dài trong 10 ngày. Cô cảm thấy nếu gần đây Dữu Trà không có động thái lớn nào thì trong mười ngày này, cô có thể giữ vững được ánh hào quang của mình. Sau khi Trần Nguyệt xem giờ trên điện thoại, cô nhấc chăn bông, bước ra khỏi giường, đôi chân trần trắng nõn mềm mại không mang dép, cô bước xuống sàn, đi vào phòng tắm, rồi cô bắt đầu đánh răng, rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, cô còn đặc biệt gội qua tóc mái rồi bắt đầu sấy khô bằng máy sấy. Việc gội đầu của nữ giới sẽ rắc rối hơn so với nam giới, vì vậy một số bạn nữ sẽ chỉ gội tóc mái khi thức dậy thay vì gội đầu hàng ngày. Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, Trần Nguyệt ngồi trước gương trang điểm và bắt đầu trang điểm. Trong tâm trạng vui vẻ, cô còn dùng loa Bluetooth trong phòng để phát các bài hát của Taylor Swift.
Cô ngân nga theo nhịp, trang điểm cho mình trông thật ngầu. Chà, nó giống như kiểu trang điểm mà cô đã trang điểm trong ngày khai trương 18 cửa hàng của Dữu Trà. Nhưng mà cách trang điểm và nụ cười gượng gạo ngày hôm đó đều mang một ý nghĩa, đó là dùng cách trang điểm mạnh mẽ nhất để đối mặt với cuộc sống u ám nhất. Mượn điều này để gợi ý cho chính bản thân: Mình không hoảng sợ, không hề hoảng sợ chút nào. Nhưng hôm nay, cô đã đến Quảng trường Thế kỷ để tận hưởng thành quả chiến thắng của mình. Trần Nguyệt tin chắc rằng:
"Hôm nay, việc kinh doanh của Cửa hàng Thế kỷ Dữu Trà chắc chắn không tốt bằng Cửa hàng Thế kỷ Duyệt Trà của tôi."
Thậm chí cô còn vui vẻ nghĩ:
"Hôm qua mình đã đăng ảnh lên mạng, hôm nay mình đến cửa hàng, liệu có ai nhận ra mình không nhỉ?"
"Có lẽ sẽ có, không chừng người ta còn muốn chụp ảnh cùng nữa ấy chứ."
Phú nhị đại từ nước ngoài trở về, cảm thấy rất hài lòng về bản thân, ngày hôm nay đã bắt đầu trang điểm ngày càng nghiêm túc hơn, đặc biệt còn gắn cả lông mi giả.
Sau khi trang điểm xong, Trần Nguyệt đi vào phòng thay đồ, cởi bộ đồ ngủ ra. Cô cúi đầu nhìn bộ ngực hơi phẳng của mình, không khỏi nghĩ đến những bình luận mà cô đã đọc trên mạng vào tối qua. "Không hổ là bạch phú mỹ, bản thân còn có cả sân bay riêng."
"Ghê tởm... khốn nạn..."
"Mấy người đúng là không hiểu, ngực nhỏ chính là mốt đấy."
Cô nhanh chóng thay một bộ vest nữ nhỏ của Saint Laurent, mặc kèm với áo sơ mi lụa ở bên trong. Ngoài ra, cô còn đeo một chiếc vòng cổ kim cương HW và một chiếc vòng tay vàng trắng toàn kim cương của Cartier cùng với chiếc vòng tay Van Cleef & Arpels. Sau đó, đứng trước những chiếc túi trải dài trên tường, cô lấy xuống một chiếc túi Hermes Kelly. Chỉ riêng bộ trang phục của cô đã có giá hàng trăm nghìn. Tất nhiên, cô không cố ý duy trì phong cách bạch phú mỹ của mình. Cô cảm thấy mình thực sự là một bạch phú mỹ, đây chỉ là cuộc sống hàng ngày của mình mà thôi. Sau khi bỏ son và phấn vào túi, Trần Nguyệt đi thang máy xuống tầng dưới và lên chiếc Porsche 911 đậu trong gara. Hơn nữa đây còn là phiên bản targa mui trần. "Nữ tổng tài đã ra ngoài rồi."
Sau khi chiếc Porsche 911 lái vào gara ngầm của Quảng trường Thế kỷ, Trần Nguyệt kiểm tra lại lớp trang điểm của mình trước khi xuống xe.
"Hoàn hảo!"
Cô lấy túi xách của mình và bước ra khỏi xe. Khi đến cửa hàng Duyệt Trà, cô quả thật đã thấy rất nhiều người đang xếp hàng mua Duyệt trà hương chanh. Công việc kinh doanh ở cửa hàng ngày hôm nay tốt gấp đôi so với ngày xưa. Điều này làm cho Trần Nguyệt cảm thấy cực kỳ dễ chịu, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên. "Mình cảm thấy số lượng bán ra của cửa hàng hôm nay phải hơn 2000."
Cô không bao giờ ngờ mình sẽ giống như Dữu Trà, nơi số lượng bán ra vượt quá 3.000 cốc trong một ngày khi liên doanh. "Có khi nào doanh số của mình trong thời gian liên doanh vừa vặn đạt tới số lượng bán ra bình thường của hắn?"
Trần Nguyệt nghĩ thầm. Trong cửa hàng tạo cảm giác tồn tại, tâm lý của cô khá thú vị. Mỗi khi có ai đó nhìn cô, cô lại tự hỏi:
"Mình có bị họ nhận ra không?"
Tuy nhiên, không ai yêu cầu cô chụp ảnh cùng. Sau khi Trần Nguyệt bận làm việc một lúc, cô định đi Dữu Trà xem thử. Cô nghĩ mình sẽ sải bước trên con đường này, bước qua nó với sự tự tin tuyệt vời. Nhưng khi đi được nửa đường, cô vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng một cách vô cớ. Không còn cách nào khác, ai bảo ngay từ đầu cô đã ngưỡng mộ mô hình kinh doanh trà sữa do Trình Trục tạo ra. Sau đó, cô còn si mê hương vị độc đáo của Dữu Trà. Sau khi mở cửa hàng riêng, cô lại thường xuyên chịu nhiều kích thích. Cứ qua đi qua lại như vậy, trong lòng cô thực sự không còn bao nhiêu tự tin nữa. Khi chuẩn bị đến cửa hàng Dữu Trà, cô nhìn một lúc lâu rồi thở phào nhẹ nhõm, trên môi nở nụ cười nhẹ nhõm. "Việc kinh doanh cũng không được tốt lắm."
"Nhìn lượng người xếp hàng trông không khác gì so với bên mình."
Diễn biến của sự việc giống như dự đoán của cô. "Vậy mình sẽ không đi tới đó, kẻo lại bị nhận ra."
Trần Nguyệt nghĩ như vậy, Chính vì chỉ nhìn từ xa nên cô không hề biết rằng một sản phẩm mới đang được hâm nóng trên màn hình lớn của Dữu Trà. Một sản phẩm mang tên quả Chanh Dây sẽ được ra mắt vào ngày mai. Trong số tất cả các dòng trà sữa ở kiếp trước, quả Chanh Dây là dòng mà Trình Trục yêu thích nhất. Tất nhiên, cũng có thể là do chủ thương hiệu này cũng tốt nghiệp Đại học Khoa học và Công nghệ, là đàn anh của hắn. Hai người tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc, trở thành bạn bè và trò chuyện vài câu với nhau. Lúc này, trong đầu của Trần Nguyệt có một ý nghĩ đang bành trướng:
"Mình và Trình Trục hoà nhau."
2015, tháng 3. Nếu có thứ gì đó ngay từ đầu không phổ biến ở Hoa Phục, thì chỉ có một khả năng - đó là tạm thời ăn không ngon. Mà tại sao lại nói tạm thời ăn không ngon vào lúc này? Bởi vì những con người của đế chế ẩm thực luôn có khả năng đáng sợ là biến sự thối rữa thành điều kỳ diệu. Có thể phát minh ra những cách ăn ngon miệng để ăn một số món không ngon miệng. Chẳng hạn như nước mật ong chanh dây và trà chanh dây. "Thứ này đối với các cô gái rất hữu dụng."
Trình Trục cười nói với Lâm Lộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận