Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 381: Tôi cảm thấy chúng ta có chút mơ hồ (1)

Con rể và con trai chắc chắn không giống nhau.
Cháu nội và cháu ngoại cũng không giống nhau.
Nhưng thực tế thì sao?
Đối với lão Trình người này vừa là bố vợ vừa là sư phụ, bảo sao làm vậy, cẩn thận chăm sóc.
Hứa Vận cũng kiên trì mỗi tuần quay về nhà một lần.
Bây giờ ngay cả cháu ngoại cũng có triển vọng, mới vừa học đại học đã bắt đầu kiếm được tiền, hơn nữa còn rất hiểu thảo nữa!
Đôi lúc, có thể trở thành nền kiêu ngạo của trưởng bối, đúng là rất tốt, thật đó.
Càng huống hồ Trình Trục nói một câu, so với lão Trình càng làm cho ông bà vui vẻ hơn.
Hắn nhắc đi nhắc lại ở trước mặt ông bà ngoại:
"Lúc cháu vừa bắt đầu có thể kiếm được tiền, thật may mắn có ông bà ngoại tặng cháu phong bì 5000 tệ tiền mừng lên đại học đó, bằng không cháu đã không có tiền vốn rồi!"
Những người già cao tuổi, bọn họ ngay cả đối với sự thời đại thay đổi nhanh chóng đều rất vất vả rồi. Tất nhiên ở phương diện học tập, phương diện công việc của bạn, cũng không giúp được gì nhiều. Bọn họ sẽ nhìn thấy sự mệt mỏi của các bạn, nhìn thấy sự giày vò của các bạn, nhìn thấy sự đau khổ của các bạn, sau đó chỉ lặng lẽ làm những món mà bạn thích vào lần sau, nấu cho bạn bát canh bồi bổ cơ thể. Thứ nhất các ông bà già rồi, không thể giúp được nhiều, xin lỗi. Trình Trục rất rõ, người già thật sự rất dễ dỗ, rất nhiều người lớn tuổi đều là đứa trẻ già, dỗ bọn họ so với trẻ còn đơn giản hơn nhiều.
Bát! Hai người cảm thấy bản thân đối với sự nghiệp của cháu ngoại có giúp đỡ, trong lòng có thể vui mừng rất lâu. Hôm nay trước khi Trình Trụ đến nhà ông ngoại đã mua không ít đồ. Hắn biết, nếu làm như thế, hôm nay đi đến nhà ông ngoại, sẽ lại "bị mắng".
Đôi khi chính là như vậy, bạn vĩnh viễn không biết bản thân có thể làm chút gì cho người già. Bạn mua cho bọn họ đồ, bọn họ sẽ nói không cần. Bạn nói đưa bọn họ đi chơi, bọn họ sẽ nói không cần. Bạn nói mỗi năm bạn sẽ trả tiền khám sức một hai lần, bọn họ sẽ nói không cần. Rõ ràng lúc nhỏ chúng ta muốn bọn họ làm gì, đều có thể trực tiếp mở miệng yêu cầu.
Nhưng ngược lại, bọn họ đều không cần cái gì, còn nói bạn tiêu tiền trên người bọn họ đều là lãng phí tiền bạc. Bọn họ chỉ nói: Tâm ý của cháu là được rồi. Trình Trục không keo kiệt, dù sao hắn cũng sẽ mua, ông bà mắng thì cứ mắng! Chủ yếu chính là làm phản! Sau khi vào nhà, hai ông bà quả nhiên nói hắn rồi. Nhưng lúc trên bàn ăn cơm, vẫn chủ động giúp hắn múc canh. Trình Trục một hơi uống hai bát lớn.
"Hôm nay nên bồi bổ một chút."
Hắn nghĩ. "Không thể bởi vì năm nay bản thân mới 18 tuổi, thì cảm thấy không quan trọng.
Tiểu Dữu Tử thấy anh trai múc thêm cho mình một bát, liền đưa tay ra:
"Cháu cũng muốn uống thêm" Ông ngoại lập tức đứng dậy với nụ cười trên môi, múc cho tiểu nha đầu bát canh. Sau bữa ăn, bọn họ ngồi ở nhà ông ngoại một tiếng, sau đó mới về nhà. Hôm nay Trình Trục ở nhà, không có dự định quay về ký túc xá, cũng không có dự định quay về chung cư Tân Hàng.
Lúc 7 giờ tối, Trình Trục hỏi Diệp Tử một chút, hỏi cô việc quay chụp diễn ra như thế nào rồi. Diệp Tử trả lời lại là đã làm xong rồi. Lần này không có nhiều sản phẩm mới như trước, chỉ có 3 bộ. Ngày trước số lượng sản phẩm mới nhiều, và mỗi cái đều có màu sắc khác nhau, quay chắc chắn sẽ chậm. Váy giáng sinh không phân biệt màu sắc, trên thực tế chỉ cần quay ba bộ quần áo thôi, hiệu suất rất cao.
Lúc 8 giờ, Diệp Tử đã nằm trên giường photoshop rồi. Chỉ có điều trong quá trình này, lúc cô photoshop bộ váy giáng sinh đầu tiên, rất dễ phân tâm. Đôi chân ở dưới lớp chăn cứ luôn không chịu đẩy vào, sau đó nhẹ nhàng kẹp chặt. Đôi mắt cô quyến rũ như lụa, không kìm được liếm môi mình. "Hôm nay rõ ràng đã như vậy rồi.’ Cô cảm thấy trạng thái bây giờ của mình, có chút muốn quá nhiều rồi...
Có thể nói lúc nhớ lại, trong lòng vẫn gợn sóng không ngừng. Trịnh Trục bên đó tính toán thời gian, cảm thấy với năng suất làm việc của Diệp Tử, đoán một giờ đêm, thì sẽ gửi cho hắn mẫu trưng bày của người bán đã photoshop xong.
Về bức chính cần vẽ cho từng mẫu, dự đoán lát nữa cô sẽ gửi. Đúng như hắn dự đoán, vừa về đến nhà không lâu, hỏi Diệp Tử đã photoshop bức chính xong chưa, Diệp Tử biểu thị mình đã xong rồi Trình Trục vừa nhìn, đã rất hài lòng. "Ể, người mẫu nhỏ này được đó."
Hắn nghĩ trong lòng. Diệp Tử dựa theo yêu cầu của hắn, phóng to đặc điểm mắt của cô càng nhiều càng tốt. Khỏi phải nói, là rất hấp dẫn.
"Biểu hiện không tồi, mẫu lần sau cũng để cô ấy quay."
Trình Trục nghĩ. Nhưng, tiếp đó hắn sẽ không để người mẫu nào đó quay chụp sản phẩm mới trong thời gian dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận