Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 433: Phong thái siêu ngầu (3)

"Không phải! Phải đưa tiền!"
Anh chàng đó gấp gáp nói.
Cương Tử ở một bên lắng nghe, bắt đầu chìm vào hồi ức:
"Đã bao lâu rồi không nhìn thấy người khác chụp trà sữa Jia Jian của mình đăng lên tường Wechat rồi?
Trước đây ông ta còn mở hoạt động đăng lên tường Wechat được giảm giá, con mẹ nó còn có không ít sinh viên đăng lên tường Wechat mà bản thân có thể thấy.
Trà sữa trong tiệm của tôi không thể giới thiệu cho người khác như vậy sao?
Nhìn lại "Dữu trà", một vài sinh viên lại muốn đặc biệt đăng lên tường Wechat vì nó.
Rất rõ ràng, một người trung niên như ông ta không hiểu.
Bởi vì trò vui này trò này rất rầm rộ với các cô gái, các chàng trai đã đăng lên tường Wechat rồi có thể thu hút các cô gái lại hỏi:
"Rốt cuộc có ngon hay không?"
Vương Chính Cương cứ như vậy nghe các sinh viên bàn luận về "Dữu trà" hằng ngày trong tiệm, hôm nay cũng không biết vì lí do gì mà chỉ một lúc sau không nhịn được mà tự chạy đến rồi. Vốn dĩ ông ta muốn tìm người mua đi bán lại bên ngoài trung tâm thương mại để mua hai ly. Nhưng mà, lại thực sự nhịn không được muốn vào trong tiệm xem thử tình hình cụ thể, thậm chí còn muốn lén nhìn không gian chế biến qua cửa kính. "Hy vọng Trình Trục đừng ở trong tiệm."
Ông ta cũng nảy ra suy nghĩ như vậy. Nhìn cảnh người đông như kiến của "Dữu trà", Cương Tử nghiến răng nghiến lợi ghen tị. Ông ta không dám tưởng tượng, nếu tiệm trà sữa của mình kinh doanh tốt như vậy thì phát tài như thế nào! Thời trẻ ông ta có hơi gù lưng, cảm giác gù lưng có thể con mẹ nó được trị hết. "Một ly hơn ba mươi tệ, một ngày này kinh doanh kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Đây là muốn kiếm tiền điên cuồng rồi, một tháng kiếm được tiền bằng một năm của tôi?"
Tiệm Vương Chính Cương mở là tiệm nhượng quyền, còn của Trình Trục là nhãn hiệu của riêng mình, là tiệm trực tiếp điều hàng. Chỉ một điểm này, thực ra đã đem lại khác biệt vô cùng lớn rồi. Càng huống hồ hiện giờ mỗi nhãn hiệu trà sữa ngang nhau cạnh tranh khốc liệt, có một số nhãn hiệu đã đến giai đoạn cực hạn của bản thân, công ty đã bắt đầu cắt giảm đầu tư của xưởng nhượng quyền. Giống như xưởng nhượng quyền nhỏ của Vương Chính Cương vậy, dĩ nhiên là một trong những đầu tư rồi. Ông ta cứ như vậy nhìn dáo dác xung quanh "Dữu trà" với vẻ mặt tò mò, còn nghe lén khách hàng đang xếp hàng nói chuyện gì. Kết quả, ông ta vẫn chưa kịp đi nhìn trộm không gian chế biến thì nhìn thấy Trình Trục đang nghênh mặt đi về phía ông ta. Mẹ nó, cậu đừng qua đây nha! "Ông chủ Vương, lâu rồi không gặp."
Trình Trục mỉm cười nó. "Ông chủ Trình, kinh doanh phát đạt."
Vương Chính Cương vặn ra một nụ cười trên mặt đáp. "Cũng tạm thôi, có hơn bận không ngơi tay, mỗi ngày đều phiền chết được."
Trình Trục nói. "Khụ."
Nụ cười trên mặt Vương Chính Cương cứng lại, vội càng nói:
"Bận chút cũng tốt, bận chút cũng tốt!"
"Ông chủ Vương hôm đến để làm gì, tôi thấy ông vừa nãy cứ ngó ngang ngó dọc, làm tìm cái gì sao?"
Trình Trục biết rõ còn cố ý hỏi. "Cái đó, khụ, dĩ nhiên là tìm cậu rồi, hôm nay tôi mặt dày đến tìm cậu để học hỏi kinh nghiệm, quả nhiên, vẫn là đầu óc của người trẻ tuổi các cậu linh hoạt, vẫn là người trẻ tuổi các cậu biết làm ăn."
Ông ta nói. Ông ta đã ở cái tuổi này rồi, biết mềm biết cứng, nếu như thật sự có thể moi ra chút gì đó hữu dụng từ miệng tên nhóc này thì cũng là xứng đáng! Vương Chính Cương cảm thấy vẫn thật sự có khả năng này. Rất nhiều người trẻ tuổi tràn trề sức lực, thích khoe khoang, thích thể hiện, thích nói chuyện thoải mái. "Được chứ, vậy đi ra ngoài hút điếu thuốc, vừa hút vừa nói."
Trình Trục đáp. "Được, được, được."
Hai người cứ vậy đi đến bên thùng rác ngoài trung tâm thương mại. Ông ta thật sự có không ít vấn đề muốn hỏi, lời trong lòng đang kìm nén ở cổ họng. Nhưng lúc ông ta mở miệng lại bị trình trục đưa tay lên ngăn lại. Hắn cười nhìn về phía cương tử, mở miệng trách móc thái độ của ông ta, nói. "Ông chủ Vương, đưa thuốc lá đây."
Bên ngoài trung tâm thương mại, Trình Trục đứng ở đó, yên lặng nhìn Vương Chính Cương. Vương Chính Cương ngớ cả người nhưng hào quang lại bị tên sinh viên năm nhất mới mười chín tuổi ở trước mắt này đè ép! "E hèm."
Ông ta vô thức rút bao thuốc lá trong túi quần ra, nhưng mà trong lúc hoảng loạn lại rút ra cả hai bao, một bao là Lợi Quần tiện lợi, một bao là Trung Hoa mềm, rút ra một điều trong Trung Hoa mềm đưa qua. Trình Trục nhận lấy xong, còn nói một câu:
"Không cần bật lửa, tôi tự châm."
Cương Tử trầm mặc.
Tôi cũng không nghĩ đến phải giúp cậu châm lửa. Ngày thường Cương Tử và Trình Trục cũng chỉ gật đầu chào hỏi, nói chuyện mấy câu, sau đó mọi người đều ở trong nhóm kinh doanh. Đây còn là lần đầu tiên ông ta và Trình Trục một mình đối mặt nói chuyện thế này, cảm thấy chàng trai trẻ trước mặt và những sinh viên đại học bản thân thường tiếp xúc hoàn toàn không giống nhau. Một vài sinh viên phú nhị đại trong trường học ông ta từng gặp, có người còn lái xe hàng triệu tệ đến cổng trường uống trà sữa. Nhưng Trình Trục cũng có gì đó rõ ràng không giống với bọn họ. Nhưng ông ta lại không nhìn ra cũ thể không giống chỗ nào. Nhưng đã nói đến mức này rồi, Vương Chính Cương mới còn thực sự muốn xin chỉ bảo một chút, ông ta hỏi:
"Ông chủ Trình, hình thức này của cậu, những tiệm trà sữa ngoài trường giống như chúng tôi, có thể sử dụng không?"
Trình Trục hít một hơi thuốc lá, sau đó yên lặng nhìn ông ta, cất tiếng:
"Ông chủ Vương, vấn đề này của ông, không phải chuyện mà người nhượng quyền các ông phải suy nghĩ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận