Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 180: Chạy đi !

Trình Trục đã xem trò chơi do Ngụy Bác tạo ra và hắn nghĩ người này là một nhân tài.
Công nghệ chắc chắn là tốt, và những ý tưởng cũng tốt, thậm chí còn đi trước thời đại một chút.
Chỉ là... rất không phù hợp với thị trường.
Anh ta và Thẩm Minh Lãng có chút giống nhau, có thể nói là Ngọa Long và Phượng Sồ, ngoại trừ việc Ngụy Bác chuyên về giả thuyết của nền kinh tế ảo, còn Thẩm Minh Lãng chuyên về giá thuyết của nền kinh tế thực.
Khi làm kinh doanh, họ vẫn theo kiểu "tự phát", kiểu tự xuất ra nhưng lại không hề tính đến thị trường và nhu cầu khách hàng.
Nếu bạn chỉ giải trí cho mình thì không sao. Nhưng muốn kiếm tiền thì phải tôn trọng thị trường, phải không? Mọi người đã chơi trò chơi di động nào trong vài năm qua? "trò chơi nhỏ" mà sau này mọi người đều nghĩ tới. Ngày nay, những thứ thống trị là "Defend Carrot", "Temple Run", "Fruit Ninja", "Plants vs. Zombies", "Rhythm Master", "Tian Tian Cool Run", "Happy Xiaole", vân vân...
Hoặc là một trò chơi trực tuyến rất phổ biến một thời và một số phiên bản trò chơi di động đã được phát hành. Điều mà Trình Trục quan tâm đầu tiên phải là thị trường và sự thích ứng với thời đại này. Đồng thời, bạn cũng nên xem xét khả năng cá nhân của mình và khả năng phát triển trò chơi của sinh viên đại học bình thường.
Kiếp trước hắn không học máy tính, kiếp này hắn còn trẻ muốn học nhiều hơn nên quyết định đổi chuyên ngành. Khi còn là sinh viên năm nhất, hắn chơi khá tệ và có một số kỹ năng cá nhân kém. Thứ hắn giỏi thực sự là vận hành và bố trí. Ngươi trùng sinh và đầy tham vọng. Năm 2014, ngươi thành lập một nhóm cơ sở tại Đại học Khoa học và Công nghệ Hàng thành. Ấm đầu, ngươi bắt đầu chi tiền để làm "Vương Giả Vinh Diệu" và chọi gà. Đó là một kẻ ngốc thực sự.
Trình Trục đã chọn "Sheep of a Sheep" sau khi cân nhắc kỹ lưỡng và dự đoán nhiều tình huống khác nhau. Nhiều năm sau, khi rất nhiều game di động quy mô lớn đang phổ biến, một trò chơi giá rẻ như "Sheep" đột nhiên bùng nổ và trở nên phổ biến trên khắp Internet trong khoảng thời gian đó. Suy cho cùng, toàn bộ thị trường trong thời kỳ đó cũng rất đặc biệt, và tên của trò chơi lúc đó dường như càng khác lạ hơn.
Nói đến đây thì thật là may mắn. Nhưng bây giờ là năm 2014. Nếu bạn đưa "Sheep of a Sheep"vào những trò chơi phổ biến vào năm 2013 và 14 này thì thực sự là ... hợp lý! Bạn không thể phủ nhận quá khứ của mình chỉ vì bạn đã quen chơi một số game di động quy mô lớn sau này. Trong năm 2013 hoặc 2014, bạn có thể chơi "Temple Run", "Defend Carrot", "Fruit Ninja", "Happy Match" trong vài giờ liên tục... Lối chơi của chúng rõ ràng là rất đơn điệu, nhưng bạn rất tận hưởng nó. Nói một cách chính xác thì "Cừu" có vẻ phù hợp với thời đại này hơn, bản chất nó là một trò chơi "lỗi thời" bỗng trở nên phổ biến.
"Nhưng năm 2014, điều này không hề lỗi thời. Đây là đi theo xu hướng và đổi mới xu hướng."
Dù sao thì đó cũng là những gì Trình Trục nghĩ. Lo lắng về việc nó trở nên phổ biến vào năm 2022 như thế nào? Suy nghĩ về cấp độ của trò chơi trong số các trò chơi năm 2022 có ích gì? Bây giờ không phải là năm 2022 đâu, mà là năm 2014! Bạn cũng có thể tham khảo tại sao "Happy Xiaoxiaole" lại phổ biến đến vậy vào thời điểm hiện tại. Lúc này, Ngụy Bác nghe được Trình Trục nói trò chơi hắn làm ra là rác rưởi, hắn lúc đầu sửng sốt, sau đó cảm thấy khó tin. Mẹ kiếp, cậu trước đó trải thảm nhiều như vậy, anh đây còn tưởng cậu sẽ bợ đít! Ngay khi hắn định nói điều gì đó, Trình Trục bắt đầu nói về nhiều điểm yếu của trò chơi của đàn anh trên thị trường game di động hiện tại, cũng như sự non nớt trong ý tưởng cá nhân của hắn. Thật ra vừa phủ nhận con người, vừa phủ nhận dự án của đối phương... là một điều tồi tệ. Chàng trai, đừng bỏ chạy, ta sẽ bắt đầu P U A ngươi! Nhưng thành thật mà nói, những gì Trình Trục phát biểu quả thực là tình hình thực tế. Trình Trục chắc chắn sẽ bắt được tên Ngụy Bác này! Theo hắn, nếu yêu cầu loại người này làm trưởng dự án hoặc trưởng nhóm thì chắc chắn sẽ không được. Nhưng nhận hắn dưới sự dẫn dắt của ta, làm tốt việc dưới sự chỉ đạo của ta, tuân theo sự lãnh đạo của ta thì đây chắc chắn là cánh tay phải! Những nhân tài kỹ thuật có thể yên tâm làm việc về mảng công nghệ, được chứ? Có thể giành được giải thưởng trong các cuộc thi ở trường đại học và có thể kiếm tiền trên thị trường là hai điều hoàn toàn khác nhau.
Ngụy Bác ngồi ở một bên cảm thấy cổ họng khô khốc, như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Anh ta mở miệng nhiều lần, muốn phản bác. Cùng lúc đó, trong lòng hắn dâng lên một cơn tức giận. Nhưng đối phương không phải vô lý mắng mỏ, có thể nói là có cơ sở. Bản thân anh ra cũng đã suy ngẫm và đúc kết những thất bại của mình. Ý kiến của Trình Trục cũng bao gồm hai bản tóm tắt về sự thất bại của anh ta. Mẹ kiếp! Ta đã bị thuyết phục! Tên cẩu Trình Trục nói quả thực ngưu bức. Liên tiếp lời nói tầng tầng thủ đoạn của hắn, Ngụy Bác thực sự rơi vào cảnh tự phủ nhận vô tận. Anh ta cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ không muốn anh gia nhập đội. Đúng như anh dự đoán, tên khốn này Trình Trục cũng nói:
"Nếu sau này anh xin việc ở một công ty lớn, tôi khuyên bạn không nên viết kinh nghiệm khởi nghiệp của mình vào sơ yếu lý lịch."
Thật là đau lòng! Nhưng thật thú vị khi nói rằng Ngụy Bác và những người bạn của anh ấy quả thực là người đam mê kỹ thuật hơn và họ cũng rất mềm yếu. Trình Trục đang mắng như một kẻ bắt nạt trong trường, họ choáng váng nhưng không cong cách nào khác, cũng không dám làm gì cả. Ta luôn cảm thấy ba chúng ta cùng nhau, còn chẳng đủ để mình hắn đấu... Đại ca, anh có chắc là không muốn thành lập một "xã đoàn" ở trường đại học không? Tại sao ta lại cảm thấy đó là điều tốt nhất anh nên làm? Ngay khi Ngụy Bác và những người khác chuẩn bị đứng dậy và rời đi trong tuyệt vọng, Trình Trục liếc nhìn họ và tạm dừng chiến thuật. Hắn nói:
"Nhưng ta vẫn chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận anh, dự định để anh làm phó tổ phát triển."
Vừa nói hắn vừa chỉ vào Ngụy Bác. Ngụy Bác lúc này quay cuồng, trong phút chốc hắn còn cho rằng mình hình như đang bám váy Chương Kỳ Kỳ? Người trước mặt ta dường như có mối quan hệ không rõ ràng nào đó với Chương Kỳ Kỳ, nữ thần của trường. Và có vẻ như nữ thần Chương còn chủ động với hắn? Trình Trục nói tiếp:
"Tôi đoán sau này khi anh đi xin việc, hầu hết mọi người sẽ không nhìn thấy điểm sáng của anh."
"Nhưng tôi có thể thấy được một phần."
Hắn bắt đầu khen ngợi Ngụy Bác thêm vài lần, những lời này đã chạm vào điều gì đó sâu thẳm trong trái tim và vang vọng trong anh ta. Vậy là hắn thực sự hiểu ta? Trình Trục sau khi làm nóng CPU của Ngụy Bác, bắt đầu tăng cường hiệu suất. Hắn trực tiếp thảo luận về lương! Lời nói là lời nói, tiền là tiền! Ta muốn kiểm soát bạn về mặt tinh thần, và ta cũng muốn kiểm soát về mặt thể chất! Trình Trục thực sự rất cẩu, lời nói và thủ đoạn P U A mà hắn sử dụng thực sự rất cẩu, nhưng số tiền hắn đưa ra lại là thật. Khi sinh viên đại học đi làm, mức lương họ có thể nhận được chắc chắn không cao. Trình Trục khiến tim họ đập nhanh. Hắn đưa ra là mức lương bằng với đãi ngộ doanh nghiệp, điều không thể tưởng tượng được đối với những người vẫn đang học năm cuối đại học. Kết hợp các cú đấm này lại với nhau, hình như ta sẽ phải cúi đầu, sẽ là Thiên Lôi để cậu sai đâu đánh đó? Mười lăm phút sau, Ngụy Bác cùng hai đứa em trai ngơ ngác bước ra khỏi phòng 212.
Họ đã đồng ý tham gia băng đảng... à không, đội. Họ trò chuyện khi đi bộ về ký túc xá. Đến ký túc xá, Ngụy Bác nhận ra rằng họ thậm chí còn không biết Trình Trục dự định phát triển loại trò chơi nào! Hắn ta thậm chí còn không nói về những thứ này! Họ chỉ nhớ rằng khi Trình Trục tiễn mọi người ra ngoài, hắn đã đưa cho mọi người một điếu thuốc. Sau đó, hắn ghé vào hành lang, châm thuốc cho mình rồi nhìn về phía trước, bình tĩnh nói:
"Chúc mừng, các anh đã tham gia dự án trò chơi vĩ đại nhất của Đại học Khoa học và Công nghệ trong tương lai."
Chết tiệt, chỉ là loại năng lượng tỏa ra từ người này, ba tên mọt sách kỹ thuật học không nổi.
Trong phòng 212, Trình Trục kết thúc tất cả các cuộc phỏng vấn trước mười một giờ ba mươi.
Hắn ta đã tuyển dụng tổng cộng 5 người, Ngụy Bác sẽ chịu trách nhiệm phát triển "Cừu". À nhân tiện, trong ký túc xá còn có ba đứa con nuôi cũng phải làm một số việc vặt. Đối với một số nhiệm vụ vượt quá khả năng của họ, Trình Trục cảm thấy họ chỉ cần bỏ tiền ra để tìm một đội gia công để thực hiện. Buổi chiều, hắn đi tìm người ký hợp đồng. Hắn đã thông báo cho Trần Tân và yêu cầu cô đến ký. Suy nghĩ một hồi, hắn trực tiếp mời Trần Tân tới tòa nhà phía Đông ở số 212, bật máy tính lên, giới thiệu ngắn gọn cho giám đốc nhà máy về một số quy trình xuất khẩu và những điều cần chú ý. Suy cho cùng, các chuyến hàng trong tương lai sẽ phải được gửi trực tiếp từ Quán Vân. Đúng lúc này, điện thoại của Trình Trục rung lên, nhận được tin nhắn WeChat. Hắn nhặt nó lên nhìn, không ngờ đó là của Thẩm Khanh Ninh. "Cậu có ở trường không?"
cô hỏi. Không phải bọn họ có một nhóm do Thẩm Minh Lãng làm trưởng nhóm sao?
Vốn dĩ hắn nói là cuối tuần, mời mọi người cùng ăn tối, Trình Trục Di bận quá nên từ chối, nói rằng hôm nay có thể phải ở trường cả ngày. Thẩm Khanh Ninh từ đầu đến cuối không nổi bật trong nhóm, nhưng rõ ràng là cô ấy đang lén nhìn màn hình và đọc hết nội dung trò chuyện! "Có, lát nữa tôi sẽ quay lại Cơ sở khởi nghiệp."
Trình Trục đáp. "Tôi sẽ quay lại sau và mang đồ qua" cô nói.
"Cái gì?"
"Không có gì, là cho bé Trình Dữu."
"A?"
Trình Trục sửng sốt một chút, hắn tưởng có thứ gì đó cho mình, không ngờ lại là cho em gái, đột nhiên mất hứng thú, đáp:
"Được."
Ba giờ chiều, sau khi đưa em dâu đến trung tâm mua sắm, Trần Tân lái xe đến trường Đại học Khoa học và Công nghệ. Vừa bước vào, hắn vừa hỏi em dâu:
"Tiểu Mẫn, trường nào lớn hơn, trường này hay trường của em?"
"Anh rể, làm sao em biết được? Em tra trên Baidu giúp anh nhé?"
Cô có chút không nói nên lời. Nhưng chưa kể, dọc đường đi cô cảm thấy nữ sinh trong trường thật sự rất ngầu, chất lượng trung bình cũng rất tốt. đến phòng 212 của tòa nhà phía Đông, vừa bước vào, ánh mắt cô đã bị Trình Trục đang ngồi ở đó thu hút. Hôm nay hắn phải phỏng vấn người ta và ký hợp đồng nên ăn mặc chỉnh tề hơn, mặc áo sơ mi trắng. Năm 2014, cái gọi là nam thần áo trắng đang trở nên nổi tiếng, Tiền Mẫn bị hắn gây sốc. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng của hắn, ngồi ngược sáng, trông đặc biệt quyến rũ. Tiền Mẫn cảm thấy nhịp tim của mình hơi nhanh. "Đến rồi à? Anh xem hợp đồng trước đi. Tân ca, để em dâu giúp anh kiểm tra."
Hắn cười nói. Trần Tân trong lòng phàn nàn:
"Còn kiểm tra gì nữa? Cô ấy đã chết mê chết rồi, không thể tự thoát ra được. Em ấy không hướng khuỷu tay ra ngoài là may rồi."
Tất nhiên phàn nàn là phàn nàn, ông ta vẫn đặt niềm tin vào người nhà học luật. Đưa hợp đồng, Trình Trục ra hiệu cho Trần Tân ngồi cạnh, hắn bật máy tính lên và bắt đầu giải thích bằng những thuật ngữ đơn giản về kế hoạch tiếp theo của mình. Theo hắn, Trần Tân sẽ rất bận rộn sau khi hoạt động xuất khẩu chính thức bắt đầu. Tiền Mẫn đứng bên cạnh nghe, cảm thấy thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình này có sự trưởng thành và ổn định mà sinh viên đại học bình thường căn bản không có. Anh rể biết hết mọi chuyện trong xưởng cũng như ở nhà, bây giờ giống như một học sinh đang nghe thầy giảng, nghe rất chăm chú, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra ghi chép.
Sự tôn trọng của những người xung quanh thực sự có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm lý của cô ấy. Nó sẽ khiến hình ảnh của Trình Trục trong lòng cô càng cao hơn. Tuy rằng Tiền Mẫn không hiểu rõ Trình Trục đang nói cái gì, nhưng cũng không biết tại sao, mặc dù bán đồ lót QQ nhưng cô lại có cảm giác cao cấp. Trình Trục đang nói chuyện, Trần Tân đang nghe, Tiền Mẫn đang mơ mộng, không ai nghe thấy tiếng bước chân từ trong hành lang yên tĩnh truyền đến.
"Cốc cốc cốc."
Có tiếng gõ cửa. Trần Tân và Tiền Mẫn sửng sốt một lát, sau đó mới phát hiện Trình Trục hình như biết vị khách này là ai, thay vì mở cửa, hắn lại hơi lớn tiếng nói:
"Cửa không khóa!"
Hai người nhìn về phía cửa, thấy một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện sau khi cánh cửa được mở ra. Chỉ cần liếc nhìn một cái, mọi suy nghĩ viển vông trong lòng Tiền Mẫn trong chốc lát đều biến mất. "Cô gái này xinh đẹp quá!"
"Không biết tại sao. Cô ấy trông giống người gia đình rất khá giả". Thẩm Khanh Ninh bước vào, với khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp, đôi chân dài đáng kinh ngạc, khí chất lạnh lùng, rất mạnh mẽ. Tiền Mẫn thậm chí còn nghĩ:
"Cô ấy là bạn gái của hắn à?"
"Có bạn gái như vậy, những trà xanh khác căn bản không dám tới gần hắn."
"Hoặc là bạn cảm thấy xấu hổ về bản thân mình, hoặc bạn sẽ sợ hãi trước khí chất của cô ấy."
Ngay khi cô đang nghĩ vậy, tiếng bước chân lại vang lên từ hành lang. Thẩm Khanh Ninh vừa đặt đồ trên tay lên bàn, cô lại nghe thấy có người gõ cửa. "Cửa không khóa, cứ vào đi."
Trình Trục lại nói. Người khách đẩy cửa nói:
"Tiểu bối, ta nghe Ngụy Bác nói cậu..."
Tiền Mẫn lại sửng sốt, ở đâu ra một tiên nữ nữa vậy? Còn một vẻ đẹp khác hẳn người ban đầu. Lời nói của Chương Kỳ Kỳ đột ngột dừng lại khi cô nhìn thấy Thẩm Khanh Ninh bước vào cửa, nhưng cô nhanh chóng mỉm cười rất tự nhiên và nói:
"Ồ, em Thẩm cũng ở đây à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận