Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 444: Giảng viên và bí mật (1)

Căn hộ Tân Hằng, tòa A, một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách.
Lâm Lộc nằm dài trên giường, điện thoại giơ cao ngang mặt, cũng không sợ trượt tay đập vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Cô cố ý không nói với Trình Trục rằng bữa tối này là bữa tiệc sinh nhật của mình.
Cũng chính vì vậy, cô mới không nói chuyện liên hoan trong nhóm chung với mọi người, mà chọn nhắn tin riêng.
Bởi vì mọi người đều biết rằng cô sinh vào ngày Giáng sinh nên điều đó đặc biệt dễ nhớ.
"Tên heo đần to xác này chắc chắn không biết ngày sinh của mình là ngày nào."
Lâm Lộc cười nhẹ, trên mặt hiện lên hai lúm đồng tiền như quả lê nhỏ, trông cực kỳ đáng yêu. Nhưng nào ngờ, ngay từ ngày đầu tiên nhập học, Trình Trục đã dò hỏi được tin tức này từ miệng của Thẩm Khanh Ninh và âm thầm ghi nhớ ngày sinh nhật của cô trong lòng từ lâu rồi. Cô nàng này lại không muốn Trình Trục tốn kém và mất công sức để chuẩn bị quà tặng. "Ngày 25 tháng 12, chỉ cần hắn đón sinh nhật với mình thôi cũng đủ mãn nguyện rồi."
Tất nhiên, cô còn tự khen ngợi bản thân một câu đầy kiêu hãnh:
"Mình đúng là quá tỉ mỉ!"
Cô ấy nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời từ Trình Trục:
"Được thôi, đúng là đã lâu rồi chúng ta chưa tụ tập liên hoan cùng nhau."
Tên chó này thấy cô không nhắc đến sinh nhật, nên cũng giả vờ như mình không biết. Làm vậy để tiện cho việc thực hiện kế hoạch sau này. Có một số người dù nam hay nữ đều không giỏi trong khoản giấu chuyện trong lòng, mà còn có thể sẽ hỏi ngay tại chỗ:
"Đây là muốn tổ chức sinh nhật sớm một ngày rồi chờ đến 12 giờ đêm thổi nến, chúc mừng sinh nhật rồi cùng nhau ăn bánh kem hả?"
Trình Trục sẽ không làm vậy, hắn rất giỏi che giấu, thật là một kẻ xấu xa. Tất nhiên, tháng này Lâm Lộc cũng có chuyện che giấu và còn đang che giấu một chuyện lớn là đằng khác! Cô đã hạ quyết tâm, sẽ trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình với Trình Trục. Đối với một cô gái nhiệt huyết và thẳng thắn như cô, việc không thể bày tỏ rõ ràng tình cảm của mình là một điều vô cùng khó chịu. Chỉ việc không thể bày tỏ rõ ràng thôi cũng khiến cô không thấy thoải mái, kìm nén vô cùng khó chịu vì vậy trong những ngày tháng bình thường ở bên cạnh Trình Trục, cô thường không thể kiềm chế được mà thầm kín bày tỏ tình cảm của mình với hắn. Lâm Lộc còn nói rằng, nếu thích một người, cô sẽ thường xuyên tìm cách trò chuyện với người đó, tìm mọi chủ đề để nói chuyện với người đó cho dù là những câu chuyện nhảm nhí đi chăng nữa. Thậm chí còn có thể thẳng thắn trả lời "Đương nhiên là nói chuyện với nhau rồi" khi có người hỏi cô "Hôm nay cậu đã nói chuyện với người mình thích chưa?"
Nhưng khi người đó tiếp tục hỏi cô "Đã nói chuyện gì với người ta thế?"
thì cô lại giống như đứa trẻ nói lắp vậy chỉ biết nói:
"Tôi nói chuyện rồi, nói chuyện rồi mà."
Tiểu Lộc luôn luôn ngây thơ như vậy. Lúc này, Lâm Lộc đặt điện thoại trên bàn rồi cầm lấy con thú nhồi bông hình chú heo nhỏ có viết chữ "Trình heo" đặt trên bàn cạnh giường ngủ và đấm nó hai lần. "Hừ! Quả nhiên cậu không nhớ sinh nhật tôi!"
"Đánh cậu! Đánh cậu!"
Mặc dù không có ý định nhắc đến sinh nhật của mình với Trình Trục, nhưng khi thấy hắn dường như không nhớ, lòng cô vẫn có chút hụt hẫng. Có lẽ chú heo nhồi bông này từ khi xuất xưởng đến giờ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải chịu đựng nhiều cú đấm như vậy. Nhà sản xuất cũng có lẽ không nghĩ tới họ làm chú heo nhồi bông có chất lượng tốt như vậy, hóa ra là để cho người ta dùng để đánh như bao cát. Nhưng sau khi đánh xong, cô lại ôm chú heo bông vào lòng, lăn một vòng trên giường. Lăn đến bên chiếc điện thoại bị cô ném sang một bên. Cô cứ ôm chú heo bông bằng cánh tay và bộ ngực đầy đặn đó rồi dùng một tay cầm điện thoại và tiếp tục tán gẫu với Trình Trục.
Ừm, chủ đề vẫn là những câu chuyện phiếm không có gì bổ ích, chia sẻ những chuyện lông gà vỏ tỏi tối nay. Mặc dù cô không định nói với Trình Trục rằng sắp đến sinh nhật mình, nhưng khi biết hắn dường như thực sự không biết, trong lòng cô vẫn có chút thất vọng. Nhưng khi họ tiếp tục trò chuyện, nhìn Trình Trục pha trò chọc cười cô bằng những câu chuyện thú vị, những cảm xúc thất vọng của cô nhanh chóng tan biến.
Đối với Tiểu Lộc, đôi khi, thích một người chính là: ủy khuất đến nhanh mà vui vẻ cũng chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt. Bên kia, Trình Trục nằm trên giường ký túc xá, sau khi chúc Lâm Lộc ngủ ngon, hắn mới thả điện thoại xuống. Tất nhiên hắn nhớ sinh nhật của Lâm Lộc, thậm chí đã mua quà sinh nhật cho cô. Hiện tại, nhìn thì thấy họ chỉ là bạn tốt bình thường nhưng mối quan hệ lại vô cùng mập mờ, vì vậy việc chọn quà là một việc cần có chút kỹ thuật rồi. Hơn nữa, Trình Trục là người thích tặng những món quà thiết thực. Có thể đắt tiền nhưng nhất thiết phải thiết thực, là thứ có thể sử dụng được, chứ không phải những thứ rườm rà, lòe loẹt. Việc tặng quà sinh nhật thực ra là một việc có qua có lại. Khi đến sinh nhật cậu, tôi tặng cậu một món quà, khi đến sinh nhật tôi, cậu lại tặng tôi một món quà. Cả hai đều không thích tặng mấy món quà vô dụng, lãng phí tiền của nhau.
Điều này cũng dẫn đến việc hắn phải suy nghĩ rất lâu nên mua món quà nào.
"Bây giờ là thứ tư, còn một tuần nữa là đến bữa tiệc sinh nhật của Lâm Lộc."
Trình Trục thầm nghĩ. Tất nhiên, đối với hắn điều khó khăn nhất là:
"Bữa tiệc sinh nhật của Lộc Bảo, chắc chắn Ninh Bảo cũng sẽ đến."
"Còn có hai tên phiền phức là Thẩm Minh Lãng và Giang Vãn Chu!"
"Hơn nữa, Lâm Lộc không thể chỉ có mỗi bọn họ là bạn bè, chắc chắn còn có những người bạn khác đến dự sinh nhật, đến lúc đó sẽ xuất hiện thêm một số người mà hắn không quen biết còn không hiểu rõ."
"Những người này cũng sẽ là một yếu tố không xác định."
"Với lại nhà cô ấy còn có một đứa em trai, à, cũng học lớp 12 rồi nên chắc sẽ không đến, vậy cũng tốt hơn một chút."
"Chậc, đúng là có cảm giác như đầm rồng hang hổ vậy."
Trình Trục thầm nghĩ. Nhưng hắn đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn rồi cơ mà? Quy tắc cũ, Lộc Bảo Ninh Bảo vẫn nên đi cùng nhau thì tốt hơn. Ừm, lão tử có nhịp điệu của riêng mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận