Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 266: Mỗi lần uống rượu ắt xảy ra chuyện

Trên bãi cỏ, màn hình lớn đang chiếu một bộ phim.
Nam chính cùng nữ chính đã bắt đầu một cuộc trò chuyện mới và ôm nhau.
Đổng Đông ngồi ở hàng ghế sau đã đứng dậy kêu lên một tiếng, một số bạn cùng lớp nghe lén xung quanh cũng bắt đầu hô lên cổ vũ.
Lão mập lạnh lùng Trịnh Thanh Phong nắm chặt tay, hưng phấn hóng chuyện, đồng thời cũng đang suy nghĩ liệu mình có thể để Trục ca giúp mình khi tỏ tình với Quan Giai Duyệt hay không?
Trục ca, anh là thần của em!
Đối với Lưu Phong và Trần Đình Đình mà nói, thế giới tại thời khắc này đều như dừng lại.
Trần Đình Đình chưa từng yêu đương nhưng cô rất xinh đẹp, hồi cấp 3 cũng có một số nam sinh theo đuổi cô, sau khi lên đại học lại có những nam sinh khác ở lớp ban 2 kế toán theo đuổi. Cô đã từng nhận được những bức thư bày tỏ tình cảm từ các nam sinh. Cũng đã từng được nam sinh gặp mặt tỏ tình. Nhưng tại khoảnh khắc này, mọi thứ dường như đã khác. Sự khác biệt trong cách tiếp cận thực chất chỉ là điểm bề ngoài nhất. Nguyên nhân chính là cô không thích bọn họ, nhưng cô lại có tình cảm với Lưu Phong. Thiết kế của Trình Trục cho Xuyên Nhi thực ra dựa trên việc cân nhắc "tiến có thể công, lui có thể thủ". Đây có thể là một lời tỏ tình, cũng có thể chỉ là một câu trả lời cho một câu thoại trong một bộ phim. Nhưng xử lý thế nào không phải là điều mà hắn, người ở vị trí hỗ trợ, nên cân nhắc. Dù sao hắn đã giúp kiểm soát tình hình, đầu hàng hay rút lui, cậu ta vẫn phải tự mình quyết định. Giảng viên Trần Tầm ngồi cạnh Trình Trục, cảm nhận được thanh xuân phóng khoáng của các học sinh trong lớp. Vì lý do nào đó, nụ cười có phần giống nụ cười của người dì lại hiện lên trên khuôn mặt của người phụ nữ trẻ thành thị này. Nhưng vì cô đeo kính gọng vàng, tính tình nghiêm túc nên nụ cười của người dì này cũng không nồng đượm như vậy. Cô thấy mọi thứ trước mắt đều rất thú vị, có lẽ vì cả hai đều là học sinh trong lớp của cô, hơn nữa còn là lớp trưởng và bí thư. Tất nhiên trong đó còn có chút ngưỡng mộ. Họ đều trải qua thanh xuân bình thường. Không giống như cô, cô đã cố gắng hết sức để trốn thoát khỏi gia đình mình. Giữa tiếng la ó ngày càng ồn ào xung quanh, Trần Tầm im lặng đứng dậy cười nói:
"Trời hơi lạnh, tôi về phòng thay quần áo."
Cô thực sự cảm thấy việc bản thân ở bên cạnh sẽ gây áp lực vô hình cho người liên quan. "Chờ chút, em cũng đi lên lấy áo khoác."
Trình Trục nói. Hai người rời khỏi khu vực bãi cỏ. Quả nhiên, Trần Tầm cùng Trình Trục từng người rời đi, khung cảnh càng trở nên náo nhiệt hơn. Bọn họ đều đã đi lên lầu, còn có thể nghe thấy một đám người ở dưới lầu đồng thanh hét lên:
"Ở bên nhau đi!"
Người hóng chuyện chính là như vậy, xem náo nhiệt rồi còn muốn tham gia vào. Trên thực tế, nếu lời bày tỏ là bước hoàn thiện cuối cùng, như vậy, kiểu la ó này thực sự làm tăng thêm bầu không khí, khiến người ta không thể nào quên. Nhưng nếu một số lời tỏ tình hoàn toàn không phải là biện pháp cuối cùng mà là những dũng sĩ biết mình có rất ít hy vọng nhưng vẫn chiến đấu cho đến chết, thì kiểu trêu chọc này thực sự sẽ khiến các cô gái cảm thấy thật xấu hổ và hụt hẫng. May mắn thay, lớp trưởng và bí thư là ở vế trước. Trần Tầm đứng ở bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, nói:
"Không nghĩ tới lớp trưởng và bí thư của lớp cuối cùng lại trở thành một đôi."
"Cậu ta chỉ dựa vào vị trí của mình thôi."
Trình Trục mỉm cười. Sau đó, hắn đột nhiên nhìn về phía Trần Tầm, bất chợt nói ra ý nghĩ:
"Cho nên có thể coi chúng ta là ông mai bà mối của bọn họ."
Giảng viên lúc đầu không có phản ứng gì, nhưng sau đó đã hiểu ra:
"Là vì cậu giới thiệu cậu ta làm lớp trưởng sau đó tôi đồng ý chọn cậu ta?"
"Thông minh!"
Trình Trục lại cười. Trần Tầm bật cười, không hiểu sao cô lại trở thành bà mối với hắn? Sau khi dùng thẻ phòng mở cửa, cô bước vào thay đồ. Thay chiếc áo khoác ngắn thơm ngát của mình bằng chiếc áo choàng nữ mỏng. Ban đêm trên núi quả thực lạnh hơn, cô mặc áo sơ mi lụa cũng không chống lạnh được. Sau khi thay quần áo, cô vào phòng tắm chỉnh lại lớp trang điểm. Nhìn mình trong gương, cô đã đến tuổi phụ nữ thành thục, trên người cơ hồ không nhìn thấy được dấu vết nào của sự trẻ trung và non nớt của một cô gái. "Trong khoảng thời gian đó hàng ngày đã làm những gì?"
Cô bắt đầu chìm vào hồi ức. Cô đã chăm chỉ nỗ lực để có được học bổng, bất cứ khi nào có thời gian đều tranh thủ vừa học vừa làm. Cô muốn ở lại thành phố lớn, cố gắng hết sức để ở lại đây. Còn những thứ khác, nó quá xa xỉ đối với cô. "Theo như lời của bà nội, mình đã là một bà cô già ngày càng mất giá qua mỗi năm rồi."
Cô tự cười nhạo chính mình. Mọi người trong gia đình đều quan niệm sinh con gái chính là sinh ra món hàng phải bù thêm tiền. "Nếu như biết được món hàng phải bù thêm tiền này vẫn là một người chưa kết hôn, không có ý định kết hôn, sợ rằng sẽ phát điên mất."
Cô cười khổ nói. Sau khi trang điểm lại một chút trước gương, cô rửa tay rồi bước ra khỏi phòng. Trình Trục đã đứng ngoài cửa chờ cô. "Không phải cậu nói lên thay đồ sao?"
Cô nhìn Trình Trục, phát hiện cái gì hắn cũng chưa thay. "Em không lạnh, chỉ là cảm thấy em cũng không cần thiết phải ở đó. Dù sao mấy lời em nói giúp Lưu Phong sắp xếp sự việc chung quy cũng là cố ý nói như vậy. " Trình Trục đáp. Hai người cùng nhau đi xuống lầu, giáo viên hỏi:
"Phim chiếu gần kết thúc rồi, kế hoạch tiếp theo thế nào?"
"Không phải đều là người trẻ sao, cho nên em đã nhờ chủ homestay mang rượu tới, mọi người có thể uống rượu trò chuyện hoặc chơi game gì đó. Người quá đông, tổ chức hoạt động nhóm liên tục thực sự khá mệt mỏi và không cần thiết."
Trình Trục nói Trần Tầm khẽ gật đầu. Khi họ trở lại bãi cỏ, có lẽ Lưu Phong đã tỏ tình thành công, bầu không khí ái muội hiện tại dường như không đúng lắm. Trần Đình Đình vẫn còn rất ngượng ngùng. Đổng Đông nhỏ giọng ghé sát tai Trình Trục hỏi:
"Trục ca, chút nữa anh có muốn chuốc say bọn họ không? Tôi cảm thấy hai người họ đêm nay chắc chắn sẽ hôn nhau!"
"Nhìn lại tiền đồ của cậu đi", Trình Trục không nói nên lời. Bộ phim vẫn còn mười lăm phút nữa mới kết thúc nhưng người nghiêm túc xem phim không còn nhiều. Chủ homestay mang theo hai thùng bia, còn có một bình lớn rượu hoa quả tự làm đem tới làm quà. Nếu không đủ uống thì lượt tiếp theo sẽ mua tiếp. Cá nhân Trình Trục thích uống loại rượu hoa quả này. "Có phải được ngâm bằng quả kiwi không?"
Trình Trục nhìn nó. "Có". Chủ homestay mỉm cười. Rượu làm từ quả kiwi, Trình Trục đã uống mấy lần ở kiếp trước, nó có vị ngon đến lạ thường. "Ông chủ, rượu này nồng độ cồn cao không?"
Đổng Đông có chút tò mò. "Chắc khoảng hơn 40 độ."
Chủ homestay nói. "Vậy nồng độ cũng không cao lắm!"
Đổng Đông bắt đầu khoe khoang.
Với khả năng uống rượu kém, bia cũng không uống được mấy chai, là loại người không biết gì về rượu nên chỉ đang cứng miệng. Trình Trục nhớ lại hồi ức sau khi trọng sinh, mỗi lần hắn uống rượu dường như đều phát sinh một vài chuyện gì đó. Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người bắt đầu hoạt động cá nhân. Một số người bắt đầu chơi trò sự thật hay thử thách, một số người chơi xúc xắc, một số người lại có thể mẹ nó còn chơi "Sheep of a Sheep". Bốn người trong ký túc xá 309 ngồi uống rượu với bốn cô gái trong ký túc xá của Trần Đình Đình. Nhân vật chính của ngày hôm nay nhất định là Lưu Phong và Trần Đình Đình. Về phần giảng viên, Trình Trục vẫn gọi cô đến bên cạnh. Chín người ngồi cùng nhau chơi sự thật hay thử thách, một nhóm người tập hợp lại khiêu chiến với lớp trưởng và bí thư. Đến lúc sau Lưu Phong có chút say, bắt đầu có ý kiến. "Không được! Ít nhất phải đổi người khác. Nếu cứ tiếp tục ép tôi, những người khác sẽ không có trải nghiệm chơi game!"
Trên thực tế, bởi vì Trần Tầm cũng ngồi bên cạnh, mọi người đều đang cố giữ đúng chuẩn mực. Cho dù đó là sự thật hay thử thách, đều không có sự lựa chọn đặc biệt thái quá. Sau đó, Đổng Đông gợi ý:
"Trên mạng không phải có trò sự thật hay thử thách sao?"
Trực tiếp dùng nó để chỉ định, thế này thì chơi sẽ vui hơn. Mọi người đều đồng ý. Kết quả là lượt trừng phạt tiếp theo rơi vào Trình Trục. Ba vị nghĩa tử ở ký túc xá 309 cực kì phấn khích. Bởi vì nếu họ được yêu cầu hỏi sự thật hoặc chỉ định Trình Trục thực hiện một số thử thách đáng xấu hổ, họ cũng thực sự không dám làm điều đó. Nhưng nếu đó là lựa chọn nói thật từ trên điện thoại di động hoặc ra lệnh chọn thử thách, thì đó cũng không liên quan đến bọn họ. "Câu hỏi?"
"Trục ca, sự thật hay thử thách?"
Đổng Đông hỏi. Trần Tầm ngồi một bên nhìn Trình Trục một cách thích thú. "Để tôi suy nghĩ một chút."
Trình Trục trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
"Sự thật đi, lựa chọn sự thật."
Nói xong, hắn liếc nhìn Trần Tầm vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, nhẹ giọng nói:
"Sao vậy? Muốn nhìn em trả lời câu hỏi?."
Trần Tầm khẽ gật đầu, cũng không giấu giếm:
"Tò mò."
Đổng Đông đưa điện thoại di động của mình ra yêu cầu Trình Trục bấm vào lựa chọn câu hỏi. Ngay khi câu hỏi được đưa ra, cậu ta trở nên phấn khích. "Vậy tôi muốn hỏi một vấn đề!"
Đổng Đông cười lớn, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng cầm điện thoại nói:
"Hiện tại bạn đang mặc đồ lót màu gì?"
Trình Trục nghe câu hỏi, không nói nên lời. Loại vấn đề này thực ra không phải là vấn đề to tát đối với nam giới. Hắn chỉ nghĩ:
"Ông đây không hổ là ông trùm nội y trời sinh. Rút được câu hỏi nói sự thật, đều có thể vướng vào phương diện này."
Hắn lắc lắc ly rượu trong tay, nhưng không uống, lựa chọn trả lời:
"Màu đen."
May mà vấn đề này là Trình Trục trả lời, nếu như là Lưu Phong trả lời, tên khốn Đông Đông chắc chắn sẽ nói:
"Tôi còn nghĩ là màu đỏ hoặc vàng cơ."
Hoặc nói thẳng:
"Tôi không tin, để tôi kiểm tra!"
Sau khi Trình Trục trả lời xong, thấy mọi người đều mỉm cười chuyển sang lượt tiếp theo, sự chú ý cũng không tập trung vào mình, hắn quay lại nhìn Trần Tầm, cau mày nói nhỏ:
"Cô Trần, cô vẫn tò mò về điều này?"
Giáo viên chợt cảm thấy xấu hổ và tức giận. Bởi vì nam sinh trước mặt này rất ít khi gọi cô là cô Trần, cũng không hề coi cô là giảng viên chút nào. A, lúc này hắn lại gọi cô là cô Trần? Kết quả, lượt tiếp theo lại trực tiếp biến thành trừng phạt của cô. "Cô Trần, sự thật hay thử thách, Đổng Đông sẽ không bao giờ dám phạm lỗi với cô. "Sự thật đi."
Trần Tầm suy nghĩ một chút. Một số loại hoạt động thử thách, Cô tuyệt đối làm không được. Nói sự thật vẫn có thể trông chờ thử vào vận ​​may. Sau khi cô rút ra câu hỏi, Đổng Đông cảm thấy câu hỏi này khá dễ trả lời. "Câu hỏi! Hiện tại bạn đang có quan hệ tình cảm hoặc là hiện tại đã thích người nào chưa?"
"Cả hai câu hỏi phải được trả lời cùng nhau, không thể chỉ trả lời một."
Loại vấn đề này chỉ là một tình huống hỏi về cảm xúc thông thường, không có gì kỳ lạ. Dù sao thì chắc chắn nó dễ trả lời hơn câu hỏi của Trình Trục. Yêu cầu cô, một giảng viên, nói màu sắc nội y của mình trước mặt học sinh, cô có thể nói ra được mới là kỳ quái. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, đầy tò mò. Trần Tầm cúi đầu liếc nhìn rượu đỏ trong ly. Đây là cô vừa từ trong vali lấy ra, cũng không phải đặc biệt mang theo một chai rượu đến. Không ngờ cuối cùng cô cầm ly rượu lên, uống hết nửa số rượu đỏ trong đó. Cô thực sự đã chọn không trả lời! Chỉ là vấn đề ở mức độ này thôi. Cô tại sao lại chọn không trả lời?
Bạn cần đăng nhập để bình luận