Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 535: Tốt, bánh kem là phải dùng như thế (1)

Homestay, phòng ngủ.
Hiệu quả cách âm của nơi này thật sự rất tốt, bên trong không thể nghe thấy mọi thứ bên ngoài, bên ngoài cũng không thể nghe thấy bên trong.
Sau khi kết thúc ngược lại là Trình Trục đi tắm rửa trước.
Hắn gọi giảng viên nhiều lần, nhưng cô đều không đáp lại, chỉ cuộn tròn trong chăn, che kín khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Phản ứng chân thật nhất của cô lúc này, ngược lại có thể kích thích cảm giác thỏa mãn và thành tựu vô tận của nam nhân.
Sau khi Trình Trục tắm rửa xong đi ra, phát hiện cô đã phủ thêm áo choàng tắm, sau đó cũng không nói chuyện với hắn ta nữa, cúi đầu nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh.
Nước nóng trôi đi hết những gì còn sót lại, Trần Tầm cảm thấy mình thật sự lại bị hắn đùa đến điên rồi. Hơn nữa quan trọng nhất là đêm dài đằng đẵng. Lúc này mới chỉ là nửa trận trước mà thôi. Đợi đến khi cô mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn thấy Trình Trục đang đứng bên cạnh bàn trong phòng khách. Mà trên bàn bày một cái bánh sinh nhật nho nhỏ. Bánh kem rất tinh xảo, là mua từ cửa hàng đồ ngọt nổi danh Hàng Châu, giá cả cũng không rẻ.
"Bánh kem ở đâu ra?"
Trần Tầm hơi sững sờ. Trình Trục nhìn cô một cái, thấy gương mặt cô vẫn ửng đỏ, chuyện này có liên quan tới việc vừa mới tắm nước nóng, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. "Chiều nay em đã mang tới, vẫn luôn nhờ ông chủ bỏ tủ lạnh giúp em, vừa nãy em mới gọi điện thoại bảo ông ấy đưa lên."
Hắn trả lời. Hắn vừa rút dây tơ trên hộp ra, vừa nói:
"Sinh nhật chắc chắn phải ăn bánh kem."
Giảng viên nhìn cái bánh kem tinh xảo trên bàn với cái bánh kem hoa nhỏ mà mình mua có tương phản rõ rệt. Nó rất tinh xảo, sự tồn tại của nó hình như dùng để chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè của nữ sinh, ngay cả đóng gói cũng vô cùng chú ý, trên khay giấy của bánh kem còn tô điểm từng viên trân châu to nhỏ không đều. Mà chiếc bánh kem hoa với hộp kính bóng màu hồng phấn trong túi của cô đều toát lên cảm giác rẻ tiền. Trần Tầm kéo một cái ghế bên cạnh ra, ngồi xuống bên cạnh cô. Trình Trục nhìn cô, kinh ngạc hỏi:
"Vậy không lấy cái bánh ngọt trong túi cô ra sao?"
"Ừm?"
"Đừng giả vờ, khi nãy trong túi cô lấy đồ em đã thấy rồi, không thể nào, cô sẽ luyến tiếc mà cho em ăn chứ?"
Trình Trục khiếp sợ. "Tôi không có ý này."
Trần Tầm bất đắc dĩ, đành phải lấy bánh ngọt hoa nho nhỏ từ trong túi xách ra. Nó đặt chung một chỗ với bánh kem mà Trình Trục mua, so ra càng mãnh liệt hơn. "Còn rất lợi hại, có thể tìm được loại bánh kiểu cũ này này, sao cô có thể tìm được? Có lẽ đã mười năm tôi chưa được ăn thứ này, không biết có phải vẫn còn mùi vị khi còn bé không."
Trình Trục cười nhấc nó lên nhìn. Biểu hiện của hắn ngược lại khiến Trần Tầm có chút nhẹ nhàng thở ra. "Sao lại nghĩ tới chuyện mua bánh ngọt chỉ vì hồi ức tuổi thơ?"
Trình Trục hỏi. Thật tình không biết những lời này của hắn ta nói cũng không đúng, hắn ta vẫn đánh giá thấp tình huống gia đình của Trần Tầm. Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Là vì khi còn bé không được ăn, cho nên hiện tại thấy được, sẽ muốn mua một cái."
Điều này khiến hắn ta rơi vào trầm mặc. Hắn vốn tưởng rằng loại gia đình trọng nam khinh nữ giống cô, chuẩn bị quà sinh nhật tỉ mỉ cho cô là không thể nào, cùng lắm chỉ có thể mua cái bánh ngọt rẻ tiền, hoặc là cả bát mì sinh nhật. Bởi vậy, hắn mới chuẩn bị 27 hộp quà. Nhưng không nghĩ tới, thật quá đáng, nhà người ta không chỉ không tổ chức sinh nhật cho con gái mà họ trực tiếp quên đi không chú ý đến ngày này. "Con mẹ nó, tôi thế mà còn tự suy diễn theo ý mình!"
Trong lòng Trình Trục nhịn không được nói. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, tuy rằng phong trào phục cổ vẫn luôn tồn tại, nhưng lấy tính cách của Trần Tầm, nếu cô không có nguyên nhân đặc biệt hẳn sẽ không cảm thấy loại bánh ngọt đã được đóng khung từ lâu này rất thú vị, sau đó cô sẽ mua. Trần Tầm nhìn về phía hắn ta, nói:
"Em như vậy có phải có chút già mồm?"
"Trên đời này không có người nào hoàn toàn không già mồm cãi láo."
Sau khi Trình Trục trả lời, lập tức nói sang chuyện khác, đề nghị:
"Vậy ăn cái này của cô trước đi, em thật sự có chút hoài niệm hương vị khi còn bé."
Trần Tầm gật đầu, mở nắp đậy trong suốt ra. "Không đốt nến ước nguyện sao?"
Hắn hỏi. Trần Tầm lắc đầu. Cô chỉ mới sinh nhật, đây vốn là mua cho cô bé trong quá khứ. Về phần nguyện vọng, khi còn bé đã sớm nhắm mắt chắp hai tay, trong lòng vụng trộm hứa hẹn, thổi "nến" vào không khí. Bánh ngọt mà Trình Trục mua mới thuộc về Trần Tầm 27 tuổi. Cầm cái nĩa, sau khi Trình Trục ăn một miếng bánh kem hoa nhỏ, cảm thấy vị kem khác biệt. "Khi còn bé tôi cảm thấy nó rất ngon!"
Hắn thầm nói. Nhưng con người chính là như vậy, giá trị của con người sẽ trở nên càng ngày càng cao. Khi còn bé, cảm thấy uống bình nước ngọt là rất vui vẻ, ở cổng trường, năm hào tiền một túi đồ ăn vặt là mỹ vị nhân gian. Nhưng khi Nguyễn Dao ăn càng ngày càng nhiều thứ, từng có càng ngày càng nhiều trải nghiệm, càng ngày càng thấy nhiều việc đời, giá trị niềm vui sẽ càng ngày càng cao. Đáng hận nhất là, rất nhiều người khi còn bé, mỗi một người đều là "Dự Ngôn gia".
Khi còn bé ngày nào cô cũng muốn ăn mì ăn liền, hiện tại cuối cùng cô cũng được thực hiện. Khi còn bé, cô cảm thấy máy tính là thú vị nhất, muốn mỗi ngày ngồi trước máy tính, hiện tại cô đi làm cô lại làm được. Khi còn bé, cô hi vọng mỗi ngày đều có thể có một trăm đồng tiền, hiện tại lương tháng của cô ba ngàn đồng. Mẹ nó, cũng trách không được vui sướng! Một cái bánh kem hoa nho nhỏ bị Trình Trục há miệng ăn hết, Trần Tầm chỉ mới ăn được hai miếng. Nhưng nhìn bộ dáng Trư Bát Giới ăn Nhân Sâm Quả của hắn, trên mặt cô lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt, so với ngày thường ít đi vài phần nghiêm túc, nhiều hơn vài phần linh động. Phảng phất như tiểu Trần Tầm nhiều năm trước, sau khi mở tiệc chiêu đãi hắn ta đã dùng phương thức không nói đạo lý, xuất hiện trong sinh mệnh của cô.
"Ăn ngon như vậy sao?"
Cô có chút buồn bực. "Nói thật, vị kem bình thường, nhưng khiến người ta có chút hoài niệm."
Trình Trục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận