Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 492: Thẩm Khanh Ninh ngồi chờ trong phòng khách (1)

Nhịn không được, nhịn không được rồi!
Lâm Lộc cảm thấy bản thân sắp tè ra ngoài rồi.
Nhưng mà, hôn môi thật sự rất thần kỳ.
Nhịn không được muốn lâu một chút, lại lâu thêm chút nữa.
Cô ấy vốn là người tự chủ rất kém, về mặt uống trà sữa cũng vậy, lúc thật sự nhịn không nổi thì sẽ tự lừa bản thân: chỉ cần thành tâm thì lượng calo sẽ bằng 0!
Lúc vừa mới hôn, cô ấy thật sự cảm thấy cả người nhẹ tênh.
Giống như đấu thủ lần đầu tiên hôn gặp phải đấu thủ có kỹ xảo vậy.
Các khác không nói, chỉ là một lần níu giữ chân chính hôn nhau đã khiến đầu người ta nóng ran rồi.
Tấn công về mặt tinh thần mới là cấp cao nhất. Kết quả chính là cô ấy đã suýt nữa trả "cái giá của lòng tham" rồi. Thông thường trong công viên đều sẽ có nhà vệ sinh công cộng, Lâm Lộc dựa vào ý chí kinh người để đến nhà vệ sinh. Rõ ràng đường cũng không phải quá xa nhưng cô ấy đã đi rất gian nan như đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy. Không nên phô trương, thực sự không nên phô trương. Sớm biết có thể hôn hít trong công viên thì lúc ở trong rạp chiếu phim mình không nên vì muốn nắm tay một lúc mà không đi nhà vệ sinh! Sai lầm lớn, sai lầm lớn rồi. Đồ xấu xa bên cạnh vẫn cứ luôn ở đó cười, còn nói:
"Bước không được hả? Hay là tôi vác cô lên chạy nhé?"
Trình Trục còn làm động tác vác pháo. Nói thật, không phải hắn đang giỡn, thân hình nhỏ nhắn này của Lâm Lộc, hắn thật sự có thể vác lên chạy băng băng. Lâm Lộc đang dùng hết sức nhịn tiểu, đến cả sức đánh hắn cũng không có, ai muốn bị cậu vác như vậy chứ, ngại muốn chết được. Dĩ nhiên, điều này lại khiến Trình Trục hiểu rõ vì sao chỉ là hôn nhau mà mặt cô ấy lại có thể đỏ như thể đang sản sinh ra từng đợt cảm xúc trong người. Cảm giác là con người có ba cái gấp. Chủ yếu nhất là Lâm Lộc cảm thấy quá mất mặt rồi. Vốn dĩ nụ hôn đầu cứ như vậy mất đi, hai người hôn nhau thành như vậy, cô ấy đã cảm thấy xấu hổ muốn chết rồi, nhưng vẫn rất hưng phấn và kích động trong lòng. Mình và Trình Trục đã hôn nhau! Hơn nữa hóa ra hôn nhau là như vậy, hoàn toàn không giống với cảm giác mình đã mường tượng trước đây. Nhưng mà, hôn và tiểu rồi thì sao chứ? Không được, chắc chắn không được.
Có còn là người được hay không! Đây chỉ có thể nói cô gái da mặt mỏng, hơn nữa không có kinh nghiệm gì cả. Không giống một số người ngốc ở bên ngoài, rõ ràng nằm ở chỗ quái nào cũng không có chút cảm giác, còn giả vờ trước mặt đàn ông, đã không ngừng nói bản thân phải đi tiểu rồi, đều tại bạn, sau đó thỏa mãn tính hư hảo vô dụng của đàn ông. Sau khi đến nhà vệ sinh công cộng, Lâm Lộc nhanh chóng bước vào, Trình Trục thì đứng bên ngoài cánh cửa. Hắn quay lưng vào cửa, để ý tình hình xung quanh. Hắn là một kẻ tỉ mỉ quái gở, có lúc thực sự rất biết lừa người, nhưng có lúc một chút tỉ mỉ của hắn thực sự cũng là cho bên nữ có đủ cảm giác toàn. Lúc này, Trình Trục nhớ đến lúc sau khi hôn nhau Lâm Lộc liền đẩy hắn ra, biểu cảm không thể chịu đựng nổi cùng với ngôn ngữ cơ thể, còn câu nói cuối cùng đó nữa, chỉ cảm thấy thật sự không có mấy người đàn ông có thể chịu được. Nếu như không phải hắn biết Lâm Lộc đang nói lời thật, hoàn toàn không phải đang trêu ghẹo người khác thì có thể hắn đã lập tức hôn lần nữa rồi. Trong nhà vệ sinh, Lâm Lộc lại có chút thất thần đang nhìn quần lót màu trắng của mình, vẻ mặt khó hiểu. "Sao, sao lại như vậy!"
Cô ấy sửng sốt. Sửng sốt xong, cô ấy lót lên trên một tờ khăn giấy. Hôn nhau với cậu ta rất kỳ diệu. Hôn cậu ta cũng rất đáng sợ! Trong nhà vệ sinh công cộng năm 2014 chắc chắn là không có cung cấp nước nóng. Lâm Lộc đang rửa tay ở bồn rửa tay chỉ cảm thấy nước lạnh thấu xương. Đôi tay nhỏ này của cô ấy vốn đã được Trình Trục sưởi ấm bây giờ lại lạnh cóng rồi. "Nhưng mà không phải khẩn trương, mình có lò lửa di động, có máy sưởi ấm tay giới hạn mùa đông!"
Lâm Lộc nghĩ. Sau khi rút khăn giấy ở trong túi ra lau sạch, cô ấy vừa mới chuẩn bị giở trò lưu mạnh thì tay bị Trình Trục giữ lại. "Được rồi, đừng giơ tay, mỗi lần giơ hai tay lên giống như một cương thi nhỏ vậy."
Trình Trục nói. Dĩ nhiên, chắc chắn trong lòng hắn cảm thấy nó khá đáng yêu. Nhưng người này quá khó xử lý rồi, phải kìm chế cô ấy một chút, không thể để cô ấy ỷ vào sự đánh yêu của mình mà muốn làm gì thì làm! Càng huống hồ tính cách của Lâm Lộc rất hay khoe khoang. Nguy hiểm là khi vừa nghe thấy Trình Trục nói cương thi nhỏ cô ấy còn thật sự giơ tay còn lại lên, sau đó nhảy về trước hai cái. Trên mặt của tiểu Lộc đầy sức sống lộ ra nụ cười, vừa nhảy vừa cười, lấp đầy trong đầu Trình Trục một giọng nói:
"Tưng cà tưng."
Nếu cương thi thực sự như vậy thì ai mà không mơ hồ chứ? "Quay về thôi?"
Trình Trục nhìn về phía lúc đến một cái. "Được."
Lâm Lộc đáp lại. Bọn họ cũng đã ở ngoài đi dạo khá lâu rồi, từ đây đi ra ngoài cũng phải đi mất hai mươi phút. "Trình Trục , dường như tuyết rơi nhiều hơn một chút rồi."
Lâm Lộc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. "Ừ, ngày mai có thể thực sự sẽ có tuyết phủ đầy."
Trình Trục cũng ngẩng đầu nhìn. Tiếp theo đây thì hay rồi, trường học ngày mai chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Hắn có thể thấy trước sẽ có một đám các sinh viên của kỳ nghỉ xuân chơi tuyết trên đường giống như chó điên vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận