Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 267: Giảng viên, thất thủ !

Ở phía bên trái bãi cỏ, Trần Tầm uống một ngụm hai phần ba rượu, hơi cau mày. Uống một hơi lớn như vậy khiến cơ thể cô nhất thời cảm thấy khó chịu.
Hiện tại bọn họ đang chơi trò sự thật hay thử thách, lượng rượu phạt được đặt ra tương đối cao. Bằng cách này, mọi người bị buộc phải trả lời các câu hỏi hoặc hoàn thành thử thách.
Trong số những người có mặt, ngoại trừ Trình Trục, mọi người đều có chút thắc mắc không biết tại sao Trần Tầm lại uống rượu?
Họ suy đoán rằng cô Trần có lẽ không có bạn trai, nếu không thì tại sao cô lại không thừa nhận? Những người đợi câu trả lời như Đổng Đông nghĩ:
"Hình như cô ấy có người mình thích, nhưng lại không muốn nói cho mọi người biết về người đó."
"Ầy, chắc không phải là trong lòng giấu một người không thể yêu chứ!"
Ba tên loạn cẩu nghe thấy ý tứ mùi vị chuyện bát quái. Cô Trần của bọn họ xinh đẹp như vậy nhưng vẫn có người đàn ông mà cô không thể chinh phục? Tên đàn ông nào lại trâu bò đến thế? Chết tiệt, hắn thật đáng chết! Các nữ sinh bắt đầu có những suy nghĩ lung tung:
"Cô Trần có phải là bị tổn thương về mặt tình cảm nhưng trong lòng vẫn không thể buông bỏ người đó, cho nên không muốn nói đến chủ đề này, sau đó phiền muộn mà chủ động tìm rượu uống."
"Cảm thấy vừa nãy sắc mặt cô ấy có mấy phần phức tạp" Chỉ có Trình Trục, hắn quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu, trong lòng mấy phần đoán được. Trần Tầm nhìn hắn giống như hắn vẫn luôn nhìn cô, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng lại né tránh. Chính sự né tránh này đã khiến Trình Trục nắm bắt được thêm vài điều. Hắn biết rất rõ rằng chỉ có một vài khả năng để lựa chọn không trả lời một câu hỏi dễ như vậy. Hoặc vì thân phận của mình, không muốn nói chuyện này với học sinh, nhưng nếu đã vậy thì sao có thể ngồi đây chơi trò chơi trẻ con này. Uống rượu cùng với các sinh viên thực ra cũng không phải là vấn đề lớn. Hoặc chính là thực sự có một người nào đó không muốn nhắc đến.
Đương nhiên, cũng có khả năng yêu không được người này. Tuy nhiên, vẫn có một khả năng khác. Đó là cô tránh né câu hỏi này là vì người trong lòng cô cũng đang ngồi ở đây! Tại thời điểm này, nói sự thật chính là thử thách lớn. Trình Trục cầm rượu đỏ lên, bắt đầu rót rượu vào ly của Trần Tầm, theo quy định, hắn phải rót đến hai phần ba ly. Hắn đã uống rượu cùng cô, biết được tửu lượng của cô cũng khá tốt. Nhưng so với các vị tửu thần mà hắn gặp ở kiếp trước chắc chắn có một khoảng cách rất lớn. Tuy nhiên, hắn cảm thấy trò chơi nên kết thúc trước khi Trần Tầm uống quá nhiều. Với tửu lượng của Lưu Phong và những người khác, trò chơi này căn bản không thể chơi quá vài lượt. Ước chừng nửa giờ sau, Trình Trục mới xác thực bọn họ đã uống say rồi. Như Lưu Phong còn giúp Trần Đình Đình uống rượu một lần, tửu lượng vốn đã kém, còn muốn làm anh hùng, Trần Đình Đình vẫn còn tỉnh táo trong đám người sắp giã đám này. Đúng lúc này, điện thoại của Trần Tầm sáng lên, nhận được tin nhắn. Cô nhìn xuống, đôi mắt cô hơi mờ đi. "Sao vậy?"
Trình Trục thản nhiên hỏi. "Không có gì, điện thoại báo tin nhắc nợ."
Cô thành thật trả lời tình huống, nhưng cũng không nói thêm gì khác. Thật đúng là Nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm. Cuộc sống đôi khi chính là kỳ lạ như vậy, khi bạn càng ở trong tình cảnh túng quẫn thì lại càng có nhiều thứ phải chi tiền, cái này nối tiếp cái khác. Trình Trục nhìn cô, cũng không hỏi nhiều. Hiện tại trò chơi đã không thể tiếp tục được nữa, ai muốn uống thêm có thể ở đây chơi một lúc, không muốn uống có thể quay về. Trình Trục và Trần Tầm đứng dậy đi lên lầu, nhưng Trình Trục vẫn cầm bình rượu trái cây trên tay. "Gần đây cô có tâm sự?"
Lúc đi lên cầu thang, vị ‘bạn thân’ này bắt đầu hỏi. "Cũng xem như là vậy đi", Trần Tầm gật đầu. "Trò chuyện chút nhé?"
Hắn hỏi. "Đi đâu?"
"Tới phòng khách phòng tôi đi."
Hắn nói. Trần Tầm đã hơi say, nhưng vẫn theo bản năng nhìn xung quanh.
"Yên tâm, không có ai cả."
Trình Trục lắc đầu cười nói. Nhưng cũng đúng, sau khi uống rượu, giảng viên và cậu sinh viên cùng bước vào một căn phòng, nếu bị người khác nhìn thấy thì cũng thật hổ thẹn! Vì vậy, lần này sau khi vào phòng, Trần Tầm dùng tốc độ ánh sáng đóng cửa lại. Hai người lại ngồi trên ghế sofa. Trình Trục cầm chiếc ly trong phòng lên, định mang vào phòng rửa. Trước khi rửa, hắn hỏi:
"Cô còn muốn uống không?"
Hắn không hỏi cô còn uống được không. Trần Tầm suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu. Thật khó mới có một chuyến đi như này, vậy thì cứ hoàn toàn thư giãn đi. Cô muốn quên đi những phiền não này, chuyện ngày mai để ngày mai rồi nói , khó khăn sau này để sau này lại nghĩ. Tâm trạng hiện tại của vị giảng viên này thực sự có chút chán nản. Một mặt, là khi chơi trò sự thật hay thử thách, bốc trúng câu hỏi kia. Thực ra trong lòng cô đã có câu trả lời, cô biết rất rõ điều đó.
Chỉ là, có lẽ vì những điều cấm kỵ hoặc vì lý do khác mà bản thân cô không muốn đối mặt, cũng không sẵn sàng đối mặt. Thậm chí khả năng còn là vì... .. tự ti? Hơn nữa, cô hôm nay đã cố tình không nghĩ đến nỗi xấu hổ của cuộc sống hiện tại. Nhưng tin nhắn nhắc nợ bất ngờ hiện trên điện thoại di động đã khiến cô trở lại trạng thái ban đầu. Cô hiện tại kể cả khi nạp tiền điện thoại đều phải chọn cách nạp từng chút một, dùng hết một ít thì nạp thêm một ít. Trần Tầm có thể chịu đựng được sự túng quẫn, chịu được sự nghèo nàn. Những đứa trẻ từ nhỏ không nhận được nhiều tình yêu thương sớm đã quen với điều này từ lâu. Thống khổ của cô chủ yếu đến từ việc cô luôn cảm thấy mình đã định cư ở Hàng Châu, có công việc ổn định, bản thân đã..... nghênh đón một cuộc sống mới. Nhưng lần này 5 vạn tệ khiến cô hiểu rằng không phải vậy. Thậm chí còn mất đi niềm hy vọng duy nhất vào cuộc sống mới này. Lúc này, Trình Trục rửa ly xong liền đặt một chiếc trước mặt cô. Khi rót rượu hoa quả vào hai ly, hắn rót một ít cho cô còn rót cho mình nhiều hơn một chút. "Vừa rồi cô uống rượu vang, rượu tốt nhất không nên uống chung, về sau uống rượu chú ý một chút, đừng uống nhiều quá."
Hắn đưa ra lời nhắc nhở ấm áp. Hắn không muốn nhìn thấy vị giảng viên đeo kính gọng vàng mang vẻ cấm dục này gục trên bồn cầu trong phòng mình nôn mửa. Vậy thì quá mất hình tượng rồi. Trần Tầm khẽ gật đầu. "Đem tâm sự của cô xả hết ra đi."
Trình Trục nói. Đối phương liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu, đặt ngón tay lên chiếc ly, nhẹ nhàng xoay chiếc ly rồi thì thầm:
"Trình Trục, cậu có hay không cảm thấy tôi là một người rất giả tạo, rất đạo đức giả, hay nói cách khác sống rất hư vinh."
Trình Trục mỉm cười, nói thẳng:
"Có!"
"Cô đây không phải là đang phí lời sao, đương nhiên là có, " Hắn nói thêm. Trần Tầm nhìn rượu trong ly, trầm mặc hồi lâu. Đúng vậy, vỏ bọc được đóng gói cẩn thận của cô đã hoàn toàn sụp đổ trước mặt hắn, hắn đương nhiên sẽ cảm thấy cô rất giả tạo. Hơn nữa, có lẽ đối với một người thực sự giàu có mà nói, "sự nghèo khó tinh tế" của cô hẳn là rất rõ ràng. Nhiều lần cô muốn bào chữa cho bản thân, nói nguyên nhân tại sao cô lại như vậy nhưng cuối cùng đều là không biết mở lời như nào. Trình Trục mỉm cười nói tiếp:
"Cô có biết tại sao nhiều người cảm thấy giao tiếp xã hội là một việc mệt mỏi không? "Tại sao?"
Cô cũng là kiểu người cảm thấy việc xã giao rất khó khăn. "Lý do khiến việc xã giao trở nên áp lực là vì nhiều người cố gắng thể hiện những phẩm chất mà họ không có", Trình Trục nói ra bộ dạng của một số người khi xã giao. Hắn vẫn tốt vì hắn sống một cuộc sống tự do, thoải mái. Ví dụ như muốn ra vẻ thì cứ ra vẻ thôi, nghĩ nhiều làm cái quái gì! Đương nhiên, hậu quả là ông đây đã trọng sinh. "Thật ra những lời này không cần phải nói với em, cô quên lần trước em uống rượu với cô có nói đến đoạn trong "Sơn nguyệt ký" rồi sao?"
Trần Tầm khẽ gật đầu:
"Tôi có nhớ, sau đó tôi còn đến thư viện mượn cuốn sách này, đã đọc xong rồi."
"Ồ, cô đừng nói với em về nội dung cuốn sách này, em chưa đọc cuốn đó, chỉ là đọc qua một số đoạn trích thôi."
Trình Trục không hề giả vờ hiểu biết.
Cô nhìn bộ dạng của hắn, mỉm cười nhẹ. Hai người nâng ly lên, sau đó mỗi người nhấp một ngụm nhỏ. Khi chất cồn chảy vào cơ thể, Trần Tầm cảm thấy có chút nóng liền cởi áo khoác mỏng, chỉ mặc một lớp áo trong bằng lụa, chất liệu ôm sát này có thể khoe trọn đường cong cơ thể thon thả của cô. Chỉ là sau khi uống hơi nhiều, cơ thể cô sẽ tự nhiên rũ xuống một chút. Điều này khiến cho mái tóc dài trông có vẻ rối bù hơn, nhưng cảm giác cấm dục trên người quả thực đã giảm đi mấy phần. Trình Trục cứ như vậy cùng cô ngồi đối diện, hai người câu được câu chăng trò chuyện. Thỉnh thoảng, họ cùng nhau nâng ly nhấp một ngụm rượu hoa quả. Thực ra, thông qua một số lời nói và hành động của Trần Tầm tối nay, Trình Trục đã có được câu trả lời cho trò chơi sự thật hay thử thách. Không phải sao, bây giờ đã gần khuya rồi.
Cùng với người khác giới uống rượu trong phòng, còn có thể nói chuyện cởi mở, bộc lộ sự yếu đuối của bản thân, thực sự chỉ coi hắn là bạn thân nam sao? Tất nhiên, Trình Trục cũng đại khái có thể đoán được cô đang nghĩ gì, đang phiền não điều gì. Hắn đoán khả năng vẫn là liên quan đến gia đình. Đây không phải là thứ có thể lựa chọn, mà ngược lại là rất khó từ bỏ. Những khó khăn trong gia đình cứ diễn ra theo thời gian. Hắn chợt nghĩ tới kết cục của Trần Tầm ở kiếp trước.
Trong nội tâm cô hẳn còn khuyết thiếu rất nhiều thứ. Hơn nữa, kiểu người quen sống mạnh mẽ này thật sự cảm thấy bản thân đơn độc cũng không sao sao?
Kiểu người từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được chiều chuộng như này, cô thật sự không để tâm sao? Dĩ nhiên không phải vậy. May mắn thay, ở hương diện an ủi người khác hắn cũng có mấy phần khả năng. Hắn sẽ nói rất nhiều điều nghe có vẻ rất đạo lý nhưng khi suy nghĩ kỹ thì thực ra tất cả đều là những điều vô nghĩa. Ở giữa còn xen kẽ một vài nội dung hài hước. Dù sao thì ngay từ đầu hắn đã rất phóng khoáng, người khác sẽ chỉ cảm thấy rằng hắn đang hành động đúng với con người thật của mình, sẽ cảm thấy có vài phần mắc cười. Đầu tiên, sẽ lôi kéo người khác vào khiến họ choáng váng, sau đó đổi chủ đề khiến con người ta vui vẻ. Vấn đề này khẳng định không dễ giải quyết như vậy, chỉ cần vài lời là có thể giải quyết được, hắn cũng chưa nghĩ tới hiện tại giải quyết vấn đề gì cho cô. Là tra nam, những thứ khác có thể không cho bạn được, nhưng chắc chắn sẽ cho bạn rất nhiều giá trị tinh thần. Cuối cùng, Trần Tầm ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn cậu đã an ủi tôi, tôi cảm thấy tốt hơn rồi."
Trình Trục nhìn đôi má đỏ bừng, đôi mắt hơi mờ dưới cặp kính gọng vàng của cô, cảm nhận được mùi rượu của giảng viên cùng cảm giác cấm kỵ và ái muội khi ở chung một phòng. Hắn biết rất rõ đối với người phụ nữ trước mặt, nội tâm cô cần gì, khao khát điều gì. Hắn cũng biết rất rõ phương thức nào đối với cô là điểm chí mạng nhất. Muốn cảm ơn vì đã an ủi phải không? Trình Trục hơi nghiêng người về phía trước, nói với giọng điệu rất bình tĩnh:
"Không có, em cảm thấy là em đang dỗ dành cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận