Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 427: Mẹ của Lâm Lộc (1)

Trịnh Thanh Phong không hiểu nổi, con bò vàng này có thể có tác dụng gì?
Nhưng Trục ca luôn thích đánh đố người khác, cũng không nói rõ.
Có lẽ theo hắn thấy, cho dù hắn nói ra thì với trình độ và đẳng cấp của chúng tôi, đoán chừng cũng nghe không hiểu.
Đều chỉ là sinh viên năm nhất bình thường, không hiểu sao trong đầu Trục ca luôn có thể nghĩ ra rất nhiều thứ mà chúng tôi không hiểu nổi. Mười tám tuổi giữa người với người, quả nhiên không giống nhau.
Nhưng Trình Trục đã nói như vậy thì Trịnh Thanh Phong yên tâm rồi. Lúc trước cậu ta nhìn thấy có nhiều bò vàng như vậy, còn cảm thấy cái này sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn đối với quán trà sữa.
Một giờ sau, Trịnh Trục đã xử lý xong những chuyện nên xử lý, hắn bèn dẫn ba nghĩa tử rời khỏi thành Tinh Quang. Trên đường trở về trường, Đổng Đông vẫn luôn trò chuyện sôi nổi với cô gái vừa mới thêm vào. Sau đó, mọi người nghe thấy cậu đột nhiên vỗ đùi mình một cái, trên mặt tràn đầy biểu tình khóc không ra nước mắt. "Sao rồi, tự mình hại mình à?"
Trình Trục hỏi. Trong giọng nói của Đổng Đông còn thiếu chút nữa thì khóc nức nở:
"Trục ca, cô ấy hỏi tôi có thể đưa Wechat của anh cho cô ấy không, cô ấy nói là bạn của cô ấy muốn thêm."
Lúc dừng đèn đỏ, Trình Trục quay đầu nhìn cậu một cái, cố ý cười hỏi:
"Vậy sao cậu khổ sở thế, chỉ là bạn của cô ấy muốn thêm thôi mà."
"Sao tôi lại cảm giác cô ấy không có người bạn này chứ!"
Đổng Đông thiếu điều đấm ngực giậm chân, cậu cũng không ngu đến mức như vậy, có thể mơ hồ từ trong lời nói của đối phương cảm giác được cô có hứng thú mãnh liệt với Trình Trục. "Ôi, trưởng thành rồi."
Trình Trục giơ ngón tay cái với cậu. Công tử Đổng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, rất muốn nhảy khỏi xe. Tại sao! Tại sao trong thời gian ngắn ngủi mà phải để tôi chịu tổn thương đến hai lần! Tại sao chứ! Sau khi trở lại trường học, Lưu Phong và Trịnh Thanh Phong dẫn Đổng Đông đã lần nữa biến thành màu xám tro trở về phòng ngủ. Hôm nay là thứ sáu, Trình Trục đi tìm Lâm Lộc để trả xe. Trước đó hắn khá bận rộn, Lâm Lộc cũng bảo hắn không cần trả, cuối tuần cô không dùng đến xe.
Nhưng Trình Trục đoán chắc cô chưa nói cho bố mẹ chuyện mình mượn xe, hắn cảm thấy vẫn nên lái xe về để quét cảm giác tồn tại. Gần đây trong tay hắn có không ít tiền, chuẩn bị cuối tuần sẽ đi tìm một cửa hàng 4S hoặc xe thành, tùy tiện lấy một chiếc xe ra. Cũng không cần mua quá tốt, tùy tiện mua một chiếc Land Rover Sport là được rồi. Giá xuất xưởng cũng chỉ hơn trăm vạn. Còn có thể cùng Land Rover Range Rover của Ninh bảo và Land Rover Phát Hiện của Lộc bảo gộp thành một nhà ba người. Sau khi lái xe đến chung cư Tân Hàng, hắn gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Lộc. Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy Lộc bảo xuống lầu. Hôm nay Lâm Lộc mặc một cái áo len dày màu nâu sậm, áo len hơi lớn, tay áo có thể che khuất nửa cánh tay cô, vạt áo cũng bao phủ lấy mông cô. Trên cổ quấn một cái khăn quàng màu nâu nhạt giống với màu áo len, nhưng lại có hơi khác. Hôm nay hiếm có chính là, trên đầu cô còn đội một chiếc mũ bông màu nâu nhạt cùng màu với khăn quàng cổ. Một số người có hình dáng và khuôn mặt không thích hợp để đội mũ bông. Nhưng Lâm Lộc hình như rất thích hợp. Trang phục mặc trên người thiếu nữ đầy sức sống này, có thể nói là đặc biệt có cảm giác. Trình Trục nhìn cô như cảm thấy quá lạnh, chạy chậm về phía chiếc xe, trong lòng không kìm được nảy lên một ý nghĩ:
"Đáng yêu như vậy, không muốn sống nữa à?"
Hắn cảm giác giống như có một con gấu nhỏ đang chạy về phía mình. "Lạnh quá đi! Sao thời tiết này đã ngày càng lạnh rồi mà nhiệt độ vẫn có thể giảm xuống thấp hơn!"
Lâm Lộc thoạt nhìn thật sự rất sợ lạnh. "Mấy ngày nữa có thể còn có tuyết rơi."
Trình Trục cười nói. "Hả? Tuyết sao! Thật hay giả vậy!"
Cô vừa nghe đến có tuyết rơi, trái lại trở nên hăng hái hơn. "Hình như là vậy, lạnh đến thế rồi thì mau lên xe đi, trong xe ấm áp."
Hắn mở cửa xe. Thật ra, cô không muốn cứ gặp Trình Trục một lần vội vàng như vậy. Nhưng hắn đã mở cửa xe rồi, cô cũng chỉ đành lên xe thôi. Thấy cô lên xe, Trình Trục vẫy tay chào tạm biệt. Lâm Lộc vẫy tay với hắn từ cửa sổ, cuối cùng còn hạ cửa sổ xe xuống, cố gắng muốn nói thêm mấy câu với hắn. "Anh xem chỗ ngồi của anh kìa."
Cô ngồi ở ghế lái, lấy tay và chân của mình ra khoa tay múa chân một chút.
"Chân dài nha, có biện pháp gì sao?"
Trình Trục kiêu ngạo nói. "Xì!"
Lâm Lộc nhìn thoáng qua, ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ:
"Đúng là dài thật."
Hai người cứ trò chuyện như vậy hai phút, cô cũng sợ Trình Trục đứng bên ngoài quá lạnh, liền lưu luyến không rời tạm biệt. Sau khi nhìn Trình Trục đi vào tòa nhà B của chung cư Tân Hàng, cô mới lái xe rời đi. Lái đi chưa được bao lâu, lúc đang chờ đèn đỏ, cô để ý đến trên kệ đặt một hộp kẹo, còn chưa mở ra. Cô lập tức chụp ảnh gửi cho Trình Trục, đồng thời đánh chữ:
"Dám để lại đồ ngọt trên xe, tôi muốn ăn vụng!"
"Lúc nãy mua thuốc lá rồi mua luôn, vốn là để lại cho cô."
Trình Trục trả lời. Cả người Lâm Lộc đều vui sướng, gửi trả lại cho hắn một biểu tượng cảm xúc:
"Không tệ, tôi rất hài lòng". Cô lập tức mở hộp kẹo ra, lấy một viên cho vào trong miệng.
"Ngọt ngọt ngọt! Vậy thì làm một bài "Ngọt Ngào" của Chu Đổng đi!"
Cô còn rất biết tự tạo bầu không khí cho mình, ở trong xe bắt đầu hát. Sau khi về đến khu chung cư, Lâm Lộc đổ xe vào bãi, sau đó bỏ kẹo vào trong túi xách của mình rồi xuống xe lên lầu. Sau khi lên lầu, cô nhìn thấy mẹ và em trai Lâm Kỳ đang ngồi trong phòng khách, trong tay mỗi người còn cầm một ly trà sữa, chính là Trục trà của Trình Trục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận