Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 493: Thẩm Khanh Ninh ngồi chờ trong phòng khách (2)

Sau đó mỗi nơi lộn xộn khác nhau sẽ đặt cả đống người tuyết vô cùng xấu xí.
Thực ra, hắn vừa mới nhìn thấy trong đám người của phòng 309 của mình, Đổng Đông đã treo dù che mưa trên ngoài ban công để hứng tuyết.
Cậu ta nói đặc biệt chụp hình lại để gửi cho anh Trình, ý muốn nói đây là kho đạn ngày mai của bọn họ, xem thử liệu có phòng nào dám tiếp nhập khiêu chiến với bốn đại nam thần của phòng 309 bọn họ không!
Nào ngờ trong mắt người khác, sự sắp xếp của phòng 309 là: nam thần và ba tên con trai.
"Có lẽ ngày mai có thể chơi ném tuyết, cũng có thể đắp người tuyết rồi, ngày mai tôi đắp một con xấu xí, sau đó ghi tên cậu lên trên mặt."
Tiểu Lộc nói.
"Cô làm được sao, không lạnh chết cô à!"
"Trình Trục, sinh nhật năm nay là không giống với mọi năm của tôi nhất, không ngờ tuyết còn có thể rơi nhiều đến vậy."
Lâm Lộc đột nhiên nói một câu. Trọng điểm của câu này là nửa câu trước, tuyết được nói đến ở nửa câu sau chẳng qua là tô điểm thêm thôi. Trình Trục mỉm cười không nói gì, hai người cứ vậy nắm tay nhau đi trên đường phố Hàng châu, bọn họ bước đi không nhau, rất lâu sau mới quay lại trên xe. Bây giờ đã hơn mười một giờ tối rồi. Sau khi ngồi lên chiếc Land Rover, Trình Trục nhìn xuống định vị, từ đây chạy đến Karaoke cũng phải gần hai mươi phút. Nhưng mà theo kế hoạch ban đầu, hắn cũng muốn dẫn Lâm Lộc đi đến sáng. Trên đường đi, Lâm Lộc cứ nói không ngừng, có lúc trên xe phát bài hát cô ấy yêu thích, cô ấy sẽ ư ư mấy câu hát theo, rất rõ ràng là tâm trạng đặc biệt tốt. Sau khi đến Karaoke, cô ấy còn muốn nán lại trên xe một lúc, lấy cớ đây là bài hát cô ấy rất thích, cô ấy muốn nghe xong rồi mới đi lái xe.
Trước khi xuống xe, Lâm Lộc còn hỏi:
"Trình Trục, cậu quay về chung cư Tân Thành hả?"
"Đúng rồi, sao? Muốn đến nhà tôi ngồi không?"
Hắn hỏi. "Không thèm!"
Lâm Lộc lập tức từ chối, thực sự không dám. Chuyện hôn nhau này quá kỳ diệu rồi, thực ra cô ấy muốn hôn lần nữa nhưng cô ấy không dám làm chuyện này ở nhà thuê của Trình Trục. Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm! Cô ấy còn muốn sau khi về nhà nghiên cứu một chút vấn đề của quần lót màu trắng của mình. "Vậy được, lát nữa cô chạy trước, tôi chạy phía sau."
Trình Trục nói. "OK!"
Vốn dĩ cả hai đều quay về cùng một nơi, cứ vậy người trước người sau lái xe, cô ấy cảm thấy có chút ngọt ngào. Lâu lâu cô ấy nhìn chiếc Land Rover ở phía sau của mình qua gương , cảm thấy bài hát ngọt ngào trên xe nghe hay hơn bình thường một chút. Kết quả, lúc đến gần đèn giao thông cuối cùng của chung cư Tân Hàng, Trình Trục bị đèn đỏ chặn lại. Lâm Lộc lái xe vào trong chung cư Tân Hàng trước, sau đó ngừng xe lại. Cô ấy không vội xuống xe, mà ở đây đợi Trình Trục. Bên cạnh xe của Lâm Lộ có một chỗ đậu xe trống, cô ấy thầm nghĩ trong lòng : "Có phải Trình Trục thường đậu xe bên cạnh mình không?"
Cửa cổng của khu B cũng có không ít chỗ đậu xe trống, chỗ bên cạnh cô ấy cách nhà Trình Trục xa hơn. Mọi người đều cho rằng cô gái ôm ấp tình cảm là thơ, có đôi khi con gái sẽ có một chút suy nghĩ hiếm lạ và quái đản. Giống như thời học sinh giao bài tập về nhà, sách của hai người vừa vặn xếp cùng nhau, trong lòng sẽ dâng trào ngọn sóng lăn tăn. Cuối cùng, Trình Trục đã thật sự lái xe đến, bắt đầu lùi xe vào trong gara trước xe cô ấy. Lâm Lộc rất vui vẻ xuống xe trước, nhìn Trình Trục lùi xe ở đó. Đợi đến khi hắn ngừng xe hẳn rồi cô ấy nhanh chóng chạy đến bên cạnh xe, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa xe. Trình Trục có chút khó hiểu hạ cửa xe xuống, sau đó, nhìn thấy Lâm Lộc ở vị trí cửa sổ đẩy người về trước, kiễng ngón chân lên, thò đầu vào trong, lướt qua hôn lên mặt Trình Trục một cái.
"Phút cuối cùng của sinh nhật! Lại chiếm chút tiện nghi của cậu!"
Tiểu Lộc nói. Khuôn mặt của cô ấy đỏ rực, đôi mắt đó vẫn sáng ngời long lanh. Còn chưa đợi Trình Trục kịp phản ứng, cô ấy đã chuồn mất rồi. Lâm Lộc mặc vớ đen dày và giày da bước đi lẹt xẹt chạy hướng về khu A của chung cư Tân Hàng. Lúc chạy áo khoác đen và khăn quàng cổ đen còn hơi phấp phới trong không trung. Cô ấy đứng trước của kính mở đèn sáng rực, sau khi dùng chìa khóa cảm ứng quét qua cửa kính dần dần mở ra. Lúc cửa mở được một nửa, cô gái lồng tiếng này bỗng quay người lại, cười vẫy tay với Trình Trục ngồi trong xe tạm biệt:
"Trình Trục! Bye nha."
Trong xe, Trình Trục ngồi ở đó, nhìn bóng dáng Lâm Lộc biến mất trước mắt. Vừa rồi hắn kéo cửa xe xuống còn cho rằng phải nói mấy cây, sau đó thì bị đáp úp rồi! Vèo một cái thì bị hôn rồi! Không nói đạo lý, cực kỳ không nói đạo lý! Trình Trục đành cười trừ, sau đó thu dọn đồ trong xe xong liền xuống xe.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy phòng Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh sống cùng nhau đang sáng đèn. Chỉ thấy ánh mắt Trình Trục hơi nheo lại, sau đó nhét hay tay vào túi đi về phía khu B của mình. Trên thực tế, Lâm Lộc cực kỳ vui vẻ vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Thẩm Khanh Ninh ngồi trên ghế sô pha, trong tay đang cầm một cuốn ngôn tình ngược văn. Cô ấy cởi giày bên tủ giày, sau đó lấy hai miếng lót nhiệt dưới giày ra, ném vào trong thùng rác. Làm xong những thứ này, cô ấy mới đặt mông ngồi trên ghế sô pha. "Ơ! Ninh Ninh bảo bối! Cậu đang chờ tôi về nhà sao?"
Cô gái vui vẻ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận