Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 562: Kích động ghê! (2)

Nhưng hắn không ngờ, còn không ngầu bằng cô.
Ai da, vẫn là con hồ ly nhỏ cô biết chơi ha!
Tranh này đã là gì chứ, có bức còn có chữ thuyết minh nữa.
Cô còn biết viết chữ lên, trên mặt sẽ xuất hiện lời trò chuyện của nam nữ chính, hoặc là lời thoại trong lòng.
"Khó coi, đáng hổ thẹn!"
Đây là một nửa đánh giá Trình Trục nghĩ trong lòng, còn một nửa còn lại là.
Nhưng có thể chỉ bảo.
Ngoài điều này ra, thám tử Trình còn phát hiện một chi tiết.
"Bức vẽ mới nhất trông giống hắn nhất."
"Không chỉ là ngoại hình mà còn cả thần thái."
"Càng về phía trước càng không sống động, không giống thật như vậy."
Tình huống thật sự là trước đó Hồ Ngôn đều vô thức vẽ như vậy, cho đến khi cô bị Nhạc Linh Tịnh vạch trần. Nhưng Trình Trục dĩ nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn sẽ chỉ cảm thấy:
"Mới đầu vẽ không quen, sau này con mẹ nó càng ngày càng nghĩ sao vẽ vậy rồi đúng không?"
"Hay là nói, là từ ban đầu lén vẽ tôi, biến thành sau này trắng trợn vẽ tôi?"
Trình Trục ngước mắt nhìn Hồ Ngôn một cái, chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Cả người cô đỏ quá rồi, cảm thấy mặt đỏ đến mức sắp ứa máu ra rồi. Chỉ thấy Hồ Ngôn đang rũ đầu xuống, vốn dĩ cặp kính gọng đen sắp che hết nửa mặt rồi, bây giờ bị đầu tóc rối bù rũ xuống càng khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm của cô. Nhưng theo sự cúi đầu của cô, Trình Trục có thể nhìn xuống cái cổ đỏ bừng đó của cô, và một phần nhỏ da thịt phía sau lộ ra ngoài cổ áo theo sự cúi đầu, cũng đỏ hết rồi! Chính vào lúc này, một luồng điện lại quét qua Trình Trục. "Tôi hỏi cô, Nhạc Linh Tịnh đã thấy chưa?"
Trình Trục bất thình lình hỏi, giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Hồ Ngôn cúi đầu nhìn không rõ biểu cảm sợ đến giật mình một cái. Trình Trục biết Hồ Ngôn thường đem những công việc hằng ngày của mình gửi cho sư muội xem. Nhưng hắn không chắc trong này có thường ngày của cô không? "Không có!"
Hồ Ngôn lộ vẻ nói dối. Trong giọng điều của cô bắt đầu mang theo chút nghẹn ngào. Tôi cũng không phải cố ý muốn vẽ cậu để gửi cho sư muội mà, vậy quá biến thái rồi. Sau khi sư muội nói người tôi vẽ hơi giống cậu, tôi liền, tôi liền không gửi cho cô ấy rồi. Chỉ có bức tranh mấy ngày nay vẽ hoàn toàn là tôi tự vẽ cho vui thôi. Vốn dĩ còn nghĩ thưởng thức mấy ngày nữa rồi xóa đi, hoàn toàn không nghĩ qua sẽ bị cậu phát hiện. Trình Trục nghe thấy trong giọng của cô mang theo chút nghẹn ngào lại không tiếp tục truy hỏi nữa. "Tôi tạm thời tin cô."
Hắn nói. Hắn cảm thấy chắc chắn cũng không đến nỗi đến mức này đâu. Hồ Ngôn mang hắn tự mua vui cho mình một chút, hắn miễn cưỡng có thể chấp nhận, dù sao hai người bí mật nói chuyện đều nói thành như vậy rồi, vốn đã nói chuyện vượt ranh giới. Nhưng Nhạc Linh Tịnh ở bên đó không có lí do cho mặt này. "Ông chủ, tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi."
Trong lời nói của Hồ Ngôn từ đầu đến cuối đều mang theo chút nghẹn ngào. Sự rụt rè và mất mặt lúc này, cô thật sự đến cả suy nghĩ tự sát cũng có rồi. Trình Trục tạm thời không đáp lại, chỉ giữ sự im lặng. Một lúc sau, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ đã hơn bảy giờ tối, bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa phùn không ngớt! Ngày mưa, lại gặp ngày mưa! Trình Trục thu ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ về, sau đó thở dài một cái. "Ai dà."
Sau đó, hắn bắt đầu giống như ngày thường, đánh giá tranh của Hồ Ngôn. Đi theo đánh giá của hắn, Hồ Ngôn chầm chậm ngẩng đầu lên, trong hốc mắt hơi ửng đỏ tràn đầy sự choáng váng, tim đập nhanh sau khi thoát khỏi thảm họa. "Ông chủ, cậu không giận sao?"
"Giận, nhưng phải báo cảnh sát bắt cô đi sao?"
Trình Trục hỏi. Hồ Ngôn nghe xong, cơ thể hơi khép nép lại giật mình một cái. Trình Trục nhìn cô, tiếp tục nói:
"Con người tôi nói lời giữ lời, đã nói với cô mang công việc mới đến cho tôi xem thử, tôi cho cô chút đánh giá, tôi nhất định sẽ làm đúng như vậy."
"Nhưng mà" Hắn cau mày một cái. Chỉ thấy Trình Trục cầm máy tính bảng lên, lại mở ra bức tranh lần đầu hắn nhìn thấy vừa nãy. Cũng chính là bức tranh giống hắn nhất. "Tôi muốn hỏi cô, tại sao lại nghĩ đến vẽ tôi?"
Hồ Ngôn hoàn toàn không biết làm sao trả lời câu hỏi này. "Tôi, tôi không biết."
Cô lại một lần nữa cúi đầu, nhút nhát giải thích cho mình:
"Nhưng tôi thật sự không có ý bậy bạ."
"Vậy sao?"
Trình Trục hỏi. Hồ Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại lập tức cúi đầu, tiếp tục nhút nhát nói:
"Thật, thật đó."
Một con hồ ly nhỏ bé trước mặt Sugar daddy.
"Cho nên cô là muốn nói với tôi, nữ chính trong bức tranh này không phải là cô?"
Ngón tay của Trình Trục khẽ gõ máy tính bảng.
"Dĩ nhiên không phải!"
Lần này Hồ Ngôn trả lời ngay. Trình Trục nhìn cô gái hơi mập mạp trong bức tranh, đặc biệt là phần mông đẫy đà, thật sự muốn tiếp tục nhìn mông đoán người, lớn giọng hỏi cô:
"Cô nói đây không phải mông cô hả?"
"Cô không cảm thấy dáng vẻ của cô ấy không khác gì cô sao?"
Trình Trục vẫn tiếp tục hỏi. "Cái đó, trên thế giới này rất nhiều người có hình dáng tương tự nhau, mặt thì không giống."
Hồ Ngôn lấy ra sự giải thích có lực nhất:
"Không giống với mặt tôi tí nào."
Nói thật, cô gái có cặp mông siêu cấp như cô thật sự không nhiều. "Vậy hả? " Trình Trục nhìn mặt nữ chính trong tranh, lại hỏi như vậy lần nữa. Trong chung cư, đã tạm thời rơi vào sự tĩnh lặng. Hai người chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa ngoài cửa sổ. Trong tiếng mưa phùn rơi, Trình Trục nghiêng đầu nhìn về phía cô. Giây tiếp theo, Hồ Ngôn chỉ cảm thấy một bàn tay lớn đột nhiên vương đến trước mặt mình, sau đó che phủ cặp kính gọng đen to lớn trên mặt mình, và lấy nó xuống. "Nhìn thế này, không phải giống rồi sao?"
Hắn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận