Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 247: Một lời không vừa ý liền giả vờ không biết

Trong phòng ký túc xá 309, ba người bạn cùng phòng của Trình Trục đang xem bình luận dưới bài đăng đang không ngừng chửi bới hắn.
"Dù cho có làm gì đi chăng nữa thì nếu đã đổi chủ thì làm sao có thể giống như cũ được."
"Buồn cười thật đấy, lại còn tâng bốc mà đạp người khác xuống sao."
"Đây chẳng phải chỉ là khuyến mại giảm giá khi mới mở cửa lại sao, là muốn sinh viên trong trường tới ủng hộ thôi."
"Sao vẫn còn có kẻ ngốc đang cổ vũ ở đó?"
"Họ đều là người của hội học sinh à."
Trình Trục nhìn những bình luận bên dưới, quả thực là vẫn có người khen hắn.
Trình Trục không ngạc nhiên về chuyện này lắm. Những người này có thể là người chung một hội đang cùng nhau bình luận, nhưng vẫn có khả năng họ chỉ là người xa lạ. Bọn họ toàn mấy đưa chỉ biết nghĩ bằng mông. Cho sinh viên học chung trường chút đặc quyền và mã giảm giá thì tự nhiên sẽ có người vỗ tay khen ngợi. Hơn nữa trên thế giới này có một vài người rất kỳ lạ. Bị dắt mũi như vậy, nhưng lại thật sự mắng chửi bọn họ. "Đúng là sinh viên chung trường cũng chưa từng giảm giá, cửa hàng này lúc chẳng phải lúc đầu cũng dựa vào được mọi người quảng bá mà phất lên sao!"
"Đáng ra là nên tổ chức một số hoạt động tri ân này từ lâu rồi!"
"Hoạt động đã sớm bắt đầu rồi!"
"So sánh qua lại mới thấy, Trình Trục quả nhiên là keo kiệt, người này chắc là đã kiếm được rất nhiều tiền đi!"
"Chết tiệt, anh ta nghĩ cửa hàng của mình đột nhiên trở nên nổi tiếng à? Anh ta đã dựa vào ai?"
Trên thực tế, một sinh viên năm nhất như Trình Trục còn trẻ tuổi đã kiếm được nhiều tiền như vậy khiến cho không ít người đỏ mắt ghen tị. Trong thời điểm này ùa ra hạ thấp hắn cũng là chuyện bình thường. Thậm chí có người núp sau một cái id nào cũng có thể là người mà hắn quen biết. Ba đứa con nuôi phòng ký túc xá 309 đã lên kế hoạch xuất chiến vì bố nuôi của bọn họ. "Trục ca! Có muốn bọn tôi tìm bọn họ không? Đổng Đông đã đang lên kế hoạch rồi.
Con mẹ nó, lão tử là người chơi Zaun trong Liên Minh Huyền Thoại đó! Có bản lĩnh thì tới đấu trường Zaun đi!
Với kinh nghiệm đấu võ mồm của chúng tôi, không cần nói nhiều, một người đấu lại năm sáu người cũng không có vấn đề gì."
Trình Trục xua tay, ra hiệu không cần. "Giờ không phải lúc để tranh cãi, bởi vì đúng là chuyện bọn họ đang làm có lợi cho sinh viên trong trương, là khuyến mãi cho sinh viên trong trường."
"Trong trường hợp này, nếu còn vào diễn đàn của trường để đấu võ mồm với mọi người, nói không chừng chúng ta còn gặp rắc rối."
Những người tích cực bình luận dưới bài đăng này đều là những người được hưởng lợi, chúng ta cũng không thể yêu cầu họ mắng đám người Bùi Ngôn vì đã khuyến mãi cho bọn họ, bọn họ có làm gì sai đâu? Giống như vừa rồi, Trình Trục nhìn thấy một bình luận ở mãi dưới:
"Không phải thần tượng của tôi nói lý do chuyển nhượng cửa hàng là vì dự án trò chơi thiếu kinh phí rất lớn, hơn nữa họ cũng đang thiếu tiền! Nếu không cửa hàng đang kinh doanh tốt như vậy, cho phép người mua của bạn tận dụng được lợi thế to lớn như vậy sao?"
Anh thực sự nghi ngờ rằng câu trả lời này là do Diêu Nhất Na gửi. Quả thực có cơ sở, nhưng không hiểu sao cô lại dùng từ "nam thần".
"Hai chữ này mà để lộ ra bên ngoài sẽ có rất nhiều mắng trên mạng."
Trình Trục bất đắc dĩ cười nói. Ngoài ra, khi bài đăng này ngày càng trở nên phổ biến, nhiều người bắt đầu bàn tán xôn xao bên dưới.
"Cửa hàng này bán với giá bao nhiêu?"
"Trước đó nói có người ra giá bốn trăm vạn mà không bán. Có phải là chém gió không?"
"Không thể nào chứ, bốn trăm vạn mà không bán, nếu cuối cùng không có người mua, liệu có còn bán với giá bốn trăm vạn không chứ?"
Những bình luận này lại không có người nào trả lời, chỉ có một số người cố ý tung tin giả đầy thích thú ở phía dưới.
"Tôi nghe nói bán được gần tám trăm vạn!"
"Thôi đi, là mười triệu được chưa?"
"Mấy người lấy tin này ở đâu ra vậy, tôi là bạn học của anh ấy, để tôi có thể nói cho mấy người biết, là bán với giá bốn trăm năm mươi vạn!"
Đây là tình hình hiện tại của Internet! Lưu Phong không khỏi lẩm bẩm:
"Những người này là ai vậy chứ!"
Trình Trục đoán rằng Bùi Ngôn có thể đã không cho mọi người biết cửa hàng được mua với giá bao nhiêu. Hắn có lẽ tự hào vì đã trở thành cổ đông của Dữu tới chơi, nhưng cũng vì thương vụ này mà cắn răng nghiến lợi mà trả cho Trình Trục một số tiền lớn.
Kết cục tốt đẹp nhất trong lòng Bùi Ngôn chính là: Dự án trò chơi của cậu không phải đang gặp chút vấn đề về vốn sao, cậu đem tất cả tiền bạc của cậu đổ hết vào đó, sau đó lại thất bại mà mất hết! Trình Trục nằm ở trên giường, suy nghĩ một lát, rồi nhấc điện thoại lên, trả lời tin nhắn.
"Tôi là Trình Trục, hãy để tôi trả lời một số câu hỏi của mọi người."
Hắn bắt đầu gõ phím. Tất nhiên, có một số câu hỏi kỳ thực không phải có người hỏi, hắn chỉ là tự mình hỏi và trả lời mà thôi.
"Trước hết, Dữu tới chơi quả thực là đã được chuyển nhượng. Có hai người mua, một trong số họ cũng là sinh viên đã tốt nghiệp Đại học Khoa học Kĩ thuật, còn lại là Phó chủ tịch hội sinh viên Bùi Ngôn, người đã được nhắc đến trong bài viết."
"Thứ hai, về vấn đề thẻ thành viên mà mọi người đang quan tâm, tôi xin giải thích tại đây."
"Theo như cuộc đàm phán của chúng tôi, hai vị mua lại này sẽ tiếp tục cung cấp các dịch vụ thành viên tiếp theo, vì vậy những sinh viên vẫn còn chưa sử dụng hết tiền trong thẻ hội viên cũng không phải lo lắng gì cả."
"Tôi nghĩ là với tư cách là phó chủ tịch, còn có danh tiếng và uy tín tốt đẹp của hội học sinh trường chúng ta, nhất định sẽ bảo đảm quyền lợi của hội viên."
Ý nghĩ của Trình Trục khi viết bài này rất đơn giản, bạn không phải muốn dìm người khác xuống để khen ngợi chính mình sao? Được thôi tôi sẽ thỏa mãn bạn! Ai nha, đây chính là Phó Chủ tịch Hội Sinh viên. Cho dù sau này việc kinh doanh trong cửa hàng không tốt, cũng không cần lo lắng anh ta bỏ chạy, anh ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm về dịch vụ hội viên. Nó chắc chắn sẽ không giống như một số cửa hàng vô lương tâm, sẽ không có chuyện khi bạn chưa tiêu hết số tiền trong thẻ mà cửa hàng đột nhiên đóng cửa. Bạn có thấy rằng ngay khi tiếp quản cửa hàng, anh ta đã bắt đầu mang lại lợi ích cho các sinh viên trong trường, đây là cũng chính là trách nhiệm của Phó chủ tịch hội Sinh viên.
"Mọi người hãy cùng vỗ tay nào!"
Bảy chữ này hắn cũng viết vào bài đăng. "Cuối cùng, hãy để tôi trả lời câu hỏi về hạng mục trò chơi mà nhiều người tò mò và cửa hàng này đã được bán với giá bao nhiêu?"
"Tổng phí chuyển nhượng cửa hàng máy gắp thú là 5,5 triệu, chỉ vừa đủ để lấp đầy dự án trò chơi và hạng mục khác của tôi."
"Sẽ có một cuộc thi trong trường. Nhóm của chúng tôi phát triển một trò chơi loại trừ truyền thống. Bản thân tôi sẽ đích thân đóng góp năm mươi nghìn nhân dân tệ làm tiền thưởng, tất cả học sinh và nhân viên của trường đều có thể tham gia, chi tiết sẽ được sắp xếp và sẽ sớm thông báo cho tất cả mọi người". Sau khi viết những dòng này, trang cá nhân của hắn đứng đầu với hai chữ: Hot search! Bài đăng này vốn đã rất nổi tiếng trên Tieba, hiện tại chính chủ đã đích thân trả lời, độ phổ biến càng cao hơn.
Lần trước, độ hot về cửa hàng thú bông của Trình Trục đã bị lu mờ trước việc Giáo sư Lưu hỗ trợ một nữ sinh viên đại học năm nghìn nhân dân tệ. Chết tiệt, hắn muốn xem lần này còn ai có thể làm lu mờ hắn được nữa! Đúng như hắn dự đoán, vấn đề này lần đầu tiên được lan truyền ở Tieba, sau đó được các sinh viên thảo luận sôi nổi trong các cuộc trò chuyện nhóm lớn. Không ai ngờ rằng cửa hàng nổi tiếng nhất trên mạng bên ngoài trường lại bị bán nhanh đến vậy. Điều đáng sợ hơn nữa là giá bán lên tới 5,5 triệu đồng! Thật điên rồ, con số này thật điên rồ!
"Nếu có số tiền này tôi sẽ chơi loại game gì?’ "Anh ấy mới mở cửa hàng này được hai tháng phải không, vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng?"
"Anh chàng này chắc hiện có hàng triệu tệ trong túi nhỉ?"
"Ha ha! Đi thôi! Cùng tôi đi cướp tiền nào!"
"Tôi chỉ muốn nói một điều, tuyệt vời!"
"Thật kinh khủng!"
Không chỉ sinh viên trong trường, nhiều giảng viên cũng rất bối rối. Không có cách nào, con số năm trăm năm mươi vạn này không phải nói có là có. Thậm chí, có một vài lãnh đạo nhà trường đang nghĩ:
"Có nên tìm cơ quan truyền thông để phỏng vấn và đưa tin về chủ đề này không?"
Họ đã cân nhắc điều này trước đây khi Dữu tới chơi trở nên phổ biến trên internet. Nhưng không ngờ trước khi sự việc được giải quyết xong, thanh niên này đã trực tiếp đổi chủ, bán cửa hàng, bạn nói có phải rất quá đáng không? May mắn thay, con số năm trăm năm mươi vạn này thật đáng kinh ngạc và nó tạo thêm nét huyền thoại cho toàn bộ sự kiện khởi nghiệp này! Điều đáng tiếc duy nhất là cậu học sinh này mới vào trường nên thực tế cậu ấy chưa nhận được nhiều sự quan tâm giáo dục đến từ trường chúng ta... Hơn nữa, dự án cửa hàng thú bông của hắn không phải là dự án hỗ trợ khởi nghiệp của Đại học Khoa học kĩ thuật chúng ta. Nói đúng ra, sự thành công của hắn thực sự không liên quan nhiều đến trường học.
Trong suy nghĩ của lãnh đạo nhà trường, nếu dự án hỗ trợ khởi nghiệp của trường thành công lớn thì điều đó có ý nghĩa khác. Vì vậy, nhiều người tự nhiên bắt đầu chú ý đến dự án trò chơi của Trình Trục. Trên thực tế, sau khi Trình Trục đăng bài, rất nhiều người đã trở nên hứng thú với trò chơi mới này. Trường tổ chức chơi thử trò chơi mới, có nghĩa chúng ta là những người đầu tiên được chơi thử! Trong khi người khác chưa có thì chúng ta đã được chơi. Có cảm giác như được mời tham dự buổi chiếu trước khi bộ phim được công chiếu đầy đủ. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là khoản tiền thưởng năm mươi ngàn nhân dân tệ.
Thành thật mà nói, hai tháng đã trôi qua, và tất cả những người từ Đại học Khoa học kĩ thuật nên đến Dữu đến chơi để đăng ký đều đã đến rồi. Hãy nói về việc gắp gấu bông, thỉnh thoảng bạn chơi thì được, nhưng để nói là luôn muốn đi gắp, mà còn gắp đến nghiện thì vậy thì không bao giờ có.
Nếu bạn giảm giá cho khách hàng 10% thì đó thực sự là một khoản ưu đãi, có thể ít tiêu tiền đi. Nhưng miễn là không chơi, vậy sẽ không tiêu một xu chết tiệt nào cả! Các cửa hàng của người nổi tiếng trên Internet đều là như thế này, một khi bạn đăng ký, một nửa ý nghĩa tồn tại của nó sẽ biến mất.
Nhưng khoản tiền thưởng năm mươi nghìn nhân dân tệ trong cuộc thi thử nghiệm này là có thật! Đã 14 năm trôi qua, thời hưng thịnh của e-sports vẫn chưa đến. Chơi một trò chơi, tổng giải thưởng là năm mươi ngàn tệ, ở trường đại học, đây chắc chắn là một con số cực kỳ khổng lồ!
"Trình Trục thật tuyệt vời! ".
Ngoại trừ cái này, người cẩn thận cũng phát hiện ra trong câu trả lời của hắn còn có đề cập đến điều gì đó. Hóa ra hắn không chỉ thiếu vốn cho dự án trò chơi của mình mà còn có một dự án cửa hàng vật lý mới, hiện có năm trăm năm mươi vạn tệ, vậy là đủ tiền rồi. Thế nên... người này lại mở cửa hàng à?
Hắn sẽ mở cửa hàng gì? Hắn có sẵn sàng bán tất cả các cửa hàng máy vuốt đang kiếm tiền điên cuồng để lấp chỗ trống trong trò chơi này và các cửa hàng mới không? Về việc Trình Trục chuẩn bị mở quán trà sữa, kỳ thật cũng có rất nhiều người biết. Cái khác không nói, lúc liên hoan với studio game những người này đều đã biết về sự việc này rồi. Chuyện này đã lan rộng trong một khu vực nhỏ. Hôm nay, mọi người đang bàn tán sôi nổi về hắn và chắc chắn sẽ có nhiều người biết về điều đó chỉ sau một đêm. Một số người vốn đã thích uống trà sữa vẫn rất quan tâm đến quán này. Tuy nhiên, nhiều người có chút khó hiểu. "Anh ấy tự nói, tiệm máy gắp kiếm mỗi tháng mấy trăm nghìn. Quán trà sữa muốn đạt tới mức này thì không dễ đâu."
"Ừ, nhìn quán trà sữa trước trường chúng ta kìa, hàng năm quán trà sữa chỉ có vài nhãn hiệu tương đối lâu dài thôi hơn nữa những thương hiệu lộn xộn đó đều đang thua lỗ."
"Tôi đoán đó là nhượng quyền thương mại. Tôi nghe nói chỉ cần bạn có nguồn vốn dồi dào thì việc tham gia một số cửa hàng trà sữa nổi tiếng về cơ bản là một sự đầu tư an toàn."
Đối với Trình Trục, hắn thực sự không quan tâm đến những gì người khác nói về mình sau lưng. Chỉ là bạn đăng lên đây chỉ trích tôi thôi, tôi nghĩ đó là cơ hội tốt và tôi chỉ nhân cơ hội này để quảng bá game và quán trà sữa của mình. Hơn nữa với tính tình của hắn, nếu hắn đã chọn cách trả lời thì sẽ không bao giờ trả lời hẳn hoi như thế này.
Suốt ngày luyên thuyên về hắn, hắn là đã cho mặt mũi rồi đấy? Thấy có người ở bộ phận đối ngoại nhắc đến việc hắn từ chối trả phí tài trợ, anh trực tiếp để lại lời nhắn bên dưới:
"Sau này sẽ thuận lợi rồi, chỉ cần trực tiếp đến gặp Phó chủ tịch Bùi Ngôn của bạn và yêu cầu là được!"
Bạn nghĩ gì về một người thành công: Anh ấy điềm tĩnh, hào phóng độ lượng và xảy ra chuyện gì cũng mỉm cười cho qua. Những người thành công thực sự chính là: Họ cãi vã với nhau từ xa, đích thân giễu cợt và thậm chí còn đánh nhau. Hắn cũng đại khái ước tính thời gian trong đầu:
"Khi quán trà sữa chính thức khai trương, thực tế thì quán gắp máy 8 phần sẽ xuống dốc rồi".
Hắn thực sự muốn nói rằng cửa hàng này một khi đổi người sẽ khác ngay. Đến lúc đó, bạn có thể tự mình so sánh hai cửa hàng này. Có thể bạn sẽ sớm hiểu: hãy nhìn vào cửa hàng thú bông này, nó sẽ thực sự thay đổi khi chủ cửa hàng thay đổi! Không thể không nói, Trình Trục quả thực là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn nhất ở Đại học Khoa học kĩ thuật hiện nay, những chuyện liên quan đến hắn luôn có thể được lan truyền rất nhanh. Cố vấn Trần Tầm cũng nhanh chóng biết được sự việc, thậm chí lãnh đạo nhà trường còn đặc biệt gọi điện tìm cô để giải thích cụ thể tình huống .
Ngay cả Hiệu trưởng Trương của Trường Thông tin sau khi biết cô là giáo viên hướng dẫn cũng đặc biệt gọi một cuộc điện thoại đến và hỏi cô ấy nghĩ gì về trò chơi này. Khi Trần Tầm nghe câu hỏi này, cô hoàn toàn bối rối. Ý sao? Tôi chỉ là vật trang trí thôi, tôi có thể nghĩ gì đây? Mỗi lần tôi đến phòng 212 ở Tòa nhà phía Đông, tôi chỉ có thể giải quyết các thủ tục hoặc để gặp hắn ta xem tôi có việc gì phải làm không. Tôi chỉ đến đó tổng cộng bốn năm lần, có một lần bị hắn ta tình cờ nghe được nội dung một cuộc điện thoại và trực tiếp nợ hắn ta một khoản nợ khổng lồ, kết quả là thân phận của mọi người đã thay đổi, một bạn nam trong lớp đã trực tiếp kéo tôi trở thành cố vấn.
Lần khác, trước mặt hắn, cô suy sụp tinh thần, hắn kéo cô đi ăn uống, cuối cùng rơi vào một tình huống vô cùng phức tạp. Cô đã ngoài hai mươi rồi, cô biết rất rõ mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi từ lâu, thậm chí có chút... tình cảm. Trình Trục ở trong lòng cô sớm đã có chút bất thường rồi. Có một số việc cô thậm chí còn không dám nghĩ sâu. Cô sợ mình sẽ rơi vào một vòng xoáy không thể thoát ra được. Sau khi Trần Tầm xử lý xong những lãnh đạo trường học này, cô cảm thấy rằng người bạn cùng lớp tự nhận là bạn thân của cô này thực sự có khả năng gây rắc rối. "Cuộc thi chơi thử trò chơi mà đưa ra phần thưởng tận năm mười ngàn tệ."
Cô tự nói đùa:
"Nếu mình lấy được năm mười ngàn nhân dân tệ này, mình không phải có thể trả lại hết số tiền mình nợ cậu ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận