Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?
Chương 310: Ngày trả nợ đã đến (1)
Trong ký túc xá, Trần Tầm ngồi trên ghế sofa, lắng nghe Trình Trục nói chuyện, không kìm được mà mềm lòng.
Trình Trục đứng dậy, nắm lấy tay cô, phần lớn cảm xúc trong lòng gần như đã tiêu tan hết.
Thêm một câu như v·ậ·y nữa, mọi cảm xúc trong lòng cũng sẽ biến mất.
Đúng vậy, cô ấy rất do dự, rất tự ti, cô muốn giữ lại lòng tự trọng cuối cùng nhưng bất lực.
Người từ nhỏ không được ai dỗ dành như cô, chỉ có thể tự trấn an bản thân, đôi khi thật sự rất dễ dỗ.
Hơn nữa một người gà mờ trong chuyện tình cảm như cô lại gặp phải bậc thầy như Trình Trục.
Thật
ra chuyện vẫn còn đấy, nhưng chúng ta có thể lén thay đổi khái
niệm.
Cuối cùng sẽ mang
đến cho người ta cảm giác hoàn
toàn khác.
Hắn chỉ muốn giúp cuộc sống của
cô trôi qua dễ dàng hơn, đỡ
mệt mỏi hơn, lẽ nào vẫn phạm phải
sai
lầm ư?
Dù sao thì việc lựa quà cũng rất quan trọng.
Trình Trục cẩn thận chọn cho cô
một chiếc áo khoác màu nâu và một chiếc áo len cổ lọ màu đen, cả hai món đều làm bằng chất liệu
rất thoải mái và ấm áp, đương nhiên giá tiền không hề thấp, đó là con
số mà Trần Tầm không thể tưởng tượng
được. Lẽ nào bên trong chuyện này còn hàm chứa tâm ý gì sao?
C·ô vĩnh viễn không kháng cự trước tâm ý này.
Nhưng cũng không thể phủ
nhận giá cả của những thứ mới mua.
Quanh đi quẩn lại, số tiền 4000 tệ phải trả mỗi tháng thực ra
cũng
không đáng kể.
Mà hãy tự hỏi bản thân, lẽ nào con người không khát khao v·ư·ơ·n tới cuộc sống tốt đẹp hơn sao?
Khi thử cái áo khoác, cô đã nghĩ đến cái áo y hệt trong tủ đồ của
mình. Cái áo trong
trong tủ chẳng phải là hàng fake của thương hiệu này ư?
Khoác
chiếc áo màu nâu
lên, cô không
khỏi có chút sững sờ.
Áo len cao cổ bó sát vừa vặn, chất liệu cũng rất thoải mái. Còn áo khoác màu nâu vô cùng hợp với Trần Tầm.
Với chi tiết nhỏ như vậy, nhìn là biết tâm ý của Trình Trục.
Mới nửa tháng trước, cô còn lo lắng về mùa đông năm nay.
Bản thân phải trải qua cuộc sống bần cùng trong vài tháng, còn quần áo mùa đông chính là tấm gương phản chiếu phẩm chất của những người nghèo.
Quần áo mùa đông mang lại
cảm giác dễ chịu thường không hề rẻ.
Mùa đông năm nay, cô không có khả năng mua cho mình một bộ đồ đẹp hơn.
Lúc này, trên ghế sofa, Trình Trục
nảy ra một ý tưởng hay ho: “Nhắc mới
nhớ, em tặng cô quần áo, cô chuyển lại cho em 1 tệ chưa đấy?
Hắn đang cố tình nhắc đến đôi giày trắng hắn tặng cô lần trước.
Trần Tầm không mím môi nữa, chân mày thả
lỏng,
vẻ mặt nghiêm túc cũng dịu đi một chút , cuối cùng cô chỉ nói: "Tôi phát hiện có đôi lúc tôi chẳng thể nói lại cậu."
“Nói không lại em sao?” Trình Trục dùng chút sức, kéo
cô vào lòng: “Lại đây.”
Sau đó, chỉ trong chớp mắt,
hắn ta lại đánh vào mông cô, nhưng chỉ rất nhẹ, giống như một cái vỗ nhẹ bình thường.
"Nếu như tháng sau cô còn chuyển tiền cho em, xem em chỉnh đốn cô thế nào!" Hắn hung dữ nói.
Trần Tầm thoát khỏi vòng tay hắn, rời khỏi ghế sofa
một cách khó khăn.
“Tôi… tôi sẽ lấy cho cậu cốc nước.” Cô nhanh chóng đứng dậy và nói.
Đây là ký túc xá của nhân viên!
Hắn vào phòng được bao lâu rồi chứ? Mới vào được mấy phút mà đã bắt đầu động tay động chân rồi!
Hết lần này đến lần khác, một khi cô để hắn vào nhà, còn lâu mới đuổi đi được.
Cô không nhận
tiền của hắn, còn chuyển tiền mua đồ lại, cô thực sự muốn hắn đặt đồ xuống rồi rời đi sao?
Cô Trần có biết thế nào là lễ phép không vậy!
Vậy là không được rồi!
"Nước? Được rồi, tôi hơi khát."
Tối qua đến giờ
hắn chỉ uống mỗi một ly cà phê.
"Cậu muốn uống nước nóng hay nước ấm?"- Trần Tầm hỏi
"Ấm là được."
- Trình
Trục trả lời
Sau đó, hắn ngồi trên ghế sofa, thấy
cô tìm rất lâu cũng không tìm được chiếc cốc nào khác nên cô chỉ có thể tự lấy cốc của mình.
Cô vào phòng vệ sinh rửa một chút, rồi rót cho hắn một ly nước ấm.
Cô đưa chiếc cốc tới, hắn không nhận mà
chỉ cười hỏi: “Đây là cốc của cô à?”
Trần Tầm nhìn chiếc cốc, cuối cùng
cô chỉ có
thể thừa nhận: "Là của tôi, ở nhà không có chiếc cốc nào khác." Trình Trục nghe xong liền cầm lấy chiếc cốc và uống cạn.
Hắn thực sự khát nước.
Sau khi đặt cốc xuống, Trình Trục liếc nhìn hai bắp đùi đầy đặn của Trần
Tầm đang đặt thẳng trên ghế sofa, hắn trực tiếp nằm trên ghế, tựa đầu lên chân cô.
"Này? Cậu!" - Hắn làm cô trở tay không kịp.
Đôi khi con người là những sinh vật rất kỳ lạ, trong hai đêm ở nhà trọ, rõ ràng hai người họ đã làm tất cả những
gì phải làm, nhưng sau
vài ngày, cảm giác dè dặt và khoảng cách giữa hai người đã quay về.
Nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi hằn trên khuôn mặt của Trình Trục, cơ thể hơi co lại của cô từ từ trở lại trạng thái ban đầu.
“Trông cậu có vẻ mệt mỏi.” Trần Tầm cúi đầu hỏi.
Trình Trục đứng dậy, nắm lấy tay cô, phần lớn cảm xúc trong lòng gần như đã tiêu tan hết.
Thêm một câu như v·ậ·y nữa, mọi cảm xúc trong lòng cũng sẽ biến mất.
Đúng vậy, cô ấy rất do dự, rất tự ti, cô muốn giữ lại lòng tự trọng cuối cùng nhưng bất lực.
Người từ nhỏ không được ai dỗ dành như cô, chỉ có thể tự trấn an bản thân, đôi khi thật sự rất dễ dỗ.
Hơn nữa một người gà mờ trong chuyện tình cảm như cô lại gặp phải bậc thầy như Trình Trục.
Thật
ra chuyện vẫn còn đấy, nhưng chúng ta có thể lén thay đổi khái
niệm.
Cuối cùng sẽ mang
đến cho người ta cảm giác hoàn
toàn khác.
Hắn chỉ muốn giúp cuộc sống của
cô trôi qua dễ dàng hơn, đỡ
mệt mỏi hơn, lẽ nào vẫn phạm phải
sai
lầm ư?
Dù sao thì việc lựa quà cũng rất quan trọng.
Trình Trục cẩn thận chọn cho cô
một chiếc áo khoác màu nâu và một chiếc áo len cổ lọ màu đen, cả hai món đều làm bằng chất liệu
rất thoải mái và ấm áp, đương nhiên giá tiền không hề thấp, đó là con
số mà Trần Tầm không thể tưởng tượng
được. Lẽ nào bên trong chuyện này còn hàm chứa tâm ý gì sao?
C·ô vĩnh viễn không kháng cự trước tâm ý này.
Nhưng cũng không thể phủ
nhận giá cả của những thứ mới mua.
Quanh đi quẩn lại, số tiền 4000 tệ phải trả mỗi tháng thực ra
cũng
không đáng kể.
Mà hãy tự hỏi bản thân, lẽ nào con người không khát khao v·ư·ơ·n tới cuộc sống tốt đẹp hơn sao?
Khi thử cái áo khoác, cô đã nghĩ đến cái áo y hệt trong tủ đồ của
mình. Cái áo trong
trong tủ chẳng phải là hàng fake của thương hiệu này ư?
Khoác
chiếc áo màu nâu
lên, cô không
khỏi có chút sững sờ.
Áo len cao cổ bó sát vừa vặn, chất liệu cũng rất thoải mái. Còn áo khoác màu nâu vô cùng hợp với Trần Tầm.
Với chi tiết nhỏ như vậy, nhìn là biết tâm ý của Trình Trục.
Mới nửa tháng trước, cô còn lo lắng về mùa đông năm nay.
Bản thân phải trải qua cuộc sống bần cùng trong vài tháng, còn quần áo mùa đông chính là tấm gương phản chiếu phẩm chất của những người nghèo.
Quần áo mùa đông mang lại
cảm giác dễ chịu thường không hề rẻ.
Mùa đông năm nay, cô không có khả năng mua cho mình một bộ đồ đẹp hơn.
Lúc này, trên ghế sofa, Trình Trục
nảy ra một ý tưởng hay ho: “Nhắc mới
nhớ, em tặng cô quần áo, cô chuyển lại cho em 1 tệ chưa đấy?
Hắn đang cố tình nhắc đến đôi giày trắng hắn tặng cô lần trước.
Trần Tầm không mím môi nữa, chân mày thả
lỏng,
vẻ mặt nghiêm túc cũng dịu đi một chút , cuối cùng cô chỉ nói: "Tôi phát hiện có đôi lúc tôi chẳng thể nói lại cậu."
“Nói không lại em sao?” Trình Trục dùng chút sức, kéo
cô vào lòng: “Lại đây.”
Sau đó, chỉ trong chớp mắt,
hắn ta lại đánh vào mông cô, nhưng chỉ rất nhẹ, giống như một cái vỗ nhẹ bình thường.
"Nếu như tháng sau cô còn chuyển tiền cho em, xem em chỉnh đốn cô thế nào!" Hắn hung dữ nói.
Trần Tầm thoát khỏi vòng tay hắn, rời khỏi ghế sofa
một cách khó khăn.
“Tôi… tôi sẽ lấy cho cậu cốc nước.” Cô nhanh chóng đứng dậy và nói.
Đây là ký túc xá của nhân viên!
Hắn vào phòng được bao lâu rồi chứ? Mới vào được mấy phút mà đã bắt đầu động tay động chân rồi!
Hết lần này đến lần khác, một khi cô để hắn vào nhà, còn lâu mới đuổi đi được.
Cô không nhận
tiền của hắn, còn chuyển tiền mua đồ lại, cô thực sự muốn hắn đặt đồ xuống rồi rời đi sao?
Cô Trần có biết thế nào là lễ phép không vậy!
Vậy là không được rồi!
"Nước? Được rồi, tôi hơi khát."
Tối qua đến giờ
hắn chỉ uống mỗi một ly cà phê.
"Cậu muốn uống nước nóng hay nước ấm?"- Trần Tầm hỏi
"Ấm là được."
- Trình
Trục trả lời
Sau đó, hắn ngồi trên ghế sofa, thấy
cô tìm rất lâu cũng không tìm được chiếc cốc nào khác nên cô chỉ có thể tự lấy cốc của mình.
Cô vào phòng vệ sinh rửa một chút, rồi rót cho hắn một ly nước ấm.
Cô đưa chiếc cốc tới, hắn không nhận mà
chỉ cười hỏi: “Đây là cốc của cô à?”
Trần Tầm nhìn chiếc cốc, cuối cùng
cô chỉ có
thể thừa nhận: "Là của tôi, ở nhà không có chiếc cốc nào khác." Trình Trục nghe xong liền cầm lấy chiếc cốc và uống cạn.
Hắn thực sự khát nước.
Sau khi đặt cốc xuống, Trình Trục liếc nhìn hai bắp đùi đầy đặn của Trần
Tầm đang đặt thẳng trên ghế sofa, hắn trực tiếp nằm trên ghế, tựa đầu lên chân cô.
"Này? Cậu!" - Hắn làm cô trở tay không kịp.
Đôi khi con người là những sinh vật rất kỳ lạ, trong hai đêm ở nhà trọ, rõ ràng hai người họ đã làm tất cả những
gì phải làm, nhưng sau
vài ngày, cảm giác dè dặt và khoảng cách giữa hai người đã quay về.
Nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi hằn trên khuôn mặt của Trình Trục, cơ thể hơi co lại của cô từ từ trở lại trạng thái ban đầu.
“Trông cậu có vẻ mệt mỏi.” Trần Tầm cúi đầu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận